Không Hợp

Chương 29




“Anh ở cửa làm gì? Sao không đi vào?” Khâu Duẫn đẩy cửa ra, nhìn Quách Gia Hiên ở đằng sau với vẻ mặt kỳ lạ.

“Anh hít thở không khí.” Quách Gia Hiên sờ mũi nói.

Khâu Duẫn và Hạ Thông lần lượt phát trà sữa trên tay. Quách Gia Hiên ở đây nhiều ngày như vậy nên đã có kinh nghiệm uống, bao nhiêu đường, lạnh hay nóng cũng đều có ý kiến của mình. So với nó, đây là lần đầu Hạ Nam Diên uống trà sữa, vì vậy tôi chỉ có thể đưa ra quyết định thay cho hắn.

Tôi chọn cho hắn ly trà sữa trân châu đường đen có milk foam, 50% đường. Sau khi lấy hai cốc trà sữa từ Khâu Duẫn, tôi cắm ống hút cho Hạ Nam Diên rồi đưa cho hắn.

Hạ Nam Diên nhận lấy, thận trọng cắn ống hút, hút một ngụm nhỏ.

“Thế nào?” Tôi mong chờ hỏi hắn.

Hắn nhíu mày nhấm nuốt một phen, nuốt xuống thứ gì đó trong miệng, nhận xét: “Cũng giống trà sữa của chúng ta, bên trong có thứ gì đó hơi khó nhai, giống như gân bò vậy.”

Tôi cắn ống hút cười: “Còn có vị khác nữa cơ, thứ cho bên trong cũng khác, sau này tôi lại mua cho cậu.”

Hôm nay trước khi ra khỏi nhà, Mễ Đại Hữu chuyển cho tôi một bao lì xì đỏ to đùng, cho nên dù là tiền trà sữa hay là cơm chiều hôm nay, tôi đều sẽ trả.

Một lát sau, DM vào, bắt đầu gửi kịch bản.

Di động đặt trên bàn đột nhiên rung lên, hiện ra một tin nhắn QQ, tôi hút trà sữa rồi lại gần nhìn, trong phút chốc hô hấp tôi như ngừng lại.

[Tại sao sao block Liêu Diệp Xuyên?]

Dm, chuyện gì đây?

ID của đối phương là “Ghét mùa hè”, trước đây tôi chưa từng thấy tài khoản này, cũng chưa từng trò chuyện với đối phương. Thử tìm xem kết bạn khi nào thì phát hiện là hồi năm lớp 10. Khi đó mới bắt đầu đi học, trong lớp có rất nhiều bạn QQ, hẳn tôi đã thêm bạn đối phương vì nghĩ tên đó là bạn cùng học Nhất Trung. Nhưng nếu người này biết Liêu Diệp Xuyên thì chắc chắn không phải là người ở Nhất Trung.

Chẳng lẽ là acc clone của Liêu Diệp Xuyên?

[Mày là ai?]

Tôi không khách sáo mà hỏi luôn.

[Mày tưởng là anh ấy hỏi mày câu đó à?]

[Tự mình đa tình.]

[Anh ấy không quan tâm mày thích đàn ông hay không đâu.]

Cái giọng điệu này có thể tệ hơn nữa được không? Làm sao đây? Tôi đẹp trai là đáng bị quấy rối tình dục hả? Tôi lập tức nổi giận, hai tay cầm điện thoại, say mê gõ chữ.

[nếu như mày có bản lĩnh, sáu giờ tối tới chỗ tao, chúng ta đích thân nói rõ ràng.]

Tôi gửi địa chỉ quán nướng gần trường cấp hai qua, hồi cấp hai tôi rất hay đi quán đó, rất được học sinh yêu thích. Hôm nay, tôi vốn định đưa bọn Hạ Nam Diên đi trải nghiệm một chút, nhưng bây giờ xem ra trước khi ăn cơm tôi còn phải khởi động làm nóng.

Mặc kệ có phải là acc clone của Liêu Diệp Xuyên hay không, chỉ cần thằng đó dám đến, tôi sẽ cho nó có đi mà không có về.

