Không Khiết

Chương 58: C58: Chương 58




Hai người loay hoay bận rộn, rốt cuộc khai trương quán mới vào ngày Quốc khánh.

Quán trà đã sửa xong, đúng lúc khai giảng nên khu đại học lập tức trở nên náo nhiệt, thỉnh thoảng có mấy sinh viên thấy quán trà mới mở cũng chỉ nhìn thoáng qua chứ không để ý lắm.

Về sau chẳng biết ai phát hiện ra mà nói chủ quán trà mới mở ngoài trường là hai thanh niên rất đẹp trai, quán trà và hai tấm ảnh chụp nghiêng từ xa được đăng lên diễn đàn trường khiến rất nhiều người kéo đến xem.

Cửa hàng chưa mở mà đã hết sức náo nhiệt.

Bộ ảnh chủ đề "Thiếu niên" của nhiếp ảnh gia kia sau khi đăng lên mạng nhận được rất nhiều lời khen, gương mặt thiếu niên trong ảnh cực kỳ bắt mắt, có thể gọi là thanh tú nhưng đôi mắt lại vô cùng sắc bén, toát ra vẻ hoang dã nguyên thủy. Trong đó có một bức ảnh chụp thiếu niên bị thương trên má, lạnh lùng nhìn vào ống kính, thần thái hết sức cuốn hút.

Sau đó có người phát hiện nhân vật chính của bộ ảnh kia đã mở một quán trà ở khu đại học, thế là sự mong đợi của mọi người lên đến đỉnh điểm.

Khi bộ ảnh của nhiếp ảnh gia kia được giao đến tay Giang Tiểu Nhạc và Trần Thúc, Trần Thúc cố ý mua một cuốn album cất ảnh vào.

Anh ngắm bộ ảnh rồi nhịn không được đưa tay nhéo má Giang Tiểu Nhạc, khẽ cười nói: "Standee sống của tiệm chúng ta đây rồi."


Trên mặt Giang Tiểu Nhạc chẳng có cảm xúc gì, cầm ảnh chụp hai người xem đi xem lại hồi lâu, sau đó đè Trần Thúc ra hôn đắm đuối.

Khi Trần Thúc đồng ý cho Giang Tiểu Nhạc chụp bộ ảnh kia, ngoài chuyện hôm đó anh nói với Giang Tiểu Nhạc còn có ý định mượn cơ hội này để tạo tiếng vang cho quán trà của họ.

Trần Thúc giỏi nhất là tận dụng lợi thế của mình.

Giang Tiểu Nhạc cũng chẳng phản đối chuyện này, cậu luôn mù quáng ủng hộ mọi ý kiến của Trần Thúc.

Nụ hôn nồng nàn lưu luyến, khi hai người tách ra, Giang Tiểu Nhạc luồn tay vào áo Trần Thúc vuốt ve vùng eo mềm mại, đầu ngón tay xoa rốn anh như chơi đùa.

Trần Thúc bị làm rên rỉ, vứt album ảnh sang một bên, chẳng còn đoái hoài lợi hại được mất gì nữa.

Giang Tiểu Nhạc ngậm lưỡi anh mút mấy cái, hơi thở cũng trở nên nóng rực, cậu nói với Trần Thúc: "Trần Thúc, chúng ta chụp ảnh cưới đi."


Trần Thúc sửng sốt, cười như không cười nói: "Nghiện chụp ảnh rồi à."

Giang Tiểu Nhạc "ừm" một tiếng rồi ôm mặt Trần Thúc nói: "Chụp tụi mình, anh và em, hai chúng ta thôi."

Trần Thúc cười, thấy vẻ mặt nghiêm túc của thiếu niên thì chồm tới hôn cậu, lúng búng nói giữa răng môi kề nhau: "Chụp, bé cưng đã muốn chụp thì chụp mười tám bộ luôn."

Giang Tiểu Nhạc cười khẽ: "Trần Thúc, em yêu anh."

Hôm khai trương thời tiết rất đẹp, không khí cuối thu trong lành, Trần Thúc mua mấy lẵng hoa đặt ngoài cửa, trong tiệm đông nghịt sinh viên trẻ trung sôi nổi.

Trần Thúc ngẩng đầu nhìn Giang Tiểu Nhạc, cậu đang bận rộn, dường như cảm nhận được nên cũng ngẩng đầu lên.

Bốn mắt nhìn nhau.

Trần Thúc cười với cậu, Giang Tiểu Nhạc cụp mắt xuống, khóe môi cũng hiện ra ý cười.

Trần Thúc nghe tiếng ồn ào náo nhiệt bên tai, xung quanh là hương trà thơm ngọt, cảm thấy đời này không còn gì tốt hơn nữa.

Anh nghĩ mười mấy năm trước sinh ly tử biệt, cuộc sống muôn vàn khổ sở, một mình anh nếm trải tất cả. Khi anh đã từ bỏ chính mình thì bỗng nhiên gặp được Giang Tiểu Nhạc, Trần Thúc nghĩ không phải mình kéo Giang Tiểu Nhạc chạy về phía trước mà là Giang Tiểu Nhạc vẫn luôn nắm chặt tay mình, từ nay hai người thoát khỏi bùn lầy, cùng nhau nghênh đón cuộc sống mới.