Mấy ngày sau.
Đại tang hoàng thượng.
Hoàng hậu cùng
chúng phi tần khóc than não nề. Các đại thần đứng kề bên chỉ hận không thể đưa
tay ra đỡ.
Chỉ có ta, không
túc trực bên linh cữu, cũng không khóc tiếng nào, mãi cho đến khi Hoàng thượng
hạ táng, ta cũng không đến nhìn người lần cuối.
Ta vẫn ở trong
Tử Dương cung, chưa hề rời bước.
Bên tai không
ngừng nghe lời đồn thổi. Nói nào là Hoàng thượng sinh tiền đối với ta sủng ái
vô vàn, đâu ngờ ông qua đời ta một giọt nước mắt cũng không rơi xuống. Trong
cung chính là như vậy, biến cố vừa trôi qua, mọi người đã hưng trí bàn tán xì
xào.
Ta hoàn toàn
không để trong lòng. Ta không đi, bởi vì không muốn xem bọn người đó giở ra bộ
mặt giả dối. Ta không đi, bởi vì ta không chịu nổi sinh ly tử biệt như vậy. Ta
không đi, bởi vì phát hiện, ta tuy rằng không thương Hoàng thượng, nhưng sau
khi người qua đời, tịch mịch của ta càng sâu.
Từ đó về sau, ta
không bước ra Tử Dương cung nửa bước. Nhưng thi thoảng vẫn nghe được không ít
tin tức. Phi tần của tiên hoàng kẻ vào lãnh cung, người xuất gia ăn chay niệm
Phật, ngay cả Hoàng hậu cũng không ngoại lệ.
Nhưng mà, ta vẫn
còn ở trong Tử Dương cung. Chi tiêu hàng ngày, vải vóc thượng hạng, trang sức
xa hoa, sơn trân hải vị, thậm chí cả cung nữ thái giám vẫn như vậy, không hề
thay đổi.
Trong cung,
người người khó hiểu. Nếu bảo Định Tuyên Vương mê luyến ta, y còn chưa từng đến
thăm ta. Bằng như không phải, đãi ngộ như vậy đối với quý phi của tiên hoàng,
là có dụng ý gì? Hơn nữa, cho tới bây giờ, ngôi vị hoàng đế còn chưa định rõ,
tiên hoàng không di ngôn truyền ngôi cho tiểu hoàng tử, mà Định Tuyên Vương có
công bình định phản loạn cũng chưa hề mở miệng nói muốn nắm giữ hoàng vị.
Trong cung không
ngừng xôn xao. Chỉ có ta cả ngày ngẩn người.
Tâm chết lòng
héo, người bên cạnh đều đã ra đi, chỉ còn lại một mình nơi này.
Lại qua thêm mấy
ngày. Ta vẫn như cũ lãnh đạm với mọi người, nhưng đã bắt đầu đi lại trong cung.
Nơi nào cũng đi, tránh cho lòng hoang lạnh.
Ta ngồi xuống ngự
hoa viên. Buồn vui hờn giận trong mấy năm nay hầu như đều xảy ra ở đây. Ta được
phong quý phi mới chỉ có hai năm, lại phảng phất như cả đời, lâu đến mức ta cảm
thấy như dĩ vãng đã phát sinh ở kiếp trước, kiếp này chỉ còn sót lại một chút
trí nhớ mà thôi. Tường tận hết vinh nhục thịnh suy trong nhân gian, lòng trở
nên tang thương.
Trải xấp giấy ra
trước mặt, ta nhìn bức tranh mới họa một nửa kia. Đột nhiên nhớ lại đã từng hứa
vẽ tặng Hoàng thượng một bức, nhưng mà còn chưa xong. Người chính là vậy, rất
kỳ quái, tưởng rằng đã quên hết mọi chuyện, vậy mà khi nhìn lại vật xưa, lại
trở nên vô cùng rõ ràng, cũng vì vậy mà trở nên đau đớn. Tay
cầm bút lông, chấm mực, lại không hạ xuống. Bồi hồi nhớ lại ngày đó đã vẽ gì.
Ngày đó. Trời
đẹp nắng trong.
Ta cũng ngồi
giống như hôm nay, chỉ là tâm tình bất đồng. Ta vẽ xong một nửa đóa hoa, thì
Hoàng thượng tới. Ngài nghiêng đầu ngắm một lúc, sau đó lên tiếng: “Hoa Nghi
phi vẽ cũng giống như Nghi phi, thiên tư quốc sắc!”
Ta dỗi: “Những
lời này Hoàng thượng đã nói với không biết bao nhiêu người rồi, bây giờ lại
mang đến chọc ghẹo Ngưng Nhi!”
Người bật cười:
“Nếu trẫm nói không, với tâm tính Ngưng Nhi, nhất định sẽ không tin. Như vậy
đi, bức tranh hoa này, Ngưng Nhi vẽ xong, trẫm sẽ đem về treo ở Ngự thư phòng,
biểu thị thành ý của trẫm. Thế được rồi chứ?”