“Có chuyện gì vậy?” Có thể là Hạ Nam Diên nhìn ra được vẻ mặt của tôi có gì đó không ổn, bèn đặt trà sữa xuống, liếc nhìn điện thoại của tôi.

Tôi tắt màn hình, cười với hắn, không định nói ra mấy chuyện không vui này.

“Không có gì đâu.”

“Vào một đêm giông bão, cổng Chân Phủ bị thám tử Mã và trợ lý của hắn đi ngang qua gõ cửa. Hai người vốn định đến Lâm Huyện điều tra vụ án, nhưng ban đêm trời mưa quá lớn nên định tá túc một đêm. Nhưng khi hai người đang thương lượng với những người hầu trong Chân Phủ, đột nhiên, một tiếng hét xuyên qua bầu trời đêm, chiếc đèn chùm pha lê trên đầu họ vụt tắt, cả tòa dinh thự… bị cúp điện.”

DM hết mình đọc xong lời dạo đầu.

“Một lúc sau, tất cả những người trong Chân Phủ đều tập trung trong sảnh, hỏi nhau chuyện gì đã xảy ra. Mọi người cầm nến nhìn nhau, lại phát hiện ông cụ Chân chưa đến. Mọi người lo lắng đi đến phòng ngủ của ông cụ Chân tìm kiếm thử xem, kết quả phát hiện cửa phòng khóa trái, kêu lên như thế nào bên trong cũng không có phản ứng. Quản gia và đại thiếu gia cùng nhau phá cửa, liền nhìn thấy ông cụ Chân vẻ mặt bình tĩnh nằm ở trên giường, ngực cắm một con dao hoa quả, đã tắt thở.”

“Ở đây có tất cả bảy người chơi mặt, trừ Mã thám tử ra thì sáu người còn lại đều là nghi phạm. Rốt cuộc ai là hung thủ? Mời mọi người lật trang đầu tiên của kịch bản ra, bắt đầu làm quen với vai diễn của mình. Khi bạn nhìn thấy lời nhắc rằng bạn chính là hung thủ thực sự, chú ý che giấu thân phận. Chỉ có hung thủ mới có thể nói dối, những người chơi còn lại nhất định phải phối hợp với thám tử điều tra.”

Trò này không khó, chỉ là trinh thám bình thường, mô hình biệt thự trên núi tuyết. Cả gia đình đều có âm mưu, ai cũng có bí mật. Đến cuối game, một cặp tình nhân lại đột nhiên trở thành anh em, trò chơi lại trộn lẫn một số yếu tố phi đạo đức và cẩu huyết như “Bão tố”*.

(*)

Vòng cuối cùng, hung thủ đã bị thu hẹp phạm vi, tập trung vào hai người, là Hạ Nam Diên và một cô gái tham gia sau.

Thân phận của Hạ Nam Diên là quản gia của Chân phủ, mà cô gái thì là em gái trong cặp tình nhân cuối cùng lại trở thành anh em.

Hạ Nam Diên vẫn có ý định dồn vote lên người em gái: “Từ nhỏ cô ấy đã không có bố, sống nương tựa với mẹ mà lớn lên, vất vả lắm mới có một người bạn trai yêu mình, lại phát hiện ra đối phương là anh trai ruột của mình. Tất cả những đau khổ trong cuộc đời cô ấy đều do bố của cô ấy, sự hận thù này chẳng lẽ vẫn chưa đủ cho cô giết người à?”

Hình như hắn chơi trò nào cũng giỏi rất nhanh, dù là bi a hay là trò chơi giết người theo kịch bản, chỉ cần hắn nắm vững quy tắc là hắn có thể vận dụng thành thạo.

Tuy nhiên, kỹ năng diễn vẫn khá non.

“Nhưng dù sao đây cũng là bố của cô ấy…” Hạ Thông không chấp nhận rằng em gái mình là hung thủ, luôn cảm thấy quản gia khả nghi hơn, cũng căng thẳng hơn một chút.

“Chưa làm tròn trách nhiệm làm bố được một ngày mà ‘bố’ cái gì? Ông ta cùng lắm chỉ là tên cặn bã, đừng sỉ nhục chữ ‘bố’.” Thần sắc Hạ Nam Diên lạnh lùng, mang theo ít nhiều cảm xúc của riêng mình.

