Sau khi Mễ Đại Hữu cưới, bởi vì số thành viên tăng lên nên phải lập tức đổi một ngôi nhà lớn hơn. Nhà mới ở bên trong khu Hải Thành, là biệt thự bốn tầng, có vườn hoa rộng hơn một trăm mét vuông. Mễ Đại Hữu với Khâu Lỵ ở tầng hai, Khâu Duẫn là đứa con Khâu Lỵ mang tới ở tầng ba còn tôi ở tầng bốn.
Nhưng không phải là bọn họ đối xử hà khắc muốn đuổi tôi ra xa, chỉ là tôi muốn ở trên cùng. Không có nó vừa yên tĩnh, còn không phải nhìn thấy một nhà ba người bọn họ.
Kì nghỉ hè và nghỉ đông ở cấp hai, tôi thường không về nhà, nếu có về thì phần lớn thời gian đều ở trên tầng bốn, lúc ăn cơm mới xuống tầng một. Có lúc tâm trạng không tốt, cả ngày tôi cũng không thèm xuống dưới ăn cơm. Dù sao thì trên tầng bốn cái gì cũng có, có bếp nhỏ, có phòng trò chơi, có sân thượng. Chỉ cần tôi muốn, dù là đứng cùng dưới một mái hiên cũng có thể hoàn toàn không lộ diện.
Nhưng đó là trước kia.
Lần này trở về, tôi đồng ý với Mễ Đại Hữu là muốn ở nhà, phải thật ngoan ngoãn. Huống hồ còn có Quách Gia Hiên ở đây, cũng không thể để cho người mà tôi đặc biệt từ ngàn dặm xa xôi dẫn về Hải Thành nhìn thấy tôi và ông ta đấu đá nhau chứ?
Cho nên, bất kể là đối mặt với Khâu Lỵ hay là Khâu Duẫn, thái độ chưa tới mức ân cần nhưng cũng tôn trọng như khách hơn rất nhiều, cũng không làm loạn nữa so với hơn một năm trước, lúc tôi rời khỏi Hải Thành.
“Người bạn kia ngủ cùng mày hay là ngủ ở phòng khách tầng ba?”
Buổi tối đầu tiên sau khi trở lại Hải Thành, Mễ Đại Hữu làm rất thỏa đáng, bảo bảo mẫu mua rất nhiều thức ăn tôi thích, còn đích thân đến sân bay đón tôi và Quách Gia Hiên. Lúc ăn cơm, không chỉ có Khâu Lỵ, ngay cả Khâu Duẫn cũng ngồi im.
“Mày ngủ một mình đi, tao quen ngủ một mình rồi.” Vừa bưng chén, tôi vừa nói với Quách Gia Hiên.
“Được rồi, tao ngủ một mình.” Ánh mắt Quách Gia Hiên nhìn chằm chằm hải sản trên bàn, ăn không ngừng được: “Cảm ơn dì ạ.”
Ở Sơn Nam, bốn phía không giáp biển, không có hải sản nào. Mấy ngày nay ở Quách gia, nhiều nhất chính là hai món thịt heo và thịt trâu, thi thoảng có chút tôm sông, cá sông hoặc hải sản đông lạnh, chưa từng xuất hiện hải sản tươi một lần nào cả.
Trước khi về, tôi dặn dò Mễ Đại Hữu chuẩn bị một chút hải sản, thật sự là thèm không thể chịu được.
Khâu Lỵ lộ ra nụ cười tươi rói: “Cảm ơn gì chứ, dì còn chưa cảm ơn cháu mà. Một năm qua cảm ơn cháu đã chăm sóc cho Mễ Hạ.”
“Dì khách sáo quá ạ.” Quách Gia Hiên cười, cũng ăn sạch chén cơm thứ hai. Không có ai quản giáo nên nó có thể ăn thỏa thích.
“Mẹ, ngày mai con có thể ra ngoài chơi cùng bạn học không?” Trên bàn cơm, Khâu Duẫn ngồi ở đối diện Khâu Lỵ, nhỏ giọng nói.
Khâu Duẫn nhỏ hơn tôi một tuổi, năm nay vừa lên lớp mười, tính cách yếu đuối khác với Khâu Lỵ khéo léo, hiểu chuyện. Bình thường cũng không dám nói chuyện với tôi. Có mấy lần tôi xuống phòng bếp dưới tầng một, vô tình gặp cậu ta, cậu ta cũng quay đầu đi, giống như sợ tôi sẽ đột nhiên xông tới cắn cậu ta vậy.
