Đêm tân hôn, cô dâu chú rể phải ngủ với nhau. Tuy rằng nghi thức đơn giản nhưng vẫn đáp ứng đầy đủ các bước cần thiết.
Tôi nằm trên giường của Hạ Nam Diên, dù đèn đã tắt nhưng tôi vẫn rất hưng phấn, không hề buồn ngủ chút nào.
“Anh, có khi nào nó giống “Inception” không, thật ra đây chỉ là một thế giới ảo, chẳng qua tất cả chúng ta không ai biết thôi?” Hôm nay mùi dầu gội đầu của Hạ Nam Diên tỏa khắp giường, tôi nhịn không được xích lại gần ngửi ngửi, tò mò hỏi: “Anh dùng dầu gội gì vậy? Thơm quá đi.”
“Anh mua ở canteen, 20 tệ một chai.” Giọng Hạ Nam Diên nghe hơi buồn ngủ: “Anh khẳng định anh là người thật.”
“Vậy em cũng là thât. Kháp Cốt, anh có thực sự tin rằng em có siêu năng lực không?” Trong bóng đêm tôi nghịch tóc Hạ Nam Diên, chốc lại thắt bím, chốc lại xoắn thành hình bánh quai chèo.
“Tin.” Anh gần như không chút do dự trả lời.
“Tại sao?”
“Em nói gì anh cũng tin.”
Chậc chậc, cái miệng nhỏ ngọt ngào này sao cứ khiến người ta say đắm thế?
(*)
Mắt tôi đã thích ứng với bóng tối, đại khái có thể nhìn rõ Hạ Nam Diên ở đâu. Tôi đặt một nụ hôn thật kêu lên mặt anh.
“Vậy anh có muốn đến mấy thế giới song song đó xem không? Nói không chừng anh có thể gặp lại mẹ mình.”
“Không muốn.” Lần này, anh trả lời không chút do dự, như thể đây không phải là một lựa chọn hấp dẫn đối với anh.
“Mẹ anh mai táng trên biển Ba Tư, linh hồn sớm đã trở về bên Sơn Quân ở núi tuyết Thương Lan. Chúng ta chỉ có một kiếp duyên, nếu duyên kiếp này đứt thì dù bà còn sống ở thế giới khác, người có kiếp duyên với bà cũng không phải anh.”
Tôi hơi ngạc nhiên bởi vì suy nghĩ của anh trùng với suy nghĩ của tôi. Trong vũ trụ này mỗi người chính là duy nhất, không ai có thể thay thế người khác, cho dù giống nhau đến đâu thì họ chỉ là hai cá thể với những trải nghiệm giống nhau.
“Vậy tụi mình chỉ có một kiếp duyên thôi sao?” Tôi chống cằm hỏi.
Thanh âm của anh vừa nhẹ vừa chậm: “Có được một kiếp duyên là hiếm thấy lắm rồi. Có thể kiếp sau em là hoa trong động, anh là cá dưới nước, cả đời chắc gì đã gặp được nhau. Cho nên chúng ta phải trân trọng đoạn duyên này hơn, bởi vì em đâu biết kiếp sau chúng ta có gặp lại nhau hay không?”
“Em có thể mọc bên bờ biển gần anh nhất.” Tôi nói: “Hay là làm một đóa hoa sen, như vậy em có thể bên anh dưới nước rồi.”
Hạ Nam Diên im lặng, một lúc sau mới nói: “Vậy nếu anh biến thành một đám mây thì sao?”
“Vậy em sẽ là cơn gió đẩy anh đến nơi muốn đi.”
“Biến thành chim?”
“Em sẽ làm một cái cây để anh xây tổ.”
“Hừm… Biến thành heo?”
“… Anh bị dị ứng với lãng mạn hả? Ai lại muốn kiếp sau biến thành heo chứ?”
Hạ Nam Diên bật cười, tôi cũng cười theo, cười làm cả giường rung chuyển.
“Vậy em sẽ làm đầu bếp, nhất định không lãng phí mỡ trên người anh.” Tôi bắt đầu kể vài câu chuyện cười kinh dị: “Không thì em làm nồi cũng được, xem như tiễn anh đến đoạn đường cuối cùng.”