Hà Thông sửng sốt, hơi sợ hãi: “A, ừm… ông ta, ông ta đúng là cặn bã.”

Tôi cẩn thận kéo tay áo của Hạ Nam Diên dưới gầm bàn, để hắn bình tĩnh lại một chút.

Lông mi hắn run lên, hắn cúi đầu, tầm mắt dừng trên tấm bảng kẹp hồ sơ: “Bài phát biểu của tôi đã kết thúc.”

Đến khi bỏ phiếu, DM yêu cầu mọi người nhắm mắt lại, sau đó chỉ người mà họ cảm thấy là hung thủ. Tôi chỉ vào Hạ Nam Diên, không phải vì điều gì khác mà là dáng vẻ hắn nóng vội muốn thoát tội đúng là không giống hắn bình thường chút nào.

Vì vậy, sự thật chỉ có một – hắn có tội, hắn chột dạ, hắn luống cuống, hắn đã làm lộ dấu vết rồi. Tôi, Mễ – Conan – Hạ, đặt cược danh nghĩa của ông mình, cho rằng hắn là hung thủ!

“Được rồi, mọi người có thể mở mắt ra.” DM nói với mọi người, cuối cùng người được bầu ra là quản gia Hạ Nam Diên, nhưng thật đáng tiếc, chúng tôi đã không bắt được kẻ sát nhân.

“Cái gì cơ?” Tôi kinh ngạc nhìn em gái: “Là cậu à?”

Em gái cũng bối rối: “Không phải tôi đâu”.

Lúc này, cả hiện trường trò chơi giết người theo kịch bản đều không tích cực lắm, Quách Gia Hiên vốn vẫn luôn hời hợt đột nhiên cười quái dị.

“Là tao.” Nó đắc ý giơ tay: “Tao hạ độc ông cụ đó.”

Thân phận của hắn là vợ bé mới cưới của ông cụ Chân, là tình cũ của quản gia.

DM nói: “Nói đúng ra thì nên có hai hung thủ. Vợ bé hạ độc, độc này mạn tính, bảy bảy bốn mươi chín ngày mới phát tác, mà ngày hôm nay chính là ngày thứ bốn mươi chín. Quản gia biết là vợ bé hạ độc nhưng vì yêu cô ta nên quyết định giúp cô ta giấu diếm, khi hắn đâm dao, thật ra ông cụ đã chết rồi.”

Thế mà lại có hai con sói? Hạ Nam Diên tự nổ để thu hút hỏa lực, làm tất cả mọi người vote cho hắn, bảo vệ Quách Gia Hiên giành được chiến thắng cuối cùng. Tôi còn tưởng hắn diễn không tốt, kết quả tất cả đều nằm trong lòng bàn tay hắn.

Vô lý, chẳng lẽ tên này không có nhược điểm à?

À, có, tướng ngủ siêu kém.

“Anh yêu, anh tốt với em quá, tên già chết tiệt đã chết rồi, cuối cùng chúng ta cũng có thể ở bên nhau rồi.” Quách Gia Hiên ôm cánh tay của Hạ Nam Diên, nhỏ giọng nói: “Chúng ta mang tiền ổng ra nước ngoài, không bao giờ quay về nữa, sau này em chỉ yêu mình anh thôi.”

Tôi xé một trang giấy từ bìa kẹp hồ sơ xuống vò thành cục, ném ngay gáy Quách Gia Hiên.

“Ai da, mày làm cái gì vậy?” Quách Gia Hiên gắt giọng: “Thua không phục à?”

Một thằng đồng đội heo cả buổi tránh sau lưng vua sói như mày đắc ý cái gì thế? Tao mà lập nhóm với Hạ Nam Diên thì cũng thắng vậy!

Tay áo tôi cũng đã xắn xong, bên kia Hạ Nam Diên lại đè mặt Quách Gia Hiên đẩy hắn ra khỏi người mình.

“Giúp được gì đã giúp hết rồi, duyên phận của chúng ta đã hết, sau này ai đi đường nấy đi ” Hạ Nam Diên nói, vỗ vỗ cánh tay mới bị Quách Gia Hiên cọ vào.