“Đi chơi cái gì?” Khâu Lỵ vừa hỏi vừa gắp một miếng cá mú cho Quách Gia Hiên.
“Chơi board game ạ, cái… kịch bản giết người các thứ.” Khâu Duẫn nói.
“Mấy người chơi nhỉ? Có thể thêm hai người nữa không? Nếu được thì dẫn theo hai người họ đi nữa, càng đông càng vui mà.” Mễ Đại Hữu dựa vào việc Quách Gia Hiên ở đây nên tôi sẽ không nổi điên, kiếm chuyện cho tôi làm: “Bố đưa tiền, lúc đó cứ đến tìm bố thanh toán là được.”
“Cái này…” Khâu Duẫn không biết làm sao, nhìn Khâu Lỵ, thấy Khâu Lỵ không phản ứng lại nhìn về phía tôi.
Tôi xúc một miếng cơm vào miệng, cười cười với cậu ta: “Có tiện không?”
Vốn dĩ tôi cũng đang có ý định dẫn Quách Gia Hiên đi trải nghiệm hình thức giải trí của giới trẻ trên thành phố một chút, chơi kịch bản giết người, mật thất. Nếu Mễ Đại Hữu mời khách, có hời sao lại không dùng?
Mặt Khâu Duẫn lộ vẻ khó xử nhưng vẫn đồng ý dưới tiếng ho nhẹ của Khâu Lỵ.
“Tiện mà, vốn dĩ… vốn dĩ cũng cần thêm người.” Khâu Duẫn cười khan nói: “Chơi với người lạ chi bằng chơi cùng người quen.”
Cứ như vậy, ngày hôm sau, chúng tôi theo Khâu Duẫn đến nơi chơi Kịch bản giết người. Bạn học của cậu ta đến sớm hơn chúng tôi, tổng cộng có ba nam sinh, cộng thêm ba chúng tôi nữa là vừa đủ sáu người.
Vượt qua màn chơi sơ cấp tương đối dễ dàng, thể lực của tôi và Quách Gia Hiên lại là trâu bò nhất, dưới tình huống không hề che giấu sức lực của bản thân, nhanh chóng tụ họp một chỗ với mấy người kia.
Thời gian nghỉ giữa giờ, Quách Gia Hiên cùng hai nam sinh cùng đi vệ sinh, để lại tôi, Khâu Duẫn và một bạn nam khác tên Hạ Thông.
Đối với người tên Hạ Thông này, tôi luôn luôn có một loại cảm giác đã từng quen biết nhưng mà lại không thể nhớ ra từng gặp cậu ta ở đâu. Trên lý thuyết thì một người có dáng dấp bảnh trai như cậu ta, từng gặp gỡ thì tôi cũng phải có chút ấn tượng nào đó mới phải chứ?
Nhưng do tôi nhìn cậu ta quá lộ liễu, Hạ Thông cảm nhận được, ngẩng đầu lên nhìn đầy nghi ngờ: “Sao thế? Có gì lạ sao?”
“Có phải tôi từng gặp cậu ở đâu không?” Tôi sờ cằm hỏi.
Cậu ta càng mịt mờ, mở vở kịch của mình ra xen: “Trong kịch bản của em không có đoạn này á?”
Cũng trùng hợp, trong kịch bản của tôi cũng không có đoạn đó.
Tôi: “… Tôi nói ở ngoài đời thực, cậu học trường Trung học nào?”
Ban đầu, tôi cho rằng chúng tôi học cùng trường cấp hai, kết quả làkhông phải, thậm chí cậu ta còn chưa từng qua khu trường cấp hai của tôi. Tôi lại hỏi thêm mấy nơi có thể trùng hợp gặp nhau đều không phải. Sau đó đám Quách Gia Hiên trở lại, tôi cũng không truy hỏi nữa.
Trải nghiệm chơi kịch bản giết người lần này không hề tệ, sau khi nhân viên bố trí giống nhau chúng tôi lại hẹn nhau thêm mấy lần. Một trong tám người chơi ghép cùng chúng tôi, tôi vô tình gặp lại bạn cùng trường cấp hai ngày xưa.
Uông Chước dẫn theo bạn của cậu ta, vừa liếc mắt đã nhận ra tôi.
