PHẦN 2: QUÁI LÝ CÀN KHÔN
Liên tục mấy ngày Vô Quái đều không ra ngoài.
Nàng nhốt mình ở trong phòng, không bước ra ngoài nửa bước.
Cái ăn, thức uống đều là Thanh Trúc đưa vào phòng trong, giống như người bế quan.
Đã nhiều ngày Hàn Tô cũng không đến tìm nàng.
Từ sau buổi quan lễ, hắn bắt đầu lấy thân phận thân vương mỗi ngày vào triều. Lời lời tiên đoản mệnh bị phá vỡ, trên dưới trong triều đều nói là vì năm đó Thanh đại sư lấy cái tên linh nghiệm. Cũng có người không cho rằng như vậy, bọn họ nói tuy rằng Kỳ vương gia qua được buổi quan lễ, nhưng dù sao tuổi còn chưa tới hai mươi, cũng coi như chưa qua nhược quán, cho nên lời Thanh đại sư nói chết yểu vẫn còn khả năng.
Qua quan lễ, Hàn Tô xem như trưởng thành, Lạc hoàng còn riêng phái một đội hộ vệ, ban thưởng một ít nô tài đến Kỳ vương phủ để chúc mừng.
Mặc kệ như thế nào, Lạc hoàng dường như dần dần để mắt đến Nhị hoàng tử vẫn bị chính mình bỏ quên. Mặc dù không thân cận, nhưng phần huyết thống kia cũng không dứt bỏ được, trong lòng Lạc hoàng cũng có vui mừng đối với việc Hàn Tô có thể bình an vượt qua nhược quán. Mấy năm nay không có cơ hội dạy dỗ, hiện nay cho hắn cơ hội học tập nhiều chút, sau này có thể làm một vị thân vương hiền đức cũng không tệ.
Tất cả những chuyện này, ở trong mắt một người thật sự là rất chướng mắt. Nhất là đội vệ đội, khiến cho Thái tử Hàn Thịnh bắt đầu cảm thấy ném chuột sợ vỡ đồ. Trước kia phủ Kỳ vương chỉ có ít người còn không được việc, hiện tại lại có thêm nhiều phiền toái như vậy càng không dễ ra tay. Hàn Thịnh vốn đã tính toán tốt, theo lý thuyết Hàn Tô căn bản là không có khả năng thoát khỏi kiếp nạn trong quan lễ, nhưng ba lần bốn lượt không thành công khiến cho hắn đã bắt đầu phiền não. Nhất là chuyện gã thích khách đóng giả tiểu quan bị một con nhóc bắt được khiến Hàn Thịnh vô cùng bực mình.
Nha đầu ngày đó còn lấy đâu ra cái xác rùa, thật sự là kỳ quái, có ai lại mang theo mai rùa bên mình?
Nghĩ vậy, Hàn Thịnh đột nhiên ý thức được cái gì đó, không đợi người thông báo trước, hắn đã áo khoác đi đến phủ Quốc sư — có một số việc vẫn nên hỏi Quốc sư thì tốt hơn.
“Ngươi nói nha hoàn đó?” Tuy rằng là câu hỏi, nhưng giọng điệu của Tả Phi Sắc không hề có chút nghi vấn nào, giống như hắn đã sớm biết Hàn Thịnh sẽ đến hỏi mình vấn đề này.
“Đúng thế, bổn vương muốn biết nàng có phải cũng là cao thủ bói toán như Quốc sư hay không.” Hàn Thịnh không nói ra sự hoài nghi của mình — hắn hoài nghi tất cả thất bại đều là do nữ tử này tạo thành.
Nhưng hắn không trực tiếp nói với Tả Phi Sắc điều này. Mặc dù hắn và Quốc sư có quan hệ không tệ, nhưng thật ra cũng không tệ đến mức người ngoài cho rằng như vậy. Lấy thân phận Thái tử mà nói, Quốc sư sẽ chỉ ra những điểm mấu chốt cho hắn, nhưng cũng không tham dự việc huynh đệ tương tàn. Tả Phi Sắc có khả năng thông thiên hiểu địa, bản thân mình không lừa được y, nhưng chỉ cần Tả Phi Sắc không đề cập tới là được rồi. Chuyện của Hàn Tô hắn còn phải tự mình giải quyết.