Mọi người cười phá lên, tâm trạng tôi cũng lập tức trở nên sảng khoái, khoác tay lên vai Hạ Nam Diên, nhướng mày nhìn Quách Gia Hiên.

“Nghe thấy không? Ai đi đường nấy nhé.”

Quách Gia Hiên bĩu môi, nghiêng người về phía Hạ Thông: “Đại gia, tôi dư một tấm vé này, cậu ra nước ngoài với tôi không?”

Hạ Thông là con trai của người chết trong trò chơi, liên tục xua tay tránh nó: “Hai ta có thù giết cha, không thích hợp.”

Giết người theo kịch bản chơi mất tổng cộng năm tiếng đồng hồ, khi kết thúc thì đã là sáu giờ, đến nhà hàng thịt nướng thì đã gần bảy giờ. QQ vô cùng yên tĩnh, sau khi tôi gửi tin nhắn hẹn đánh nhau, “Ghét mùa hè” không còn động tĩnh gì nữa, không biết là hèn hay là như thế nào.

Dù sao thì trong năm người chúng tôi, tôi và Hạ Nam Diên một chấp mười, dù tên đó đến tìm thật thì cũng không sợ.

Vì nhiều người nên chúng tôi yêu cầu phòng riêng. Ăn được nửa chừng, tôi uống nhiều quá, hơi buồn tiểu nên nói với mọi người một tiếng rồi đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh.

Khu vực rửa tay trước cửa nhà vệ sinh được dùng rèm che một nửa, tôi còn chưa đến gần đã nghe thấy tiếng hai người ở đằng sau.

“Em định làm gì?”

“Em chỉ muốn gặp nó một chút thôi.”

“Đã nói em đừng dây dưa với cậu ấy rồi, em không hiểu tiếng người à?”

“Không phải nó cũng không đến à? Hẳn là nhát gan rồi.”

Tôi đột nhiên dừng lại, giọng nói này… Liêu Diệp Xuyên à?

Chết tiệt, hắn đến đây thật đấy?

Địch đông mà ta ít, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, tôi lùi lại, đang định chạy về phòng riêng tìm viện binh thì bức màn cách đó không xa đã bị vén lên, Liêu Diệp Xuyên đen mặt đi từ trong ra. Đi theo sau hắn là một cậu con trai cao gần bằng hắn, làn da trắng nõn, mắt đen bóng, trông như một đám mây không hề có tính công kích. Tôi liếc mắt nhìn một cái liền nhận ra, tuy hình như đã lớn hơn một chút nhưng cậu con trai này chính là người đã chụp ảnh cùng Liêu Diệp Xuyên.

Liêu Diệp Xuyên nhìn thấy tôi, đôi mắt dài nhỏ hơi nheo lại, không kinh ngạc lắm.

“Tao mới nói mà, sao mày có thể nhát gan được.” Cậu ta cười cười: “Đã lâu không gặp, Mễ Hạ.”

Mắt xếch dài nhỏ, vẻ ngoài thuần chất phương Đông, hoàn toàn ngược lại với gu thẩm mỹ của tôi, thật sự là nhìn nhiều thêm một lần cũng thấy ghê tởm.

“Trong phòng riêng còn có bốn anh em của tao, tốt nhất là mày đừng xằng bậy.” Tôi chỉ ngón tay cái về phía sau.

Liêu Diệp Xuyên cười giễu một tiếng, nói với đám mây phía sau hắn: “Em đi trước đi.”

“Em…” Đối phương còn muốn nói thêm gì đó nhưng lại bị ánh mắt lạnh lùng của Liêu Diệp Xuyên ngăn lại, chỉ có thể không cam lòng liếc tôi một cái rồi xoay người rời đi.

“Chúng ta nói chuyện đi.” Liêu Diệp Xuyên đẩy một cánh cửa đối diện toilet ra, bật đèn, làm động tác “mời” với tôi.

