Không Hối Hận

Chương 14




Cỏ lau rậm rạp, sương phủ một màu. / Người đang nói tới, bên bờ cheo veo. / Ngược dòng theo lối, ngờ đâu đường dài. / Thuận dòng mà tiến, thấy người lui cui.


Cỏ vẫn xanh biếc, sương mãi chưa tan. Người đang nói tới, loay hoay bên bờ. / Ngược dòng theo lối, đường ngại dốc cao. / Thuận dòng mà tiến, một gò đất um.


Cỏ gặt gần hết, sương đã tan màu. / Người đang nói tới, chập chờn bến sông. / Ngược dòng theo lối, đường rẽ lối ngăn. / Thuận dòng mà tiến, bãi bồi đắm say.

[Kiêm gia, Kinh Thi, An Khuyên dịch]

Một kiếp này, thực sự trả về cho ta sao?

Mở mắt ra, khung cảnh quen thuộc lọt vào tầm mắt, kia rèm buông liễu trướng, kia bàn gỗ tử đàn. Lẽ nào là hồn phách ta còn lưu luyến chốn này, không nỡ rời đi? Nhưng vì sao chúng nhân vây quanh ta mặt người nào người nấy đều lộ vẻ mừng vui khó tả?

Lời tiếp lời giải trừ nghi vấn trong lòng: “Nghi phi nương nương, người cuối cùng đã tỉnh lại rồi, bọn nô tì chờ thật sốt ruột!”

Ta há miệng, khó khăn bật thành tiếng: “Làm sao..... như vậy?” Thanh âm khàn khàn.

Lưu Nguyệt nhanh mồm: “Nương nương, xin đừng lo, thân thể người đã không còn gì đáng ngại nữa rồi!” Sau đó, ân cần tiếp nước cho ta thấm giọng.

Ta cảm thấy rất lạ lùng, tự mình biết rõ cơ thể mình. Ngự y cung đình đều bó tay, sao lại có thể tìm lại mạng sống trước bờ vực thẳm đây?

Tiếng bước chân vang lên lập cập. Có một người theo cung nữ tiến vào.

Ta nheo mắt nhìn kỹ. Không phải là người trong cung, bởi vì người này quần áo lôi thôi, tóc tai bù xù. Dáng người tròn, khuôn mặt phúc hậu, rất bình thường cũng rất quen thuộc, đi trên đường đảm bảo không khiến người ta để ý. Chỉ có điều, ánh mắt ẩn dưới bờ tóc rối thỉnh thoảng lóe lên, cũng có một chút thần thái. Ta mỉm cười, xem ra hẳn không phải là người tầm thường.

Hắn tiến lên, hé miệng cười: “Nương nương hiện giờ cảm thấy sao rồi?”

Ta uể oải mở lời: “Là ngươi cứu ta?”

Hắn giống như đa số người thường bày ra bộ mặt siểm nịnh: “Ta xin phép được bắt mạch cho nương nương.” Trong tay là một sợi chỉ màu vàng, cung nữ tiến lên phía trước, quàng qua tay ta.

Hắn bắt mạch tựa hồ rất nghiêm trang, giống như trở thành một người khác, trầm tĩnh lạ lùng. Tóc rối, áo bẩn, kẻ mất hình tượng như vậy, làm sao cũng không được người ta chú ý.

Sau một hồi, hắn quay lại dặn dò cung nữ: “Chỉ cần nghỉ ngơi bồi dưỡng tốt là được, nhưng nhớ thuốc phải uống đúng giờ.”

“Quả nhiên không hổ danh ‘Hồi xuân thánh thủ’ Đỗ Nghĩa!” Một giọng nói truyền đến.

Người tên gọi là Đỗ Nghĩa kia lập tức bày ra bộ mặt tươi cười xum xoe, chắp tay hành lễ: “Thành đại nhân, ngài cũng tới rồi!”

Bước tới là một nam tử văn nhã, quỳ gối trước mặt ta: “Nghi phi nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!” Thanh âm có chút run run, tựa hồ rất kích động.

