Khi Vô Quái trở lại Kỳ vương phủ, trên người vẫn còn mùi rượu, cho dù không nồng lắm, nhưng Hàn Tô ở Thính Vũ lâu đợi nàng vẫn lập tức nhận ra.
“Hôm nay nàng uống rượu?”
“Ừ, uống một chút.” Vô Quái rất thẳng thắn.
Hàn Tô nhíu chặt mày: “Nữ tử một mình ra bên ngoài cũng thôi, lại còn uống rượu, nàng không thấy không ổn sao?” Trong bất giác, giọng điệu của hắn thoáng cao thêm một ít.
Vô Quái nhìn hắn, lắc lắc đầu vẻ trấn an: “Không cần lo lắng, ta có chừng mực.”
“Cho dù có chừng mực, nàng cũng là nữ tử! Sao có thể tùy tiện như vậy!” Thấy nàng không có vẻ biết sai, trong lòng Hàn Tô đột nhiên tức giận: “Nữ tử nên có bộ dáng của nữ tử, uống rượu trên đường, không hiểu học quy củ ở chỗ nào!”
Đột nhiên bị nói như vậy, Vô Quái sững sờ tại chỗ, rồi sau đó nàng dần dần hiểu ý trong lời nói của Hàn Tô — hắn đang nói nàng không quy củ.
Cảm giác cả người cứng ngắc, nàng dần hòa hoãn tâm tình, giọng điệu bình tĩnh nói: “Ta từ nhỏ đã như vậy, không có việc gì.”
“Đây là Lạc Dương, sao có thể cư xử như khi ở chốn thôn dã……” Giống như ý thức được mình nói quá lời, Hàn Tô đột nhiên cắt đứt câu chuyện, hắn cắn chặt răng, đè nén tức giận: “Thanh Trúc, nấu chút canh giải rượu cho cô nương, quần áo này cũng đem giặt sạch đi.”
“Vâng, Vương gia.”
Nói xong, Hàn Tô lập tức rời đi.
Nhìn Vô Quái đứng ở tại chỗ thật lâu không hoàn hồn, Thanh Trúc cẩn thận nói: “Tiểu thư, người đừng tức giận, Vương gia là vì chờ hồi lâu không thấy người trở lại nên sốt ruột, Vương gia mà quýnh lên thì cũng khó tính hơn, người……”
“Không có việc gì.” Vô Quái cắt ngang lời của nàng: “Ta về phòng trước, vài thứ kia phiền ngươi lát nữa đưa tới.”
“Vâng.”
Thanh Trúc nhìn nàng xoay người vào phòng, có chút bất đắc dĩ thở dài — chuyện của chủ nhân, không phải thứ có thể quản. Vẫn nên làm tốt việc của mình đi.
Vô Quái ngồi ở phòng trong, lẳng lặng lặp lại những lời Hàn Tô vừa nói, cảm thấy có chút bực bội. Nàng hít sâu mấy hơi thở, chậm rãi kìm nén lại sự không vui — hắn chỉ là tức giận mới nói vậy, Vô Quái tự nhủ với mình
Nhưng cho dù nghĩ như vậy, trong lòng nàng vẫn hiểu được, Hàn Tô là một hoàng tử, không được sủng ái nay cũng đã là Vương gia, mà chính mình chỉ là một nha đầu từ nơi rừng núi chạy đến……
Nhưng Hàn Tô đối xử với nàng không giống những người khác, nàng có thể cảm giác được. Hơn nữa, đối với nàng mà nói, hắn cũng không phải sự tồn tại bình thường, thế gian này ngoại trừ sư phụ, tiểu Hắc, hiện tại nàng cũng chỉ quan tâm hắn.
— Có lẽ sau này ra bên ngoài nàng nên dẫn theo Thanh Trúc.
Bên kia, Hàn Tô dường như thực sự tức giận, liên tiếp mấy ngày đều không đến tìm Vô Quái.