Nghĩ đến việc hắn là một thằng thần kinh lấy súng bắn người khác, nói thật là tôi không muốn vào, nhưng làm sao đây, trời đất bao la, mặt mũi lớn nhất. Đã đến mức này rồi, bảo tôi xoay người bỏ chạy thì tôi không thể làm được.

Hơn nữa hắn là biến thái còn chưa lo lắng, tôi sợ cái rắm?

Bước vào trong cửa, phát hiện bên trong là một căn phòng nhỏ để đồ linh tinh không dùng, bên tường kê rất nhiều ghế, ngoại trừ cây lau nhà trong góc ra thì không có thứ gì có thể dùng làm hung khí giết người.

“Cậu biết hết rồi à.”

Tôi vừa quay lại liền thấy Liêu Diệp Xuyên xoay lưng về phía cửa, u ám nhìn tôi.

Tôi giật mình, gượng ưỡn ngực: “Cái gì?”

“Cậu cảm thấy buồn cười lắm đúng không?” Hắn tự nói tiếp, không hề có ý định nói chuyện với tôi: “Chắc chắn trong lòng cậu đang điên cuồng cười tôi.”

Lối ra vào duy nhất đã bị hắn chặn lại, sợi dây trong lòng tôi dần trở nên căng thẳng, giọng điệu càng lúc càng không kiên nhẫn.

“Dm tao căn bản không quan tâm mày thích nam hay nữ được chưa? Mày bớt gây chuyện với tao là được. Tao không quan tâm mày với thằng khi nãy ai mới là đứa gửi câu hỏi nặc danh cho tao, đừng gửi nữa, sau này tao không muốn gặp tụi mày nữa.”

Liêu Diệp Xuyên lặng lẽ nhìn tôi, mãi không nói gì. Tôi không chịu được nữa, đi qua định hất* hắn ra, không ngờ vừa mới giơ tay ra thì đã bị hắn nắm lấy, trở tay đè tôi lên trên cái bàn tròn bên cạnh.

(*)

Trong nháy mắt, rất nhiều thứ lóe lên trong đầu tôi, không có ngoại lệ, tất cả đều là những hình ảnh cần được censored.

“Chẳng lẽ cậu cho rằng tôi thích cậu à?”

Một tay hắn siết chặt tay tôi, tay kia bóp gáy, khi nói chuyện thì cúi xuống cố gắng thổi hơi vào tai tôi. Sợi dây trong lòng tôi ngay lập tức đứt phựt, tôi sợ hãi đến mức không thèm để ý đến mặt mũi, há miệng hét to.

“Cứu tôi! Hiếp rồi giết!!!”

Bàn tay bóp cổ tôi cứng đờ, Liêu Diệp Xuyên hung tợn mắng: “Dm cậu bị khùng hả…”

“Ầm!”

Hắn chưa kịp nói hết câu thì cánh cửa đã bị người nào đó đẩy mạnh ra, đập vào tường phát ra tiếng động ầm ĩ.

Giây tiếp theo, sức mạnh đằng sau biến mất mà không có dấu hiệu báo trước. Khi tôi kịp nhận ra, Liêu Diệp Xuyên đã bị Hạ Nam Diên đè xuống đất.

“Mày… mày là ai?” Liêu Diệp Xuyên bị dập mông, đau đến nhăn mày.

Hạ Nam Diên nắm lấy cổ áo Liêu Diệp Xuyên, hắn sắp đấm thì nhìn rõ được mặt Liêu Diệp Xuyên, dừng lại động tác.

“Là mày à.” Vừa nói, hắn vừa vung nắm đấm, đánh đến mức mặt của Liêu Diệp Xuyên cũng lệch sang bên: “Chia tay rồi thì đừng có dây dưa nữa, bắt nạt người yếu hơn mày thì có còn là đàn ông không?”

Tôi dựa vào bàn, dùng ánh mắt phức tạp nhìn hắn đơn phương đánh Liêu Diệp Xuyên. Nói thế nào nhỉ, dù tôi rất biết ơn vị tráng sĩ này gặp chuyện bất bình đã giơ nắm đấm tương trợ, nhưng… hắn hiểu lầm chuyện gì đó rồi đúng không?

Chia tay cái gì? Ai với ai cơ? Tôi và Liêu Diệp Xuyên á?