Hạ Nam Diên thậm chí còn cười to hơn.
Tôi nằm nghiêng, ôm lấy anh, vùi mặt vào tóc anh rồi nói: “Không biết em có nằm mơ nữa không nhưng bây giờ em giống như đang xem phim truyền hình vậy, vô cùng tò mò Hạ Nam Diên và Mễ Hạ ở thế giới kia rốt cuộc sẽ như thế nào.”
“Nói không chừng đêm nay sẽ mơ thấy.”
Hạ Nam Diên thuận miệng nói vậy, tôi chỉ tùy tiện nghe chứ không để trong lòng, không ngờ buổi tối tôi lại nằm mơ thật.
[“Hiện tại bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, hẳn sẽ tỉnh lại trong vòng hai ngày.” Bác sĩ phụ trách nhìn thanh niên tái nhợt trước mặt, nhịn không được nói thêm một câu: “Người nhà đừng lo lắng quá, kẻo đến lúc đó lại mệt mỏi.”
Mễ Hạ gượng cười: “Dạ, cám ơn bác sĩ quan tâm, tôi sẽ chú ý nghỉ ngơi.”
Sau khi đi vòng quanh phòng bệnh, bác sĩ điều trị rời đi cùng với một nhóm thực tập sinh và y tá. Nhất thời, căn phòng ngập tràn nước khử trùng chỉ còn lại một mình Mễ Hạ.
Cậu trở lại ngồi trên chiếc ghế bên cạnh giường bệnh, nắm lấy bàn tay truyền nước biển lạnh ngắt của Hạ Nam Diên, thầm cảm ơn ông trời ngàn lần vì đã không mang người yêu của cậu đi.
“Bác sĩ nói anh có thể cứu được rồi. Ca phẫu thuật thành công như vậy chính là kỳ tích.” Mễ Hạ dùng tay kia vuốt ve gò má của Hạ Nam Diên, điều mà cậu vẫn làm mấy ngày nay, lúc rảnh rỗi thì trò chuyện cùng anh: “Đại nạn không chết tất có hậu phúc, quãng đời còn lại của anh nhất định có thể khỏe mạnh, thuận buồm xuôi gió.”
“Trong mấy ngày anh nằm viện, rất nhiều người đã đến thăm anh. Có cậu, Quách Gia Hiên và Tả Dũng, những người ở Thố Nham Tung được anh giúp đỡ cũng đến…”
Mấy tên cứng đầu năm đó coi thường xuất thân của Hạ Nam Diên giờ đã thay đổi thái độ, nói rằng không có cán bộ nào tốt hơn anh, chờ anh tỉnh dậy họ liền trao cờ thưởng cho anh.
Mễ Hạ cảm thấy có cờ thưởng hay không không quan trọng, có thể phối hợp với công việc của Hạ Nam Diên trong tương lai mới là thật, đừng vì sự giàu có của cả cộng đồng mà tự ép chính mình.
“Chừng nào thì anh mới tỉnh vậy? Mẹ em nói em gầy rộc hẳn đi.” Mễ Hạ rướn người tới, quyến luyến đặt lên môi Hạ Nam Diên một nụ hôn.
Bởi vì không thể uống nước, môi của Hạ Nam Diên khô tróc cả da, Mễ Hạ dùng đầu lưỡi liếm một chút, đôi mắt đỏ bừng vì đau lòng.
“Em nghĩ kỹ rồi, sau này em sẽ sống với anh ở Thố Nham Tung, anh ở chỗ nào em ở chỗ đó. Tụi mình sẽ mở homestay, nuôi một con chó và một con mèo. Mùa xuân lên núi hái nấm, mùa hè đi biển Ba Tư ngắm chim, mùa thu ở nhà phơi hồng khô, mùa đông ngâm suối nước nóng…” Mễ Hạ ngẩng đầu, nhìn chăm chú hai mắt nhắm chặt của Hạ Nam Diên, một giọt nước mắt rơi xuống mặt anh.