Nhưng mỗi ngày Thanh Trúc đều ở bên tai Vô Quái cằn nhằn Vương gia đi đâu, hôm nay Vương gia lại nhắc tới cô nương, Vương gia đưa đồ ăn ngon tới cho cô nương……
Tóm lại, tuy rằng không thấy người, nhưng Vô Quái không hề cảm thấy Hàn Tô cách mình quá xa. Nhất là khi nàng xem bói phát hiện Hàn Tô âm thầm chuyển đến sống ở viện cách nơi nàng ở chỉ một cái ao nhỏ, bất giác cười trộm trong lòng.
Lại một ngày, hai người “tình cờ” gặp gỡ bên cạnh ao kia, vì thế cũng thuận theo tự nhiên mà trò chuyện.
“Gần đây trong triều hơi bận, không có nhiều thời gian lắm…… nàng có khỏe không?” Hàn Tô giả bộ tự nhiên hỏi, nhẹ nhàng bâng quơ ném đi những ưu sầu mấy ngày gần đây – thật ra mỗi ngày hắn đều bảo Thanh Trúc báo lại tình huống của Vô Quái.
“Rất tốt.” Vô Quái nhẹ nhàng trả lời.
“Thời tiết nóng lên rồi, không nên động một chút lại chạy ra bên ngoài, cẩn thận bị cảm nắng…… Cho dù ra ngoài cũng phải dẫn theo người.” Hàn Tô vẫn nói ra chuyện mình để ý nhất.
“Đã biết.”
Nghe nàng phối hợp trả lời như vậy, Hàn Tô cảm thấy tất cả những khó chịu biến mất không còn chút gì: “Ra ngoài dẫn theo Thanh Trúc, tốt xấu cũng có người chiếu ứng. Tốt nhất nên mang theo thêm một hộ vệ, phòng ngừa vạn nhất. Còn nữa, sau này ra khỏi phủ báo trước…… bổn vương một tiếng, nói không chừng bổn vương vừa lúc cần ra ngoài, có thể đi chung đường.”
Hàn Tô nói lời này vô cùng nghiêm trang, còn riêng dùng xưng hô “bổn vương”.
Vô Quái im lặng nghe hắn nói xong, sắc mặt như thường nói: “Ừ, được.”
Vô cùng đơn giản, cứ bỏ qua như vậy. Một ngày không vui kia, tan thành mây khói.
“Bổn vương đã dặn phòng bếp chuẩn bị canh đậu xanh, muốn nếm thử hay không?”
“Được.”
“Vậy tới Thính Vũ lâu đi, bổn vương…… ta bảo người đem canh đậu xanh đưa tới.”
“Được.”
Tâm tư mông lung khó nói rõ giữa hai người, chậm rãi nẩy mầm sinh trưởng.
Ai đều không nói ra, trong lòng lại biết rõ ràng.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Gần đây bên phía Thái tử điện hạ không có động tĩnh gì, Vô Quái ở bên này cũng vui vẻ thanh nhàn.
Đương nhiên thanh nhàn chỉ có Vô Quái, toàn bộ triều đình đang vô cùng rối ren.
Mà nguyên nhân rối ren chỉ có một — Hồ quốc phái người đến cầu thân.
Hồ quốc là nước láng giềng phía tây Lạc quốc, dân chúng sinh sống dựa vào chăn nuôi, dân phong bưu hãn, dũng mãnh thiện chiến, từng ba lần bốn lượt quấy nhiễu biên cảnh ta, khiến dân chúng lầm than.
Mà mỗi lần tướng sĩ Lạc quốc đánh lui người Hồ, một đường đuổi tới Đầm Lầy đen nhất định sẽ bị đình trệ, không dám về phía trước, lần nào cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ chạy thoát, thật sự là khiến người ta hận nghiến răng.
Nguyên nhân sao lại như thế?
Chỉ vì Đầm Lầy đen này là vùng đầm lầy mấy trăm dặm, là tấm chắn thiên nhiên của Hồ quốc, chỉ có người Hồ quốc ở gần mới biết đâu là đường đi, đâu là bùn lầy nuốt người.