Tả Phi Sắc im lặng một hồi, một tay giơ lên bấm đốt trước mặt Hàn Thịnh, rồi sau đó chậm rãi lắc lắc đầu: “Nha hoàn kia chẳng qua là nhân vật bình thường, ngày ấy chỉ trùng hợp thấy được động tác của thích khách mà thôi, thời đại này không phải cứ mang theo mai rùa là người bói toán.”
“Nhưng mà……” Hàn Thịnh vẫn còn nghi hoặc.
“Có một số việc nhất định là của ngươi sẽ là của ngươi, điện hạ không cần kích động.” Tả Phi Sắc mở miệng chặt đứt nghi hoặc của Hàn Thịnh, giọng điệu thản nhiên lại rất có sức mạnh: “Điện hạ, thần còn phải đến Tư Thiên giám, sợ là không thể tiếp tục cùng điện hạ trò chuyện.”
“Quốc sư xin cứ tự nhiên, bổn vương cáo từ trước.”
Tính tình của Quốc sư luôn luôn như thế, Hàn Thịnh cũng không cảm thấy bị mạo phạm, dù sao Tả Phi Sắc đã giúp hắn rất nhiều. Hiện tại cùng Quốc sư hàn huyên vài câu như vậy, Hàn Thịnh thấy yên tâm hơn.
— không có gì phải hoảng hốt, Hàn Tô có thể vượt qua quan lễ thì thế nào, Quốc sư đã nói hắn là chân mệnh thiên tử, tương lai đứng đầu thiên hạ, điều này nhất định sẽ không thay đổi.
Mạng của Hàn Tô phải lấy đi. Chỉ là hiện tại sự kiện thích khách vừa qua, cần chờ thêm một khoảng thời gian, chuyện lắng xuống rồi nói sau.
Nghĩ như vậy, Hàn Thịnh chậm rãi rời khỏi phủ Quốc sư.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Hai cái tiền đồng lẳng lặng nằm ở trên bàn, mai rùa đặt ở một bên.
Vô Quái ngẩn người nhìn chúng nó, có chút đần độn hỏi: “Có nên tiếp tục hay không đây?”
Nàng không tính được chính mình, cho nên không thể xác định lựa chọn như thế nào mới là đúng. Đường đi được một nửa, nàng có thể tiếp tục đi trước, đi về hướng không biết, cũng có thể dừng lại bỏ mặc thế sự biến thiên.
Một tay chậm rãi xoa tiền đồng, hoa văn bên ngoài không thể nói cho nàng đáp án, lại có thể cho nàng sự bình tĩnh.
Nếu không tiếp tục, nếu không thể hoàn toàn thay đổi càn khôn, tính mạng của Hàn Tô vẫn sẽ vội vàng chấm dứt như trước, giống như chưa từng có buổi quan lễ kia, mà tất cả những cố gắng lúc trước cũng sẽ hóa thành mây khói chậm rãi tan biến.
Mà nàng, không muốn hắn chết……
Ngay ở bên ngoài cửa, giờ phút này Hàn Tô đang đứng đang trong sân của Thính Vũ lâu.
Đã đứng hơn nửa canh giờ, hắn không biết hôm nay Vô Quái có thể ra ngoài hay không. Đã nhiều ngày hắn cố nén không tới tìm nàng, nhưng kết quả vẫn đứng ở nơi này.
Thanh Trúc nói nàng không hề ra khỏi phòng, có phải là ánh mắt còn không tốt, hoặc là quan lễ lần trước quá mệt nhọc.
Nàng nói không muốn hắn quấy rầy, nghe khiến cho người ta thật tức giận, nhưng mà……
Hắn có chút giãy dụa đi về hướng cửa phòng của nàng, thử vài lần đều không gõ được cửa – chi bằng chờ một chút?