Ta không chú ý đến hắn, mà toàn bộ lực chú ý đều tập trung ở trên người tên lang y mập mạp kia, hứng thú dạt dào. Ta nghe mọi người lưu truyền các vị kỳ nhân dị sĩ xưa nay đều ẩn thân nơi hoang sơ, sớm đã xem nhẹ vinh hoa phú quý, không cầu khanh tước. Người này chẳng lẽ cũng là một trong số đó? Nhưng mà có ẩn đến đâu cũng không cần quá khích như vậy chứ, vừa nhìn thấy tên Thành đại nhân, đã cười toe toét banh cả hàm, cái vẻ siểm nịnh này bất kỳ ai cũng nhìn ra được. Nhưng mà cũng không đúng, cứu sống quý phi ta đây, cho dù không được ban hầu thưởng đất, cũng không cần phải lấy lòng quan lại triều đình thế kia, nịnh nọt ta không phải tốt hơn à?

Ta lâm vào trầm tư, quên mất có người đang quỳ, Đỗ Nghĩa nhìn thấy, tỏ vẻ đầy bất mãn: “Thành đại nhân đã quỳ rất lâu rồi!”

Ta ngạc nhiên, nếu không phải tên này nhìn sao cũng có điểm xấu xa, ta còn cho rằng hắn thực sự đang xót cho Thành đại nhân. Ta cười nói: “Đứng lên đi!”

Sau khi đứng lên, gương mặt Thành đại nhân vẫn tràn ngập vẻ mong đợi. Mà Đỗ Nghĩa lại y hệt như vậy nhìn hắn, đứng bên cạnh chớp chớp mắt, kéo kéo vạt áo, hi vọng có thể khiến cho Thành đại nhân chú ý.

Ta bật cười, sao lại thành ra thế này. Thành đại nhân kia rốt cục cũng mở miệng: “Nghi phi nương nương, người có nhớ hai năm trước đã từng đến Hà Nam không?”

Ta ngạc nhiên: “Thế nào?”

Hắn ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc: “Thành toàn cho một đôi nam nữ, trước kiệu hoa, người còn nhớ không?”

Ta vén rèm lên, cẩn thận nhìn ngắm một phen: “Thì ra là ngươi!”

Từ tay hắn dâng lên một chiếc túi thơm tinh xảo: “Đây là nội thị tự tay may tặng nương nương, bên trong là bùa bình an phu phụ chúng tôi cầu!”

Ta nghĩ một hồi, nhìn thoáng qua Đỗ Nghĩa đang nhảy nhót lóc chóc, không thể ngừng cười: “Đây là thần y ngươi mời đến à?”

Hắn cũng cười : “Nương nương, ngày đó Thành Húc đã từng nói ‘ngày sau nếu có cơ hội, nhất định sẽ báo đáp đại ân của nương nương!’. May mắn vẫn còn kịp, lại có thể nhìn thấy phong thái tuyệt thế của nương nương!”

Ta miết túi hương, đưa mắt nhìn Đỗ Nghĩa, nói : “Thật khổ cho ngươi!”

Thành Húc cũng nhìn sang Đỗ Nghĩa: “Vị này là ‘Hồi xuân thánh thủ’ nổi danh tầm mười năm trước, y thuật cái thế, nhưng lại không chịu ra tay cứu chữa mọi người. Nếu muốn hắn xem bệnh, phải đáp ứng được ba điều kiện. Thứ nhất, tâm tình của hắn phải tốt. Thứ hai, một tháng hắn chỉ xem bệnh một lần, sau đó, mặc kệ là giàu sang phú quý, quyền khuynh thiên hạ, hắn cũng không thèm đếm xỉa. Thứ ba, đây là điều cổ quái nhất, người đến xin chữa bệnh nhất định phải giao ra thứ quý giá nhất có trong nhà mình, cho dù là cái bát còn nguyên vẹn không sứt mẻ của nhà bình dân, chỉ cần là thứ quý nhất, hắn đều nhận. Nếu đưa ra vật báu giá trị liên thành, nhưng không phải là vật quý nhất, hắn cũng không thu!”

Ta nghi hoặc đưa mắt liếc nhìn vị thần y cá tính cổ quái, không giống người thường này, cuối cùng chỉ biết lắc đầu, thật không biết người trong lời kể và người đang đứng đây có gì giống nhau nữa. “Vậy ngươi cầm thứ trân quý gì đi xin hắn giúp đỡ?”

Thành Húc cười đắc ý: “Vi thần không cần bỏ ra thứ gì!” Liền thấy Đỗ Nghĩa giương đôi mắt oán hận nhìn hắn.