Giọt nước mắt này như hòn đá bị ném xuống mặt nước, vừa rơi xuống, lông mi Hạ Nam Diên khẽ run lên, hình như có dấu hiệu tỉnh lại.
Mễ Hạ tức khắc nín thở, tất cả động tác đều dừng lại.
Hạ Nam Diên khó khăn mở mắt ra, đôi mắt phải mất một lúc mới lấy lại được tiêu cự. Điều đầu tiên đập vào mắt anh chính là khuôn mặt rưng rưng của thanh niên trước mắt.
“Sao… em lại khóc rồi?” Anh vẫn còn khá yếu, thều thào: “Nhóc con mít ướt.”
Mễ Hạ khóc không ngừng nhưng vẫn vô thức mà phản bác lại: “Có cái cứt ấy, anh mới là đồ mít ướt.” Mắng xong, cậu lại bắt đầu cười: “Hạ Nam Diên, lần này anh… anh dọa chết em rồi.”
Cậu vừa khóc vừa cười, gương mặt hết sức buồn cười nhưng Hạ Nam Diên lại không cười nhạo cậu.
Dù cả người run đến lợi hại nhưng anh vẫn cố hết sức đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt trên mặt Mễ Hạ.
“Suýt nữa thì… em không được gặp anh nữa.”
Mễ Hạ nắm chặt tay anh rồi áp nó vào má mình, cậu nhắm mắt lại, nước mắt lăn dài.”
“Đồ ngốc.”]
Tuyệt, là HE!
Hả? Không phải…
Tôi nhìn quanh không gian trắng tinh, nhìn các khung cảnh giữa không trung như hình chiếu, lại cúi đầu nhìn xuống tay chân trên người mình.
Đây là lần đầu tiên tôi có thể nhìn thấy chính mình khi mơ tới thế giới song song.
Tình huống này là sao? Tại sao tôi lại xuất hiện ở đây?
Trong đầu tôi tràn ngập nghi vấn, mà lúc này, một giọng nói già nua đột nhiên vang lên từ phía sau.
“Đây là không gian ý thức.”
Tôi giật mình quay lại, chỉ thấy một ông già tóc bạc trắng đang đứng cách tôi ba mét.
Ông ấy già lắm rồi, ít nhất cũng bảy mươi tám mươi tuổi. Làn da nhăn nheo nhưng dáng người vẫn thẳng tắp, mặc bộ vest trắng, tay chống quải trượng, trông ông như… một thầy giáo già đang đi dạo trong trường đại học.
Điều quan trọng nhất là, mặc dù năm tháng đã trôi qua, ngoại hình của ông cũng thay đổi rất nhiều, nhưng nếu nhìn kỹ, vẫn có thể thấy ông rất giống tôi. Chiếc nhẫn trên ngón áp út của ông giống hệt chiếc nhẫn mà Mễ Hạ đeo ở thế giới chủ tuyến.
“Tiểu Siêu?” Kết hợp với tình hình hiện tại, tôi không khỏi suy đoán thân phận của ông.
“Ừm, là ta.” Đối phương hiền hòa cười: “Tuy nhiên ta càng mong cháu gọi ta là tiến sĩ Mễ.”
Tôi đảo mắt đánh giá ông: “Ông là Mễ Hạ của thế giới này à?” Tôi chỉ vào hình chiếu cao cao, trong màn hình, hai người tai qua nạn khỏi vẫn còn đang tâm sự.
“Không phải.” Tiến sĩ Mễ lắc đầu nói: “Cháu có thể xem ta là… phân thân của cậu ấy.”
Phân thân của cậu ấy?
“Ta biết cháu có rất nhiều câu hỏi, ta sẽ giải đáp từng câu một.” Tiến sĩ Mễ chống gậy đi tới hình chiếu bên dưới: “Chắc cháu vẫn nhớ rõ ông già điên đã nói với cháu phương pháp xuyên qua lỗ sâu nhỉ?”
“Vẫn nhớ, muốn tạo ra ý thức phải xé không gian.” Tôi bừng tỉnh đại ngộ: “A, ông thành công rồi phải không?”