Từng có vô số binh lính Lạc quốc chết tại khu đầm lầy tưởng chừng yên tĩnh này. Từng có người đề nghị đi theo đường mà người Hồ đi qua. Nhưng mà việc này lại hoàn toàn không thể thực hiện được, một khắc trước ngươi nhìn thấy con đường mà bọn họ vừa đi qua, nhưng đợi đến khi ngươi đi vào lại là con đường chôn thây.
Cũng bởi vì điều này, cho dù Lạc quốc muốn xưng bá, lại không thể làm gì được Hồ quốc.
Không thể ngờ lần này Hồ quốc lại chủ động yêu cầu nối quan hệ, vì chuyện đại hoàng tử cầu cưới công chúa Lạc quốc, cả triều đình xôn xao.
Phải biết rằng Lạc hoàng có ba hoàng tử, công chúa ngoại trừ ba người đã gả đi, hiện nay ở trong cung tổng cộng chỉ có một – Thành Lâm công chúa, năm nay vừa tròn một tuổi.
Chuyện này…… nên làm thế nào cho phải?
Hồ quốc bên kia còn đưa ra một điều kiện mê người — lấy một ngàn con hãn huyết bảo mã làm sính lễ. Nguyện cùng Lạc quốc giao hảo, định ra hiệp ước trăm năm không xâm phạm lẫn nhau.
Hãn huyết bảo mã, các tướng lĩnh ở biên quan nghe xong đều đỏ mắt: Đó là bảo bối của Hồ quốc. Nếu Lạc quốc có được một ngàn con hãn huyết bảo mã này, năng lực của kỵ binh sẽ tiến triển cực nhanh.
Mặt khác, mọi người đều hiểu được một sự thật, trăm năm không xâm phạm lẫn nhau, chính là trăm năm Hồ quốc không đánh Lạc quốc, bởi vì Lạc quốc căn bản không đánh được đến Hồ quốc. Đương nhiên, Hồ quốc cũng chỉ dám đánh nháo nhỏ ở biên cảnh, nếu thật sự là tiến vào nội địa Lạc quốc, như vậy cũng chỉ có đi mà không có về.
Hồ quốc đưa ra những đề nghị này, thấy thế nào cũng có lợi cho Lạc quốc. Tuy rằng không biết đến tột cùng Hồ quốc có chủ ý gì, nhưng cơ hội này tuyệt đối không thể bỏ qua.
Nhưng mà…… biến ở đâu ra một công chúa Lạc quốc bây giờ?
Công chúa đã xuất giá tất nhiên không cần kể đến, lập tức loại trừ ra bên ngoài.
Thành Lâm tuổi quá nhỏ không thực tế.
Vậy chỉ có thể chọn lựa trong tộc hoàng thân quốc thích.
Lần này, toàn bộ hoàng tộc rối như ong vỡ tổ. Trong chốc lát, rất nhiều nữ tử hoàng tộc đều định thân, có vài người không định thân cũng đột nhiên nhiễm bệnh hiểm nghèo, không thể xuống giường.
Là người đều có thể nhìn ra được — không ai nguyện ý gả đến Hồ quốc mới vội vã thành thân, giả bệnh.
Đều là thân thích, Lạc hoàng cũng không thể dầy mặt ép buộc người ta gả nữ nhi đi, phàm là người hắn nghĩ đến thích hợp, nhất định sẽ có trưởng bối nào đó tiến đến “Tham kiến Ngô hoàng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Trong lúc nhất thời, Lạc hoàng không tìm được người lựa chọn thích hợp, vô cùng u sầu.
Lúc này, có đại thần đề nghị: Sao không noi theo Vương Chiêu Quân, Lạc hoàng cũng nhận một nghĩa nữ làm như công chúa rồi gả cho Hồ quốc.
Nói có lý, nói có lý.
Nhưng Hồ quốc bên kia nghe tin tức như thế thì miễn cưỡng lắm mới đồng ý, nhưng bọn họ lại đưa ra một yêu cầu: Nhất định phải để hoàng tử đưa thân, cũng kỳ vọng hoàng tử đưa thân có thể ở lại Hồ quốc, củng cố tình nghĩa hai nước.
