Không Khiết

Chương 14: C14: Chương 14




Giang Tiểu Nhạc mới sờ một cái đã bị Trần Thúc hất tay ra rồi hờ hững nói: "Mắc mớ gì tới cậu?"

Giang Tiểu Nhạc ngước đôi mắt đen như mực trầm tĩnh nhìn Trần Thúc: "Ai làm?"

"Kim chủ, ba ba," Trần Thúc trả lời qua loa, thấy vẻ mặt Giang Tiểu Nhạc, anh nói: "Tên nhóc cậu hỏi nhiều thế làm gì, đâu ra lắm tính tò mò vậy, có phải rảnh quá không?"

Giang Tiểu Nhạc yên lặng múc một miếng tào phớ và mấy muỗng đường trắng, đường tan ra làm đậu ngọt lịm.

Trần Thúc chỉ nhìn thôi đã thấy ngán, anh lẩm bẩm: "Sao lại có người thích bỏ đường vào tào phớ nhỉ, ngọt chết đi được."

Giang Tiểu Nhạc múc một muỗng đưa tới trước mặt anh: "Nếm thử không?"


Trần Thúc kiên quyết nói: "Không ăn."

Giang Tiểu Nhạc ậm ừ rồi trở tay đút vào miệng mình, còn múc một muỗng từ chén của Trần Thúc. Anh nhướng mày: "Giang Tiểu Nhạc!"

Cậu thản nhiên nói: "Nếm thử của anh xem thế nào."

Trần Thúc: "...... Giả vờ giả vịt, mẹ nó cậu có ăn cay được đâu."

Giang Tiểu Nhạc ăn hơn nửa chén tào phớ mới làm dịu bớt vị cay trong miệng, cậu hỏi: "Sao anh biết?"

Trần Thúc cười lạnh: "Tôi còn lạ gì cậu nữa?"

Giang Tiểu Nhạc nhìn Trần Thúc, khóe miệng lại cong lên. Hai năm nay Giang Tiểu Nhạc lớn nhanh như thổi, vóc dáng cao ráo, đuôi mày khóe mắt cũng thanh tú hơn, vẻ đẹp này chỉ tăng lên chứ không hề giảm, nụ cười ẩn chứa ngại ngùng của cậu khiến Trần Thúc cũng phải thất thần, trong lòng hậm hực nghĩ thầm Giang Tiểu Nhạc cười cái rắm nhưng lại không nói ra miệng mà chỉ ăn sạch tào phớ trong chén.

Giang Tiểu Nhạc là khách quen trên giường Trần Thúc, ban đêm cậu cũng ngủ chung với anh.

Giang Tiểu Nhạc không còn là nhóc ăn mày mới tới thành phố H nữa, từ lâu cậu đã dọn ra khỏi nhà máy bỏ hoang kia để chuyển đến một căn hộ chung cư không mấy khang trang nhưng khá sạch sẽ, dù vậy cậu vẫn hay leo lên giường Trần Thúc.

Anh nói: "Đêm nay cậu đừng nằm sát vào tôi, người tôi đau lắm."

Giang Tiểu Nhạc nhìn Trần Thúc, cậu đến đây rất thường xuyên, hai năm trước vừa gầy vừa nhỏ, mặc áo choàng tắm của Trần Thúc như bị lọt thỏm trong đó, có lần không buộc kỹ làm áo bung ra để lộ thân hình thiếu niên gầy guộc, còn hở cả chim làm Trần Thúc cười ngất.


Giang Tiểu Nhạc lúng túng kéo áo lại, miệng mím chặt, vành tai cũng đỏ ửng, "Trần Thúc!"

Trần Thúc cười rung bả vai khiến Giang Tiểu Nhạc càng thêm xấu hổ, thẹn quá hóa giận nhào tới bịt miệng anh nói, "Anh đừng cười nữa!"

Hai người ngã xuống giường, Giang Tiểu Nhạc nới lỏng bàn tay túm áo làm áo choàng tắm hở ra để lộ thân thể trần trụi chằng chịt vết thương. Khi ánh mắt Trần Thúc rơi vào ngực cậu thì tiếng cười dừng lại, Giang Tiểu Nhạc còn đang cố bịt miệng anh, thấy anh nhìn mình thì lập tức tự ti mặc cảm, dời tay lên che mắt Trần Thúc.

Cậu đã từng thấy thân thể Trần Thúc, những lúc trời nóng anh chỉ mặc mỗi quần cộc rồi để trần nửa thân trên thon gầy, làn da trắng mịn đẹp đến khó tin.

Trần Thúc không cười nữa mà nói: "Dậy đi."

Giang Tiểu Nhạc bất động.

Trần Thúc nói: "Ông đi lấy áo cho cậu!"


Lúc này Giang Tiểu Nhạc mới kéo áo choàng tắm che kín người mình rồi chậm chạp nhổm dậy khỏi người Trần Thúc. Anh lấy áo ngủ cũ của mình cho cậu, lúc đầu mặc hơi rộng nhưng sau khi Giang Tiểu Nhạc bắt đầu trổ mã thì mặc vừa như in.

Sau đó Giang Tiểu Nhạc được đằng chân lân đằng đầu mặc luôn áo ngủ của Trần Thúc, anh nổi cáu mấy lần nhưng cậu đều lờ đi rồi nhét thêm mấy trăm tệ để chặn miệng Trần Thúc.

Thôi thôi, cũng đâu phải chưa từng mặc, Trần Thúc cam chịu nghĩ.

Ban đêm Giang Tiểu Nhạc đau khớp ngủ không được nên lăn qua lộn lại, muốn ôm Trần Thúc nhưng nhớ anh nói trên người mình đau nên lại cố nhịn.

Giang Tiểu Nhạc trở mình, Trần Thúc nằm sấp ngủ quay mặt về phía cậu, hai mắt nhắm nghiền, tóc dài rũ xuống gò má. Giang Tiểu Nhạc siết chặt ngón tay, không hiểu sao lại thấy hồi hộp. Cậu rón rén đưa tay gạt mấy lọn tóc kia ra, ánh mắt rơi vào môi Trần Thúc, môi anh đỏ mọng, môi trên hơi vểnh lộ ra vẻ gợi cảm của người từng trải.

Giang Tiểu Nhạc chăm chú nhìn hồi lâu, đêm khuya chợt thấy hơi đói nên muốn chồm tới cắn một cái.