“Đúng vậy, ta thành công, ta và nhóm của mình đã mất năm mươi năm để tạo ý thức xé không gian.” Tiến sĩ Mễ nói đến đây, biểu cảm hoàn toàn bình tĩnh, không có vẻ kiêu ngạo hay vui sướng: “Công nghệ này vẫn chưa thành thục, lẽ ra nó không nên đưa vào sử dụng sớm như vậy, nhưng ta sắp hết thời gian rồi.”
Nhìn “Mễ Hạ” và “Hạ Nam Diên” ở một thế giới khác trong hình chiếu, lại nhìn tiến sĩ Mễ dưới hình chiếu, tôi có cảm giác như bừng tỉnh khỏi cơn mộng, tất cả mọi thứ đều là hư ảo.
“Ông chỉ có thể sinh ra kết nối với tôi thôi à? Thông qua rối lượng tử gì đó?” Tôi hỏi.
“Cháu có thể xem mình là bản thể, còn cháu ở các thế giới song song chính là bản sao. Theo thuyết tương đối của Einstein, bất kỳ sự truyền tải thông tin nào cũng không thể vượt quá tốc độ ánh sáng, nhưng rối lượng tử thì có thể. Bởi vậy bản thể không cách nào can thiệp tới người khác của vũ trụ song song, nhưng có thể thông qua rối lượng tử để trao đổi tin tức với phân thân.”
Mặc dù ông đã cố gắng hết sức để giải thích theo hướng đơn giản dễ hiểu, thế nhưng tôi vẫn không hiểu chút nào.
“Xin lỗi, ta quên mất cháu chỉ là học sinh cấp ba.” Tiến sĩ Mễ nói, chuyển sang cách giải thích đơn giản và dễ hiểu hơn: “Cháu đã học về lưỡng tính sóng – hạt chưa?”
Cái này thì tôi biết, lúc đó tôi chép bài vô cùng nghiêm túc.
“Thí nghiệm giao thoa khe kép, ánh sáng là sóng hay hạt?”
Tiến sĩ Mễ gật đầu tán thưởng: “Thí nghiệm khe Young đã chứng minh rằng ánh sáng vừa là hạt vừa là sóng. Tuy nhiên, khi các nhà vật lý tiếp theo thay đổi thí nghiệm khe kép của Young, họ phát hiện ra nếu chỉ phát ra một hạt photon khi tiến hành thí nghiệm thì các vân giao thoa vẫn xuất hiện trên tấm màn.”
Trong chớp mắt, bên người tiến sĩ Mễ có thêm một bộ thiết bị thí nghiệm – một chiếc máy phát ra các chấm đỏ, một mảnh giấy trắng có hai lỗ và một tấm màn đen.
Không gian ý thức này giống như một cái rương kho báu, chỉ cần ông nghĩ, cái gì cũng có thể biến ra.
“Làm sao một photon có thể đi qua hai khe cùng một lúc? Nếu nó đi qua khe một cách ngẫu nhiên, làm thế nào nó tạo ra các vân giao thoa? Nhưng khi bỏ thêm dụng cụ quan sát vào giữa, các gợn sóng trên tấm màn liền biến mất và ánh sáng trở lại, thể hiện bản chất hạt của nó. Sự không chắc chắn sụp đổ thành một trong những trạng thái này khi quan sát là trạng thái chồng chập lượng tử.”
Dưới mặt đất trồi lên một thiết bị quan sát, quan sát các chấm đỏ mô phỏng các photon.
Dưới sự quan sát, gợn sóng ban đầu trên tấm màn đen đen lập tức biến thành hai vạch thẳng đứng.
Tiến sĩ Mễ nói tiếp: “Trạng thái chồng chập này không chỉ giới hạn ở sóng và hạt mà còn có thể là trạng thái chồng chập của một số tính chất vật lý khác như spin, vị trí và phân cực. Chúng thường tồn tại trong các hạt vi mô.”