Đây rõ ràng là muốn một hoàng tử đi làm con tin.
Đến tột cùng vì sao Hồ quốc phải làm như vậy? Người ta tuyệt đối không thể lý giải.
Hành xử lạ lùng như thế, sau lưng chắc chắn có ẩn tình.
Hiện tại Lạc quốc để ý chính là: Ẩn tình có đáng giá bọn họ phái một hoàng tử đi làm con tin để tìm hiểu hay không. Tuy nói không nhất định có thể tìm hiểu ra ẩn tình, nhưng một ngàn con hãn huyết bảo mã cũng rất đáng lưu tâm. Cơ hội tốt như vậy, Lạc quốc không muốn bỏ qua.
Lạc hoàng cố ý đến hỏi Quốc sư Tả Phi Sắc, muốn hắn bói một quẻ hung cát, xem đến tột cùng.
Quẻ tượng biểu hiện: Lạc quốc đến phía tây đại cát, việc này tất thành.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Thượng thư phòng.
Lạc hoàng dựa bàn thầm cân nhắc, Hứa Hữu Nghĩa đứng bên cạnh hầu hạ như bình thường, đúng mực có lễ.
“Hứa Hữu Nghĩa, ngươi nói xem thân sứ đến Hồ quốc, ba hoàng tử của Trẫm, nên phái ai đi đây?” Lạc hoàng giống như vô tình hỏi.
Hứa Hữu Nghĩa suy tư một chút, thật cẩn thận trả lời: “Bẩm Hoàng thượng, lão nô cảm thấy Kỳ vương gia là lựa chọn tốt nhất.”
Để vị hoàng tử nào đi đưa thân, chuyện này đoán cũng không cần đoán — Thái tử là quốc quân tương lai sao có thể đi làm con tin? Tam hoàng tử tuổi còn quá nhỏ lo nhiều hơn được. Tự nhiên chỉ còn Hàn Tô vừa tránh được kiếp nạn nhược quán. Hứa Hữu Nghĩa trả lời rất thấu tình đạt lý.
“Ồ? Sao nói như thế?”
“Năm đó Thanh đại sư đã nói, nếu Kỳ vương gia có thể qua nhược quán, nhất định sẽ có thành tựu lớn, nói cách khác chính là người có phúc. Lần này đến Hồ quốc, nói vậy cũng sẽ gặp dữ hóa lành, đại cát đại lợi, cho Lạc quốc ta rất nhiều lợi ích.” Những lời nói tâng bốc thế này Hứa Hữu Nghĩa mở miệng ra là nói được, vô cùng thành thạo.
Lạc hoàng lộ vẻ khó khăn lựa chọn: “Nhưng mà Tô nhi…… phụ hoàng như Trẫm nợ nó nhiều lắm.”
Hứa Hữu Nghĩa vừa nghe, lập tức biết mình đoán đúng chỗ rồi, vội đổi giọng điệu: “Nhưng Hoàng thượng cũng là Hoàng thượng của dân chúng thiên hạ. Trước nghĩ thiên hạ sau nghĩ gia đình, chuyện này chắc hẳn Kỳ vương gia có thể lý giải. Huống hồ Quốc sư đại nhân còn nói việc này đại cát, hẳn là không có nguy hiểm gì với Kỳ vương gia.”
Những lời này quả thật nói đến tiếng lòng của Lạc hoàng, hắn vốn đã muốn để Hàn Tô đi, nhưng cảm thấy chuyện gì không tốt cũng để Hàn Tô gánh vác có chút băn khoăn, hiện nay Hứa Hữu Nghĩa lại kéo đến đạo lý lớn, lập tức khiến áy náy của Lạc hoàng bị quét sạch.
“Đúng vậy…… Trẫm là Hoàng thượng của dân chúng thiên hạ, cũng là phụ thân của dân chúng thiên hạ.” Tất cả vì dân chúng!
Đến tận đây, tất cả đã được định đoạt.
Lạc hoàng hạ chỉ: “Nhị hoàng tử Hàn Tô đưa thân đặc sứ, cùng công chúa hiền lương mỹ đức được Lễ bộ chọn lựa, lấy gả Hồ quốc, kết liên minh hai nước, gắn bó suốt đời. Khâm thử.”