Ta hạ bút xuống,
đặt sang một bên: “Thế thì quá dễ dàng rồi, Hoàng thượng sẽ không quý trọng.
Cho nên Ngưng Nhi quyết định sẽ vẽ từ từ, để cho Hoàng thượng đợi lâu một
chút!”
Mắt người tràn
ngập sủng nịnh nhìn ta: “Trẫm chờ!”
Nhưng mà ta vẫn
chưa đưa cho người, bức họa kia đến nay cũng chỉ có một nửa. Ta một lần nữa
chấm mực, đặt trên làn giấy nhẹ nhàng vẽ, một đường rồi lại một đường đã phác
họa gần xong, kỳ thật bức họa kia chỉ cần thêm vài nét nữa là có thể hoàn
thành. Ta ngơ ngác nhìn, tâm thần không khỏi hốt hoảng.
Phía sau truyền
đến tiếng bước chân khẽ khàng, cứ tưởng là cung nữ hầu cận bên mình. Ta thấp
giọng hỏi: “Ngươi cảm thấy bức họa này như thế nào?”
Âm thanh trong
trẻo vang lên: “Sống động như thật!”
Là y. Là người
tựa như không cùng chốn hồng trần này dung hợp.
“Ngài có biết
đây là hoa gì không?” Ta không ngẩng đầu, chăm chú nhìn bức họa.
Bên tai cảm nhận
được hơi thở thơm mát của y: “Tử vi, là loài hoa Nghi phi yêu nhất.”
Ta mặc dù tò mò
y sao biết loài hoa ta thích nhất, nhưng cũng không dụng tâm truy hỏi. “Hoàng
thượng sinh tiền thường tán thưởng ngài cốt cách thanh tao, tài hoa xuất thế.
Hay ngài viết tứ cho bức tranh này đi!”
Giọng của y trầm
xuống vài phần, ẩn ẩn mang theo vẻ bất đắc dĩ. “Xuất thế gì chứ, nếu thật có
thể xuất thế, cũng sẽ không.....” Lời kế đã không còn nghe được nữa.
Một góc chéo áo
xanh nhạt trờ đến, y đã xuất hiện trước mặt, cầm lấy bút đề thư. Thanh mát nghênh thu, xuân thời không nở.Đào lặng thinh không nói, vươn mình đón
gió xuân. Viết xong, đứng ở một bên, có chút ngây ngốc.
Ta rốt cục ngẩng
đầu nhìn y. Gương mặt thanh tú nhuốm màu cô đơn, ta cảm thấy có hơi khó chịu,
dung nhan kia sao lại tồn tại biểu tình như vậy, giống như viên ngọc tuyệt thế
không chút tỳ vết bỗng bị vết nhơ, sẽ làm lòng người tiếc nuối không thôi.
Trong một lát,
ta lại tự trào mình nhiều chuyện. Một người như y, trên đời còn có chuyện làm y
khó xử sao? Ta cuộn lại bức tranh, nói với y: “Đa tạ Định Tuyên Vương.” Sau đó
dời bước.
Y thản nhiên
theo phía sau, giọng trầm buồn: “Tên của ta, nàng nhất định không biết. Ta họ
Ứng, gọi là Vô Trần.”
Ta hơi giật
mình, giọng nói vẫn lãnh đạm như cũ. “Tên của Định Tuyên Vương quả nhiên thoát
tục, tên cũng như người!”
Y bước lẹ đến
trước mặt ta, bày ra cảm xúc phức tạp: “Nàng bảo tên ta thoát tục?!”
Ta dừng lại cước
bộ, bỗng nhiên phát hiện người đằng trước có vẻ tức giận, bất tri bất giác thốt
ra lời: “Thì ra ngài cũng là người cơ đấy!”
Y đứng đó mở to
mắt, cười như mếu: “Ta có nên cảm ơn Nghi phi đã coi ta là người không!”
Ta đây cũng là
ngày đầu tiên có lại cảm xúc, hơn nữa là ngượng ngùng.
Y hít một hơi
thật sâu, đá hòn đá nhỏ dưới chân: “Để tránh cho nàng không coi ta là người, về
sau cứ gọi tên ta đi. Vô Trần!”
Ta đang muốn mở
miệng cự tuyệt, lại nhìn thấy ánh mắt chờ mong của y, miệng đã buột ra: “Được
rồi!” Nói xong mới phát hiện chính mình vừa nói cái gì, không khỏi âm thầm buồn
bực. Đây tính là gì chứ, hai người chúng ta..... Aii, nhìn y xem, tuyệt sắc nữ
tử có thể khuynh quốc khuynh thành, tuyệt sắc nam tử chỉ sợ còn tồi tệ hơn.
Hôm nay bị y náo
loạn một phen, trong lòng nổi lên vài phần bất an, cước bộ đã chuyển: “Ta hồi
cung đây, Định Tuyên Vương xin cứ tự nhiên!”
Y cũng không đi
theo, chỉ là thở dài như gió thu xào xạc: “Nàng còn chưa gọi tên ta!”
Bước chân của ta
càng thêm gấp gáp.