“Rối lượng tử ám chỉ mối liên kết của hai hạt nào đó, không phụ thuộc vào khoảng cách và trạng thái chồng chập trong không gian thời gian.”
Gậy vung xuống, bộ dụng cụ thí nghiệm giao thoa khe kép biến mất, thay vào đó là một thiên hà thu nhỏ và một chấm đỏ trôi nổi ở trung tâm thiên hà.
“Khi quan sát hai vật thể có thể thấy spin của vật thứ nhất và spin của vật thứ hai di chuyển ngược nhau, trạng thái chồng lên nhau của hai vật đó vẫn sẽ là trạng thái vướng víu lượng tử.” Nói đến đây, một điểm đỏ trên đường sóng tách ra làm hai, bay đến hai phía trên ngân hà: “Chỉ cần đo spin của một trong hai vật, nếu như spin của vật đó tăng thì spin của vật còn lại sẽ co lại theo trạng thái tương phản.”
“Tất nhiên, đây chỉ là về mặt vi mô thôi, giải thích dễ hiểu hơn đó là: Hai người giống nhau y như đúc, cách nhau khoảng chừng vài triệu năm ánh sáng, trước khi quan sát thì màu tóc của hai người họ là trạng thái chồng lên nhau một cách hỗn loạn. Nhưng nếu chúng ta quan sát một trong hai rồi thì màu tóc của người còn lại sẽ đồng thời co rút lại thành cùng một màu.”
“Đây là sự truyền thông tin dưới tác động của rối lượng tử ở khoảng cách xa.”
Mặc dù lúc này tôi hoàn toàn ở trạng thái ý thức nên không có cảm giác thể lực xói mòn, nhưng không hiểu tại sao tôi thấy hơi mệt, như thể bị đè… bởi một núi tri thức.
Tôi chỉ đơn giản là ngồi xếp bằng và cố gắng hết sức để tiếp thu những kiến thức do Tiến sĩ Mễ truyền đạt.
“Ý thức con người cũng có trạng thái chồng chập, hay nói cách khác, ý thức là sản phẩm của trạng thái chồng chập khi suy nghĩ, đắn đo là trạng thái chồng chập song song đa luồng, nhưng khi lựa chọn thì biến thành kết quả cụ thể.”
“Điều đó dẫn đến việc tạo ra các vũ trụ song song.”
Tôi ồ một tiếng thật dài, ra vẻ mình rất hiểu.
Cuối cùng, ông nói đến trọng điểm: “Bản thể và mỗi phân thân vốn dĩ do “hạt” phân tách mà thành, vì vậy chúng tự nhiên có trạng thái vướng mắc. Trạng thái vướng mắc này giúp ta dễ dàng kết nối với ý thức của cháu.”
“Nhưng tại sao ông lại muốn kết nối với tôi?” Tôi liếc nhìn Mễ Hạ và Hạ Nam Diên trưởng thành trong hình chiếu, hỏi: “Không lẽ ông muốn se duyên cho tôi với Hạ Nam Diên ư?”
Tiến sĩ Mễ nghe vậy, đôi mắt già nua thâm trầm thoáng hiện lên cảm xúc bi thương. Có lẽ giữa bản thể và phân thân thật sự có một cảm ứng tâm linh nào đó không thể tả cũng không nói rõ được. Chẳng qua chỉ một cảm xúc nhỏ bé thoáng qua khiến tôi bỗng nảy ra một ý tưởng táo bạo.
“Ông nói ông là phân thân của cậu ta…” Tôi chỉ vào “Mễ Hạ” trong hình chiếu, cau mày: “Thế tiến sĩ Mễ, Kháp Cốt của ông đâu?”
Tiến sĩ Mễ nhìn tôi hồi lâu không nói, nỗi buồn trong đôi mắt ấy càng đậm.
Ông không nói gì, lại giống như đã nói hết mọi thứ.
Ngay khi tôi nghĩ rằng ông sẽ né tránh câu hỏi này, ông đột nhiên chậm rãi cất tiếng.
“Kháp Cốt của ta… năm ba mươi tuổi đã chết giữa dòng lũ lạnh lẽo.”
***