“Mễ Hạ?” Cậu ấy đi tới, dùng một nắm đấm đánh lên bả vai tôi: “Lâu rồi không gặp mày, trùng hợp quá.”
Lúc học cấp hai, quan hệ của tôi và đối phương cũng không tệ, đều thuộc nhóm học sinh kém, cũng coi như là một thành viên trong nhóm bạn bè xấu của tôi. Nhưng sau khi bị Mễ Đại Hữu đưa đến Nhất Trung, tôi không còn liên lạc với nó nữa.
Nếu đã gặp nhau, bọn họ lại vừa đúng hai người thì thuận tiện mở màn chơi tám người.
“Mày có biết chuyện của Liêu Diệp Xuyên không?” Trong khu nghỉ ngơi, Uông Chước cùng tôi vào nhà vệ sinh, nói xong rồi đưa cho tôi một điếu thuốc lá.
Tôi nhận lấy nhưng không hút: “Chuyện gì cơ, không phải cả nhà nó di cư sao?”
“Bởi vì không còn mặt mũi nào ở lại trong nước đó.” Nó vừa nói vừa mở điện thoại ra cho tôi xem một tấm hình.
Hình có hơi mờ, chắc hắn là chụp lén từ khoảng cách xa, giữa khung hình là hai nam sinh mặc đồng phục quen thuộc ôm ấp nhau, môi hôn khó rời.
Tôi vừa nhìn một cái, da đầu lập tức nổ tung, vóc dáng cao lớn kia không phải là Liêu Diệp Xuyên sao?
“Liêu Diệp Xuyên với ai?”
“Em lớp dưới, kích thích không?” Trên mặt Uông Chước tràn đầy vẻ mỉm cười trên nỗi đau của người khác: “Hẹn hò trong trường học, vô tình bị người khác chụp được. Mày cũng biết đấy, trong trường của chúng ta có không ít người muốn tên Liêu Diệp Xuyên kia chết, có bảo bối trong tay còn không gửi hết cho người trong trường sao? Hồi đó cũng chấn động huyên náo một thời.”
Tôi cẩn thận phóng to bức hình vào gương mặt của em lớp dưới đó, mặc dù ở Hải Thành có không ít nam sinh da trắng mắt to… nhưng mà… đối phương có phải… hơi giống tôi không?
Vừa nghĩ tới việc Liêu Diệp Xuyên có thể tìm được một người giống tôi, tôi lập tức buồn nôn, vội vàng trả điện thoại di động lại cho Uông Chước.
Cũng may đối phương ra nước ngoài rồi, hy vọng cả đời này không gặp lại nó.
“Sao hôm nay cậu cứ không tập trung?”
Cho dù là ban ngày chơi với Quách Gia Hiên ra sao thì cả buổi tối đều là dành cho Hạ Nam Diên. Đây là thời gian chúng tôi cố định để làm bài tập, ngoại trừ tình huống khẩn cấp ra thì không được tùy ý trốn học.
“Hôm nay tôi gặp lại bạn học cấp hai.” Đeo tai nghe bluetooth vào tai, tôi khoanh những câu trả lời sai trên bài thi, đầu dây bên kia trả lời điện thoại là Hạ Nam Diên.
“Đồng bọn phóng hỏa đốt phòng học với cậu sao?”
“Alo?” Tôi cảm thấy chuyện này cần phải nói chuyện rõ ràng nếu không thì hắn sẽ luôn cảm thấy nhân phẩm của tôi có vấn đề, điều này không có lợi cho việc tấn công.
“Đó là tầng thí nghiệm, bình thường không có người, bọn tôi thường xuyên tụ tập nhóm người ở đó hút thuốc. Tôi thừa nhận, lúc còn ít tuổi thì thói quen này của tôi là do bị bố tôi ảnh hưởng, đều là ông ta dạy hư tôi. Nhưng mà lúc đó thật sự tôi không cố ý phóng hỏa. Ngày hôm đó cũng không phải chỉ có một mình tôi, cũng có không biết bao nhiêu người vô ý thức ném điếu thuốc lên sàn mà không dập lửa, trùng hợp lại đốt cháy một đống tài liệu bỏ hoang, sau đó bùng cháy.” Tôi thở dài: “Nói đúng thì, tôi là đồng bọn của bọn họ với phải.”
