Khi Trần Thúc tỉnh táo lại mới nhận ra mình đã ở bên Giang Tiểu Nhạc với tư cách "người yêu", ngay cả anh cũng thấy bàng hoàng.
Nhưng trong lòng Trần Thúc không hề kháng cự mà thậm chí còn thấy nhẹ nhõm và hạnh phúc bất ngờ.
Hạnh phúc.
Chẳng biết có phải vì hai người đã sống chung lâu quá hay không mà trở thành người yêu và không phải người yêu cũng chẳng có gì khác biệt, nếu có thì chính là Giang Tiểu Nhạc thoải mái thân mật với anh hơn, cứ như đó là lẽ đương nhiên vậy. Giang Tiểu Nhạc phải dậy sớm đi làm, khi Trần Thúc sắp tỉnh ngủ cậu sẽ cúi đầu hôn anh, Trần Thúc nửa mê nửa tỉnh cũng không hung dữ, chẳng biết có phải vì bị Giang Tiểu Nhạc hôn nhiều quá hay không mà sau khi hôn thêm mấy lần thì cậu có thể xâm nhập vào miệng Trần Thúc liếm láp như chó con, khiến cho buổi sáng trong lành trở nên mờ ám.
Trần Thúc thở dốc mở mắt ra, lập tức đối diện với ánh mắt tươi cười của Giang Tiểu Nhạc.
Trần Thúc bần thần nghĩ hình như Giang Tiểu Nhạc ngày càng thích cười. Ngoại hình cậu xinh đẹp nhưng từ trước đến nay chẳng có biểu cảm gì, trên mặt lộ ra vẻ u ám lạnh lẽo, lúc mới tới thành phố H cậu giống như một chú chó hoang vừa xinh vừa dữ, cảnh giác thù địch với mọi người xung quanh.
Giờ Giang Tiểu Nhạc giống như đã được thuần dưỡng.
Trần Thúc chợt có cảm giác thành tựu, trong lòng cũng rung động, đầu lưỡi quấn lấy lưỡi Giang Tiểu Nhạc, hơi thở hai người nóng hổi, Giang Tiểu Nhạc vô thức nằm đè lên Trần Thúc, tay cũng thò vào chăn sờ soạng. Trần Thúc mặc áo ngủ rất mỏng, tay cậu luồn vào áo Trần Thúc vuốt ve cơ thể ấm áp, động tác khá mạnh, lòng bàn tay cũng thô ráp, vừa xoa vừa nắn như muốn bóp vụn rồi từ từ ăn sạch.
Dục vọng của Trần Thúc lập tức trỗi dậy.
Anh thở hổn hển rời môi ra, nước bọt chảy xuống, anh thè lưỡi liếm một cái rồi khàn giọng nói: "Sờ lên trên đi." Phía trên là núm vú đã cương cứng, vừa tê vừa ngứa.
Giang Tiểu Nhạc khựng lại rồi tốc chăn chui vào, vén áo lên cao, ngậm lấy đầu v* Trần Thúc.
Trần Thúc rên khẽ một tiếng, ngón tay luồn vào tóc Giang Tiểu Nhạc, cậu rất mê hai núm vú nhỏ nhắn của Trần Thúc, hung hăng thô bạo như muốn hút ra sữa, chỉ hận không thể ăn hết.
Trần Thúc vừa đau vừa sướng, lấy lại chút lý trí hỏi: "Giang Tiểu Nhạc, hôm nay em không đi làm à?"
"Không đi."
Giang Tiểu Nhạc mút núm vú say sưa nhưng vẫn chưa thấy đủ, tham lam như thật sự muốn hút ra gì đó, đầu răng nôn nóng cọ xát quầng vú sưng đỏ. Cậu banh chân Trần Thúc, cuối cùng nhả hai núm vú kia ra rồi nhổm dậy hôn lên môi Trần Thúc, vật phía dưới chĩa thẳng vào người anh.
Trần Thúc vừa hôn cậu vừa mân mê vật kia của cậu, nắm trong lòng bàn tay vuốt ve, mơ màng cười nói: "Cứng nhanh thật —— Ưm!"
Còn chưa dứt lời đã biến thành tiếng rên rỉ.
Giang Tiểu Nhạc ra sức đâm vào lòng bàn tay anh, vật kia cương cứng nổi gân xanh, cứng đến nỗi lợi hại. Ánh mắt Giang Tiểu Nhạc nặng nề, dục vọng thiêu đốt, Trần Thúc chỉ thấy lục phủ ngũ tạng của mình sôi trào, anh liếm bờ môi khô khốc, khát, khát muốn chết, ngón tay ẩm ướt vì dính chất lỏng rỉ ra từ dương v*t. Trần Thúc xoa ngón cái vào lòng bàn tay rồi ngước nhìn Giang Tiểu Nhạc: "Khát quá."
Giang Tiểu Nhạc nhìn anh chằm chằm, yết hầu nhấp nhô lên xuống nhưng vẫn nhẫn nại xoay người xuống giường rồi nói: "Để em rót nước cho anh." Trần Thúc vừa ngủ dậy nên vẻ mặt lười biếng, giọng cũng hơi khàn, anh giữ chặt Giang Tiểu Nhạc: "Không muốn."
Giang Tiểu Nhạc nhìn Trần Thúc, một giây sau, Trần Thúc nằm đè lên người cậu rồi trườn xuống dưới, chăn mền cũng rơi xuống giường.
Trần Thúc cầm vật kia của cậu ngậm vào miệng.
Giang Tiểu Nhạc thở hổn hển, khoái cảm như thủy triều dâng cao, chẳng biết qua bao lâu, cậu nghe Trần Thúc lầm bầm: "Chưa bắn nữa à......"
Toàn thân Giang Tiểu Nhạc căng cứng, nhìn chằm chằm Trần Thúc, anh cũng nhìn cậu, gương mặt kề sát vật kia, đôi môi đỏ rực nhìn hết sức kích thích.
Giang Tiểu Nhạc nhịn không được bắn ra.
Bỗng nhiên vật kia của cậu bị Trần Thúc ngậm vào miệng, tinh dịch cũng bắn thẳng vào đó.