“Lẽ nào Đỗ thần y thay đổi qui củ, quyết định hành y tế thế?” Ta biết trong đó nhất định có điểm cổ quái, thủng thỉnh hỏi.

“Đương nhiên không phải! Là do hắn quá đê tiện!” Đỗ Nghĩa rốt cuộc chịu không nổi nhảy đổng lên, từ bỏ dáng vẻ khúm núm nịnh bợ nãy giờ.

Thành Húc bật cười to, Đỗ Nghĩa hấp tấp nắm lấy cổ áo hắn: “Không phải các ngươi đã nói, chỉ cần ta cứu sống người này, là có thể, có thể.....”

Thành Húc giũ áo một cách phũ phàng: “Nói không sai, chỉ là nương nương vừa mới khỏi bệnh, cho nên phiền ngươi đợi thêm chút nữa!”

Đỗ Nghĩa vừa nghe dứt, đã tiến lên túm lấy Thành Húc: “Ngươi nói không giữ lời, ngươi lang tâm cẩu phế, ngươi.....”

Thành Húc nhìn cổ áo bị nhăn nheo, xuống nước: “Nhưng mà ngươi có thể đi gặp bọn họ, cùng bọn họ ở chung một chỗ. Còn nếu ngươi không muốn.....”

Đỗ Nghĩa vội vàng buông tay, ân cần sửa lại y phục bị hắn làm biến dạng, khôi phục dáng vẻ nịnh bợ ban đầu, nói liên thanh: “Ta muốn! Ta muốn!”

Thành Húc vung tay lên: “Bảo người ngoài cửa đưa ngươi đi!” Đỗ Nghĩa không nói thêm lời nào, ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài, sợ lại có biến cố gì nữa.

Ta tựa hồ có chút sáng tỏ, nhưng vẫn muốn biết kỹ hơn, còn có gã nam tử bình thường luôn khẩn trương kia, vì sao ta đã tỉnh một lúc, mà còn chưa thấy bóng y. Trở lại bên giường ngồi xuống, cất tiếng hỏi: “Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?”

Thành Húc chỉnh trang lại y phục, cung kính đáp: “Người mà Đỗ Nghĩa ra tay cứu gần đây nhất chính là đại gia thành Huy Châu, mà người đó yêu quý nhất chính là con gái của mình, danh xưng Huy Châu đệ nhất mỹ nữ. Được cứu mạng, ông vội vàng phủi tay chối bỏ, nhưng con gái của ông là Hà Huệ Hân cô nương trung hậu phóng khoáng, không muốn cha vì mình mang tiếng bất nghĩa, cho nên bằng lòng đi theo Đỗ Nghĩa. Nào ngờ Đỗ Nghĩa đối với cô rất tôn trọng, ngoan ngoãn phục tùng, còn ngày ngày cung phụng, ngay cả tay cô cũng không dám chạm đến. Càng lạ lùng hơn, Hà Huệ Hân lại đem lòng yêu mến Đỗ Nghĩa, không chịu được Đỗ Nghĩa trước sau đối với mình kính cẩn hữu lễ như vậy.” Thành Húc nói đến đoạn này, bất giác nở nụ cười đầy thâm ý.

Lưu Nguyệt không nhịn được tò mò, hỏi tới: “Sau đó thì sao?”

Thành Húc hắng giọng, tiếp tục nói: “Hà Huệ Hân là một cô gái phóng khoáng, do đó cứ ríu rít đòi Đỗ Nghĩa dẫn mình sang phòng thuốc chơi, sau đó cầm lấy một cuốn sách đọc nửa ngày trời.....”

Lưu Nguyệt ngạc nhiên: “Cái này với phóng khoáng có liên hệ à?”

Ta liếc cô một cái: “Không được ngắt lời!”

Thành Húc mỉm cười, không có chút để ý nào: “Ở buổi cơm chiều, cô bỏ vào đó vài thứ, đêm đến, bọn họ liền thành chuyện tốt. Sự việc đến nước này, Đỗ Nghĩa cưới cô, năm sau sinh hạ nhi tử. Từ đó về sau, không còn ai biết đến tăm tích ‘Hồi xuân thánh thủ’ Đỗ Nghĩa. Một nhà ba người cứ như vậy biến mất.”