Đang do dự, cánh cửa trước mặt “Kẽo kẹt –” mở ra từ bên trong. Hắn nhìn thấy khuôn mặt khiến hắn một ngày không thấy, như cách ba thu, tất cả hờn dỗi nháy mắt biến mất.
Vô Quái cũng không kinh ngạc với sự xuất hiện của hắn, nhìn hắn lần đầu tiên mở miệng gọi: “Tử Phục.” Giọng nói thản nhiên, lại say lòng như liễu trong gió xuân.
Nghe được giọng nói của nàng, vẻ mặt Hàn Tô vui mừng, rồi sau đó chậm rãi hóa thành một nụ cười, giống như nắng sớm, lóa mắt khuynh thành: “Chào buổi sáng, Vô Quái. Mấy ngày không gặp……” Giọng nói chậm rãi dừng lại, lại chậm rãi mở miệng giống như đối thoại ngày thường: “Ta nhớ nàng.”
Không chút nào né tránh đôi mắt nhìn thẳng của nàng, giống như có thể xuyên qua đôi con ngươi sáng trong kia nhìn thấu đáy lòng nàng.
Vô Quái không trả lời, lại bất giác cong lên khóe miệng.
Một khắc kia, nàng đã biết đáp án cho mình.
Hoặc nói là, đáp án là gì đã không còn quan trọng, nàng đã biết mình thật sự để ý là cái gì, thật sự muốn bảo vệ là cái gì.
Chỉ cần một nụ cười của hắn, một câu nois đơn giản “ta nhớ nàng”, nàng đã có thể vượt lửa quá sông, không chối từ.
Một đời này, Cơ Vô Quái ta liều mình giúp quân, nghịch thiên loạn thế, đến chết mới thôi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Hàn Tô không hề còn nhàn nhã giống như dĩ vãng, nhưng mỗi ngày hắn đều sẽ đến Thính Vũ lâu, có khi cùng Vô Quái dùng bữa, có khi chỉ là đến tâm sự một hồi sau đó quay lại thư phòng tiếp tục xử lý công việc.
Tất cả mọi người trong vương phủ đều biết rõ ràng, một lòng chờ đợi chuyện vui của Vương gia cùng với Vô Quái cô nương.
Nhưng bọn họ hiển nhiên đều đã quên một chuyện — Hàn Tô là Vương gia, con trai Lạc hoàng, hôn nhân của hắn phải hai bên bằng lòng là được.
Đương nhiên chuyện này là về sau, tạm thời chưa đề cập tới.
Qua khỏi quan lễ, Vô Quái cẩn thận tính toán mấy lần, những ngày gần đây sẽ không có điềm xấu, cho nên nhàn nhã hơn.
Bắt đầu kế hoạch tìm kiếm sư phụ lúc trước. Mà tìm kiếm vẫn trước sau như một đi vào ngõ cụt. Trước khi ra ngoài, nàng theo thường lệ sẽ nói một tiếng với Thanh Trúc, rồi sau đó một mình rời đi.
Vô Quái còn chưa đi được qua vài con phố trong thành Lạc Dương, đã thấy một nam tử áo đen nhìn quen mắt nghênh diện bước đến.
Người nọ đứng thẳng trước mặt Vô Quái, nói chuyện rõ ràng ngắn gọn, “Cô nương, chủ nhân nhà ta cho mời.”
Vô Quái thoáng kinh ngạc một chút, nàng nhìn nam tử trước mặt — rất là quen mặt, là đã gặp ở đâu?
Không đợi nàng suy nghĩ, cũng không đợi nàng tính toán một chút, nam tử kia đã mở miệng giải đáp: “Chủ nhân đã chuẩn bị rượu Hạnh Hoa đợi cô nương, còn hỏi cô nương có nể mặt gặp một lần Trường Thanh bên bờ sông Lạc.”
Vừa nói như vậy, Vô Quái lập tức đã nhớ ra, trong lòng rất là cao hứng — hồi lâu chưa gặp, không biết Trường Thanh ra sao.