Sau đó điều ra rõ nguyên nhân bốc cháy, trường học điều giám thị đến, bất kể là ai ném tàn thuốc linh tinh cũng bị coi là nguyên nhân, có bao nhiêu người thì coi là bấy nhiêu nguồn. Mễ Đại Hữu tới trường học đón tôi, nói hết lời với hiệu trưởng. Tôi lớn đến ngần đó rồi mà đó là lần đầu tiên tôi thấy ông ta rơi nước mắt.
Ông ta nói là ông ta không tốt, là ông ta dạy tôi không tốt, đồng ý chi trả tất cả chi phí xây dựng lại, còn cầu mong hiệu trưởng cho tôi thêm một cơ hội. Hiệu trưởng rất đồng cảm nhưng vẫn mong ông ta có thể chuyển trường cho tôi.
Rời khỏi phòng làm việc, Mễ Đại Hữu đi ở phía trước, tôi đi theo phía sau, đến bên cạnh xe, ông ta giơ tay tát tôi một cái.
Cái tát kia rất đau khiến mũi tôi ê ẩm, lỗ tai cũng ong ong.
Sau đó có lẽ cảm thấy cứ tiếp tục như vậy sớm muộn tôi cũng gây chuyện nên ông ta bèn nghĩ ra cách đưa tôi đến Nhất Trung.
“Thế bây giờ cậu có còn hút thuốc nữa không?” Nghe tôi trần thuật lại, Hạ Nam Diên hỏi.
“Không, bỏ từ lâu rồi. Hôm nay Uông Chước… chính là bạn học cấp hai với tôi đưa cho tôi một điếu thuốc, tôi cũng không hút, chỉ nhét vào trong túi.”
“Vứt nó đi.”
“Ờ.” Dù sao tôi cũng không muốn hút, đầu bút hạ xuống một đầu đề, tôi tiếp tục đối chiếu đáp án với Hạ Nam Diên: “Câu thứ chín, tập nghiệm của bất đẳng thức là chọn B sao?”
“Ừ.”
Sau khi giải xong một đề thi, tôi nhìn đồng hồ, đã mười giờ kém rồi.
“Không còn sớm…” Tôi cũng phải đi tắm.
“Gặp lại bạn học của cậu, sao lại không vui?”
Tôi bấm tai nghe ngồi ngẩn người tại chỗ, Hạ Nam Diên… không chỉ có thân thủ nhanh nhẹn như chim đại bàng mà trực giác cũng rất nhạy bén nữa.
Tôi cầm cốc nước trên bàn lên uống một hơi rồi nói: “Đúng vậy, biết được một số chuyện trước kia của một người bạn học nên cảm thấy có chút sợ hãi.”
Đầu dây điện thoại bên kia yên lặng: “Đối tượng yêu sớm của cậu sao?”
Tôi phun ngụm nước ra, làm ướt bài thi, tôi lật đật rút khăn giấy đồng thời ho khan, phủ định suy đoán của Hạ Nam Diên.
“Không… Không phải!”
Liêu Diệp Xuyên, hắn thì có tài đức gì chứ. Bây giờ nghĩ lại, ác ý của thế giới này với tôi còn chưa to tác lắm. Nếu bảo tôi lựa chọn một trong hai giữa việc yêu Liêu Diệp Xuyên với cái chết, vậy thì tôi chỉ có thể lựa chọn đi chết thôi.
Dường như tôi không thể chấp nhận việc lời Hạ Nam Diên nói thành thật, nói chuyện yêu đương biến thái chết tiệt với Liêu Diệp Xuyên ư, tôi tuyệt đối không thể nào chấp nhận.
“Khụ khụ… Khi đó tôi còn nhỏ, đâu hiểu thế nào là tình yêu.” Tôi siết chặt khăn giấy: “Cậu cũng đừng nói đến chuyện yêu sớm của tôi nữa.”
Cho dù là có thì cũng chẳng có chuyện gì, tôi giải thích thế này đúng là chột dạ mà.
Airpods có thể nghe thấy rõ tất cả âm thanh truyền đến, bao gồm cả tiếng cười nhẹ của Hạ Nam Diên.
“Vậy bây giờ cậu hiểu không?”
“… Hả?”
Lỗ tai tê ran.
“Tình yêu.” Hạ Nam Diên nhả ra hai chữ.
Tôi tháo một bên tai nghe xuống, xoa xoa vành tai nóng ran lên.
“Cũng… tạm.” Tôi chuyển động tai nghe trên tay rồi nhỏ giọng nói.