Ngày hôm sau.
Trời còn chưa sáng. Ta lặng lẽ xếp chăn rời giường, tay cầm bức họa kia, đi đến
cạnh tường, hướng mặt về nơi chôn Hoàng thượng, thiêu bức họa kia đi. Trong
ngọn lửa, bông hoa nở bung rực rỡ, sau đó chậm rãi tan đi, chỉ còn lại tro tàn.
Ta ôm gối ngồi
dưới gốc cây. Theo ánh dương càng ngày càng chói sáng, ta vẫn chỉ có một tư thế
duy nhất.
Kỳ thật trong
lòng ta hiểu được, tư vị bây giờ không phải là bi thương hay tuyệt vọng gì. Cái
loại cảm giác này ta đã từng trải qua, hiện tại chỉ là ta không tìm ra mục tiêu
sống, tựa như bản thân đang bị hãm trong sương mù, không biết nên đi đường nào.
Mới vừa rồi trời
trong nắng sáng. Nháy mắt đã thấy mặt trời chạy đi, mây mù kéo tới dày đặc, sau
tiếng sấm điếc tai, mưa rơi tầm tã.
Khỏa cây này căn
bản không che được cả người ta, nhất thời quần áo ướt đẫm. Nếu như bây giờ có
người nhìn thấy ta trong bộ dáng này, nhất định sẽ cho rằng ta vì quá thương
tâm. Nhưng mà ông trời cũng thật là thương ta, chân ngồi lâu đã cảm thấy tê
rần, không thể đứng dậy. Ta thật rất hi vọng có người phát hiện ra mình, nhưng
cũng vô vọng biết được nơi này quá ư hẻo lánh. Chẳng lẽ một người đã trải qua
đủ loại khó khăn, ám sát, chính biến đều không chết, hôm nay lại phải phơi mình
dưới màn mưa sao!
Cũng không biết
trải qua bao lâu, đột nhiên vọng lại tiếng bước chân ùn ùn kéo đến, còn nghe có
người hô: “Nghi phi nương nương! Nghi phi nương nương!”
Thần trí bấn
loạn lập tức trở nên phấn chấn, trời không diệt ta mà! Ta muốn lên tiếng, nhưng
đôi môi lại không cách nào mở ra. Hi vọng bọn họ ngó thấy ta dưới gốc cây, hình
như hơi bị viễn tưởng. Ta vận hết khí lực, dùng tay ném viên đá nhỏ tùy tiện
lụm được, may mắn ở trong màn mưa tầm tã, có người nghe thấy. Ta cuối cùng cũng
được cứu rồi!
Một đám người
vây quanh, cầm ô chen chúc che đầu ta, lại dùng y phục thật dày bao bọc ta, đem
ta trở về Thần Dương cung. Một đường không ngừng xầm xì.
“Xem ra nương
nương một lòng muốn chết, đến chỗ xa như vậy! Chả trách tìm đâu cũng không
thấy!”
“Đúng vậy, thì
ra bên trong bộ dáng thờ ơ, nương nương quả thật rất đau lòng!”
“Ai, nương nương
cũng quá si tâm đi. Mưa lớn như vậy cũng không tìm chỗ núp, rõ ràng là muốn đi
tìm Hoàng thượng!”
“Đúng vậy! Chúng
ta ở gần thế, cũng không nghe nương nương nói tiếng nào. Nếu không phải lỗ tai
chúng ta thính, nghe được tiếng động, nương nương khẳng định không muốn bị
chúng ta phát hiện!”
Ta cảm thấy
trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh. Thế cho nên không có nghe được câu kế.
“Ngươi nói Định
Tuyên Vương có phải yêu Nghi phi không?”
“Lời này không
thể nói bậy, cẩn thận một chút!” Một cung nữ tuổi đã lớn cảnh giác nhìn ngó
chung quanh, thấp giọng khuyên nhủ.
“Nhưng mà mọi
người ai cũng nhìn ra mà! Hôm nay không thấy Nghi phi, người trong Thần Dương
cung lớn tiếng quở trách, còn lệnh cho toàn thể cung nhân đi kiếm Nghi phi.
Định Tuyên Vương lộ ra sắc mặt như vậy, ta cũng là lần đầu thấy đó!” Cung nữ
trẻ tuổi khăng khăng nói.
“Nếu thật có thể
làm cho người như Định Tuyên Vương động tâm, không biết đã tích bao nhiêu
phúc!”
.....Ta ngất đi,
tự nhiên không biết sau khi tìm được ta, mọi người đã thở phào nhẹ nhõm như thế
nào. Không biết được bộ dáng giận dữ của nam tử kia. Không biết hắn nhận lấy ta
từ tay người khác cực kỳ kích động. Cũng không biết ngay sau đó lòng hắn lo như
lửa đốt, bởi vì...
Thái y chẩn đoán
ta nhiễm phong hàn, nếu xử lý không tốt, khả năng không thể qua khỏi, bởi vì
độc thương ngày trước còn chưa lành.
Ta nhiều ngày sốt cao không hạ.