Tuy nói hai người là bèo nước gặp gỡ, số lần cũng không nhiều, nhưng với hắn nàng luôn tồn tại một loại cảm giác thân thiết kỳ quái.
Rượu Hạnh Hoa, còn có rượu Hạnh Hoa. Như vậy nhất định phải đi rồi.
Hơn nữa, có một số việc nàng cũng muốn biết biết rõ ràng.
— Tả Phi Sắc và Trường Thanh đến tột cùng có phải một người hay không? Suy đoán như vậy thật sự làm cho người ta tò mò.
“Mời tiểu ca dẫn đường.”
“Cô nương mời đi bên này.”
Vô Quái đi theo đến trước cửa một quán trà.
Quán trà nằm trong ngõ nhỏ im lặng, nếu không phải trên tấm biển có ghi “Trà Bất Ngữ”, nhìn bên ngoài thế nào đều thấy giống nhà dân.
Trước cửa quán liễu rủ dây leo, ngói xanh tường lùn, không thấy rõ bên trong.
Cửa quán mở ra, Vô Quái theo hộ vệ dẫn đường đi vào bên trong, liếc mắt một cái đã nhìn thấy giữa sân là một loạt gian phòng, khuông mộc giấy hồ làm thành cửa đẩy, phong cách cổ xưa mà lại khác biệt. Mỗi gian chỉ treo một tấm biển bằng gỗ đơn giản, phân biệt viết “Càn, khôn, chấn, tốn, khảm, cách, cấn, đoái”, lấy từ tám quẻ dịch kinh bát quái. Vừa ứng với tám gian phòng.
Vô Quái không tự giác nhíu mày — quán trà này thật kỳ lạ. Nhà khác đều dùng tên mai lan trúc cúc, hoa điểu phong nguyệt, nó lại cố tình dùng quẻ bát quái.
Dẫn đường hộ vệ dẫn Vô Quái đến đúng trước cửa phòng “Tốn”: “Cô nương, chủ nhân đang ở bên trong chờ.”
“Làm phiền tiểu ca.”
Vô Quái duỗi tay đẩy cửa đi vào, vừa nhìn đã thấy được Trường Thanh đang một mình trong phòng pha trà.
Hôm nay không còn mặc áo trắng như ngày thường, một trường bào tím nhạt vạt áo viền bạc, lịch sự tao nhã mà lại ẩn lộ ra đẹp đẽ quý giá. Nhưng càng như vậy, lại phát hiện vẻ yêu khí trên khuôn mặt của hắn, giống như thuốc cấm mê người.
Thấy Vô Quái tiến vào, hắn rót đầy một ly trà, rồi sau đó quay đầu cười nhìn nàng: “Nếm thử loại trà mới này.”
Giữa hai người không có khách sáo lễ nghi, tùy ý giống như những người bạn cũ gặp nhau.
Vô Quái gật đầu, đi đến bên cạnh bàn, cũng ngồi xếp bằng xuống giống hắn, bưng lên chén trà khẽ nhấp một ngụm, trà vừa vào miệng đã thấy tươi mát, hương lưu trong miệng.
Buông chén, nàng bình luận rất đúng trọng tâm: “Trà xuân Long Tỉnh quả thật không tệ.”
Trường Thanh cười híp mắt: “Xem ra Vô Quái cũng là người biết thưởng trà.”
“Biết một hai mà thôi.” Nói đến trà, Vô Quái cũng đã uống không ít trà ngon, sư phụ mặc dù yêu rượu, nhưng khi dẫn nàng lưu lạc khắp nơi cũng được không ít người cầu quẻ dùng trà ngon chiêu đãi.
“Mấy tháng không gặp, tại hạ thật sự hoài niệm ngày ấy cùng Vô Quái cô nương thả câu, phẩm rượu.” Trường Thanh nhìn Vô Quái, nói vô cùng tự nhiên.
Vô Quái vẫn ngồi, rồi sau đó nâng mắt đón nhận ánh mắt hắn, đôi con ngươi liễm diễm khiến cho Vô Quái lập tức dừng lại, chỉ thẳng tắp nhìn hắn, trong đầu hiện lên ánh mắt cười như không cười khi đứng trên đài của Tả Phi Sắc trong buổi quan lễ ngày ấy.