Giờ đây, mọi người mới ố á hiểu ra tại sao cô gái kia lại muốn coi sách thuốc, một vài cung nữ mặt đỏ bừng, thẹn thùng cúi đầu xuống. Ta thầm nghĩ, Đỗ Nghĩa kia y thuật siêu quần, cơm bị hạ dược, làm sao lại không biết, chỉ sợ là muốn làm vui lòng người đẹp thôi.

“Người xưa có câu, nhỏ ẩn nơi sơn dã, vừa ẩn nơi thị thành, lớn ẩn vào triều làm quan. Nhìn tướng của Đỗ Nghĩa, ắt hẳn là ẩn vừa rồi.” Ta thản nhiên nói.

“Nương nương nói không sai. Sau khi hắn mai danh ẩn tích, liền thay danh đổi tánh làm một người bình thường, không người nào biết hắn từng là danh y nổi tiếng một thời, chỉ cho hắn là một gã viên ngoại phốp pháp, cực kỳ sợ vợ.”

Một khi đã có người trong lòng, bất luận là ai cũng đều trở nên cẩn trọng từng li từng tí. Ta bưng lên chén trà: “Sao ngươi lại ở đây?”

Thành Húc không ngờ ta lại đột nhiên hỏi sang vấn đề ấy, hơi sửng sốt, sau đó trả lời: “Kể từ khi được nương nương thành toàn, tôi liền đưa Vũ Nhi vào kinh, chuẩn bị tham gia ứng thí. Mới chân ướt chân ráo đặt chân đến kinh thành, đã có người tìm tôi, đưa tôi bái kiến Định Tuyên Vương, ngài tựa hồ đã biết chuyện của tôi. Sau khi trò chuyện vài câu, liền hỏi tôi ‘Có muốn báo đáp Nghi phi không?’, tôi đáp ‘dù chết không màng’. Ngài liền cấp cho tôi một chức quan, sau đó giao cho tôi nhiệm vụ này, ròng rã hơn nửa năm khắp hai miền nam bắc, cuối cùng cũng để tôi tìm thấy hắn.

Thế nhưng hắn lại kiên quyết phủ nhận mình là Đỗ Nghĩa, tôi dùng bồ câu truyền tin cho Vương gia. Vương gia liền ra lệnh cho tôi đưa một nhà ba người đến đây. Chúng tôi dùng hết biện pháp, sẵn sàng đáp ứng mọi yêu cầu của hắn, nhưng hắn vẫn khăng khăng không chịu thừa nhận mình là Đỗ Nghĩa. Có một ngày, Vương gia giống như nổi điên trở về phủ, túm lấy người Đỗ Nghĩa: ‘Ngươi không phải Đỗ Nghĩa, vậy giữ ngươi lại làm gì? Trước tiên, ta đem vợ con nhà ngươi chém chết, sau đó giết chết ngươi, quăng đến bãi tha ma làm mồi cho chó!’ Vương gia vừa mới làm rắn, người kia liền không ngừng thừa nhận thân phận, không cần bất cứ điều kiện gì cũng ra tay cứu người! Vương gia đem vợ con hắn giam lỏng ở một nơi khác, nói chỉ cần hắn trị lành bệnh cho nương nương, sẽ để cho bọn họ một nhà đoàn tụ. Cũng may, y thuật của gã không phải tầm thường!”

Thì ra y đã sớm biết độc thương nơi người ta sớm muộn sẽ hại đến mạng ta. Thì ra cả khi ta chưa biết y là ai, y đã vì ta âm thầm chuẩn bị hết thảy. Ta và y, đúng là cùng một loại người mà! Bỗng nhiên lại nhớ tới câu nói trước khi chết đã nói với y “Kiếp sau, ta sẽ đền cho chàng!”. Bây giờ, có thể xem như kiếp mới của ta không?

Nhưng mà vì sao y còn chưa đến? Đôi mắt của ta nhìn chằm chằm người đối diện: “Chỉ vậy thôi? Ngươi còn có chuyện nào muốn nói với ta không?”

Thành Húc giật mình nhìn ta, sau đó chậm rãi, chậm rãi cúi đầu, miễn cưỡng nặn ra nụ cười mang theo tia bi ai: “Nương nương quả nhiên đúng như lời Vương gia nói, rất thông minh!”

Lòng ta cả kinh, đã xảy ra chuyện gì?