Mà từ nơi này bắt đầu, trò hay sẽ lên sân khấu.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Khi ý chỉ để Hàn Tô đưa thân đến Kỳ vương phủ, Vô Quái rất là kinh ngạc. Bởi vì nàng không tính đến một chuyện như vậy.
“Việc này định thành như thế nào?” Nàng hỏi Hàn Tô.
“Sau khi Phụ hoàng nghe xong đề nghị của Quốc sư thì quyết định, nói triều ta đại cát.”
Vô Quái lúc này hiểu rõ: việc đến Hồ quốc là Tả Phi Sắc đề nghị Lạc hoàng, tu vi của nàng không bằng hắn, không tính được cũng là bình thường.
Có lẽ vốn không có việc này, là Tả Phi Sắc chặn ngang gây ra chưa biết chừng.
Nhưng…… vì sao hắn phải làm như thế?
Đây không phải chuyện có thể dễ dàng nghĩ ra được, Vô Quái tạm thời đè nén nghi vấn này trong lòng, chuẩn bị bói một quẻ cho chuyến đi Hồ quốc này.
“Lần này ta đi, không biết khi nào có thể trở về. Vô Quái……” Hàn Tô muốn nói lại thôi, hắn có tâm tư, hắn hy vọng Vô Quái có thể đi cùng mình, nhưng hắn dựa vào cái gì bắt nàng đi cùng mình đến nơi chưa biết tiền đồ như Tây Hồ đây? Tha hương nơi đất khách quê người, có lẽ cả đời đều sẽ ở nơi đấy, hắn không nhẫn tâm: “Sau này nàng có thể tiếp tục ở tại Kỳ vương phủ, chỉ là…… ta sợ không thể làm bạn.”
Vô Quái ngẩng đầu nhìn hắn, gằn từng tiếng hỏi, “Ngươi hy vọng ta ở lại Lạc Dương?”
Hàn Tô tránh đi ánh mắt của nàng: “Tây Hồ là nơi man di, chuyến đi này sinh tử chưa biết. Hơn nữa chuyện của nàng ở Lạc Dương còn chưa xong xuôi……”
Hàn Tô không biết lúc trước vì sao Vô Quái phải xuống núi, nhưng hắn đoán chuyện khiến nàng phải xuống núi vẫn chưa kết thúc.
“Ngươi thì sao?” Vô Quái cắt ngang lời nói của hắn: “Ngươi có muốn ta đi?” Trái tim có loại cảm giác như muốn ngừng đập, nàng muốn biết, biết rõ ràng đáp án của hắn.
Hàn Tô im lặng một hồi, cuối cùng nhìn chăm chú về phía Vô Quái, chậm rãi phun ra một chữ: “Muốn.” Lấy cớ nhiều thế nào hắn cũng không lừa được chính mình, không lừa được trái tim mình. Nói ra chữ này, rối rắm trong nội tâm nháy mắt được giải thoát.
Hắn muốn nàng ở bên cạnh mình, luôn luôn ở tại bên người. Cho dù nàng có thể đi theo hắn hay không, nhưng hắn tâm thật nghĩ như vậy.
Khóe miệng không nhịn được mà chậm rãi cong lên, Vô Quái chưa từng cảm thấy vui vẻ như lúc này: “Ta đi cùng ngươi.”
Về chuyện tìm sư phụ, chỉ có thuận theo tự nhiên.
Vô Quái có loại cảm giác — sư phụ đã sớm không ở Lạc Dương.
Nhưng cụ thể người đi nơi nào, nàng lại không có đầu mối.
Tây Hồ, nàng nhất định sẽ đi cùng hắn, nếu có gì ngoài ý muốn, vậy tất cả cố gắng lúc trước đều uổng phí. Nàng không chịu nổi, rốt cuộc không chịu nổi.
Nhưng Vô Quái lại không biết, chuyến đi lần này, cũng là khởi nguồn cho việc nàng mất đi Hàn Tô.
***