Không Khoan Nhượng

Chương 113




Hoá ra có tám văn phòng bất động sản trong thị trấn hồ Geneva, mỗi văn phòng có vô số nhân viên. Việc nôn nóng dùng phép loại suy cũng chẳng giúp Harvath đến gần vấn đề anh đang phải đối mặt. Anh mất cả buổi sáng và buổi chiều để đến các văn phòng tìm ra nhân viên giao dịch với Roussard/ Borsiger trong vòng hai ngày qua.

Anh chẳng thu được kết quả gì ở các văn phòng này, ngoại trừ văn phòng Leif Realty có biển thông báo ngoài cửa rằng hôm nay văn phòng đóng cửa, ngày mai sẽ hoạt động trở lại. Harvath đã để lại vô số lời nhắn qua hệ thống tin nhắn của Leif Realty và cuối cùng cũng có được số di động của giám đốc từ một nhân viên môi giới bất động sản của một văn phòng gần đó.

Phải đến gần bốn giờ, Nacy Erikson, giám đốc văn phòng Leif Realty mới gọi lại cho anh và hẹn gặp anh tại văn phòng của bà ta trong mười lăm phút nữa.

Khi Harvath đến, Erikson mở cửa trước mời vào trong.

Văn phòng khá nhỏ và được trang trí giống như một ngôi nhà bên hồ.

“Có thể đóng cửa để được một ngày thảnh thơi, đặc biệt là vào thời điểm cuối mùa, là một trong những đặc quyền của nghề kinh doanh tự do”, vừa nói bà ta vừa bật máy cà phê hiệu Tassimo. Bà ta đọc một mạch danh sách những đồ uống nóng và Harvath lịch sự từ chối tất cả. Erikson là đầu mối cuối cùng của anh và anh nóng lòng muốn tìm hiểu xem bà ta có biết gì về người anh đang săn tìm hay không.

“Anh ta sắp đặt tất cả bằng thư điện tử”, Erikson vừa nói vừa rút một tập hồ sơ trong ngăn kéo bàn ra. “Hiện nay hơn 75% công việc của chúng tôi được thực hiện qua mạng, mà không cần đến một người môi giới nào” bà ta cười thích thú.

“Bà có thể cho tôi biết về ngôi nhà mà Boesiger thuê không?” Harvath hỏi.

Người phụ nữ đẩy một tập ảnh trong đống hồ sơ ra đưa cho anh.

“Ngôi nhà đẹp quá" Harvath nói trong lúc xem các tấm ảnh. Đó là một ngôi nhà nổi trên mặt nước khá rộng. “Có vẻ như quá rộng cho một người ở”.

“Tôi cũng nghĩ thế, nhưng đó là phong cách của rất nhiều người Châu Âu. Họ sống ở những nơi chật hẹp đến nỗi khi đi nghỉ, họ chỉ muốn nơi ở thật rộng rãi để hít thở”.

Harvath nghi ngờ động cơ của Roussard. Hắn chọn ngôi nhà vì một lí do nào đó khác. “Bà có thể chỉ cho tôi chính xác ngôi nhà nằm ở phía nào của hồ không?”

Erikson xoay ghế về phía giá sách và trở lại với một quyển sách khá to về hồ Geneva. Bà ta mở đến trang giữa và trải bản đồ ra. Ngón tay bà ta lướt về bờ phía Bắc rồi dừng lại với một tiếng cộp, bà ta khẳng định “Ngôi nhà nằm ở đây”.

Bà ta xoay quyển sách để Harvath có thể nhìn rõ vị trí ngôi nhà.

Hồ Geneva là hồ sâu thứ hai ở Winconsin. Nó dài 7,6 dặm, nhưng nơi rộng nhất mới chỉ có 2,1 dặm. Một trong những khả năng mà Harvath cân nhắc đến là Roussard đã chọn ngôi nhà vì nó nhìn căng thẳng ra mục tiêu của hắn. Một quả tên lửa hay một vụ giả danh để tấn công không phải là điều Harvath không nghĩ đến, đặc biệt khi anh biết đó là một trong những cơn ác mộng tồi tệ nhất của đội mật vụ là điều khó có thể chống đỡ được.

Ngay khi xác định vị trí của câu lạc bộ thể thao ngoài trời hồ Geneva nằm dọc bờ phía Nam, Harvath loại bỏ khả năng tấn công trực diện. Anh so sánh vị trí của ngôi nhà Rossard thuê với ngôi nhà của Meg Cassidy cũng như ngôi nhà của Rodger Cummings, bạn cùng phòng hồi đi học của tổng thống, người mà Rultedge thường ở lại mỗi khi ngài tới hồ Geneva. Chẳng có vị trí nào phù hợp cả. Cho dù Roussard lên kế hoạch tấn công kiểu nào, hắn cũng sẽ không tiến hành từ nơi hắn đang ở. Quay lại với tấm ảnh, Harvath hỏi “Cô có bản photo nào về ngôi nhà không?”

“Chúng tôi còn hai bức nữa trên trang web” Erikson tra trên máy tính. Khi vào được trang có ngôi nhà Roussard thuê, bà ta quay màn hình để Harvath có thể thấy tận mắt.

“Bà có thể vào trang thông tin về các chuyến du lịch không?” Harvath hỏi sau khi bà ta kích con trỏ vào thanh cuốn.

Erikson mới mở được một nửa trang du lịch 360 độ thứ hai thì Harvath bảo dừng lại “Quay lại đi”, anh nói.

Người môi giới kéo chuột, từ từ đưa hình ảnh trở lại. Cuối cùng, Harvath nói “Đúng là nó. Dừng”. Chiếc máy ảnh được đặt trên bãi cỏ vừa mới xén dẫn thẳng ra mặt hồ. Nó đã chụp được một tấm hình đẹp và cầu tàu và quang cảnh phía xa. Điều Harvath quan tâm không phải là phong cảnh, mà là thân chiếc xuồng máy bắt mắt đậu ngay bên dưới mái hiên sọc kẻ trong bến tàu của ngôi nhà.

“Ồ, cái đó” Erikson nhướn mày “Chiếc xuồng tiêu tốn của tôi khá nhiều đấy”.

“Ý bà là sao?” Harvath hỏi.

“Khi Boessiger đến, tôi phải giải thích với anh ta là vừa có trục trặc với đường dẫn nhiên liệu và phải đưa chiếc xuồng đến xưởng sửa chữa. Chủ nhà đề nghị giảm giá ưu đãi cho anh ta nhưng anh ta không quan tâm, anh ta muốn chiếc xuồng và vô cùng tức giận khi nó bị hỏng”.

“Tôi biết một gia đình có chiếc Cobalt ở Fontana. Họ đã đồng ý cho tôi thuê một trong những chiếc xuồng tốt nhất của họ, thế nên Boesiger vẫn có một chiếc xuồng tương đối ưng ý trong suốt kì nghỉ của mình”.

Harvath không tin nổi vào may mắn của mình. “Anh ta định thuê chiếc xuồng trong bao lâu?”

“Boesiger trả tiền thuê nhà đến hết ngày Chủ nhật, nhưng khi chúng tôi thu xếp được một chiếc xuồng mới, thì anh ta bảo không quan tâm đến tiền thuê nhà miễn là anh ta có được chiếc xuồng trong ngày hôm nay”.