Trường Thanh có chút kinh ngạc, nhưng cũng không thu hồi ánh mắt, cứ như vậy để nàng nhìn, khóe miệng dần dần đọng thành ý cười nghiền ngẫm.
Nhìn đôi con ngươi đẹp đến có chút yêu dị, hai hàng lông mày của Vô Quái càng nhíu càng chặt, lại nhìn ý cười trong mắt hắn, gần như đã sắp chạm vào nhau.
Giống, thật sự là quá giống……
Trường Thanh hơi nghiêng đầu, một tay chống cằm tựa vào bàn ghé sát tới nàng thêm vài phần: “Vô Quái nhìn tại hạ như vậy, thật khiến tại hạ lo sợ.” Nói như vậy, nhưng vẻ mặt lại không có chút cảm giác lo sợ nào, lại mang ý tứ trêu đùa: “Cô nương xác định cứ tiếp tục nhìn như vậy?”
Vừa nói hắn lại vừa vươn tay rót đầy cho nàng một ly trà, ống tay áo khẽ lắc, ngón tay thon dài trắng nõn, phối với ấm trà xanh biếc rất là đẹp mặt.
Ống tay áo màu tím nhạt phất nhẹ một cái như đám mây lướt qua.
Vô Quái ngồi ở chỗ kia dường như ngửi thấy một loại hương vị giống như đã từng quen biết, rồi lại thản nhiên bị hương trà che lấp đi, nhưng mà một cái chớp mắt ngắn ngủi như vậy, lại khiến trong đầu nàng như có sấm sét vang dội.
Đây……
Đây là……
……
Hương hoa Diên Vĩ.
Hương hoa Diên Vĩ ẩn sau hương trà!
……
Quốc sư Tả Phi Sắc!
Suy đoán trong lòng được chứng thực, Vô Quái trợn to mắt nhìn về hướng người trước mắt, “Ngươi, ngươi là……”
Nhìn đến phản ứng của nàng, Trường Thanh khẽ nhếch mi, giống như biết được cái gì, mím môi cười, hai con mắt xinh đẹp cong thành một đường, rồi lại thở dài: “Rốt cục…… cũng đoán ra rồi.” Giống như đang trách cứ nàng tại sao bây giờ mới phát hiện ra.
“Tả Phi Sắc?” Vô Quái vẫn mang theo vẻ không dám tin, nhất là hắn dễ dàng thừa nhận như vậy càng thêm khiến nàng có chút luống cuống.
Bàn tay chống cằm của Trường Thanh khẽ điểm nhẹ vào má hai cái, rồi sau đó khẽ nhếch một bên lông mi, trong mắt mang theo ý cười: “Ừ…… thật ta vẫn thích cô nương gọi ta là Trường Thanh.”
Vô Quái, đây là lần thứ sáu chúng ta gặp mặt.
Lần thứ sáu, cuối cùng ngươi cũng nhận ra ta.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Nửa ngày Vô Quái vẫn chưa thể phục hổi tinh thần từ trong khiếp sợ, trong đầu nàng lộn xộn, các loại vấn đề lần lượt kéo đến, làm cho nàng không biết nên hỏi từ đâu.
— Quốc sư vì sao sẽ là Trường Thanh? Hoặc là nói Quốc sư vì sao phải lấy thân phận Trường Thanh quen biết ta? Còn nữa, Quốc sư không phải người của Thái tử sao, vì sao lại muốn làm bạn với người bên cạnh Hàn Tô như nàng? Chẳng lẽ hắn có âm mưu gì? Mặt khác, chính nàng lại có thứ gì đáng để một Quốc sư đại nhân như hắn đối đãi như vậy?
Hai hàng lông mày vẫn buộc chặt, mấy lần nàng muốn mở miệng lại đều bị chính mình đè nén lại. Nàng chẳng qua chỉ là một dân đen bình thường, vẫn không nên tùy ý mở miệng, nói nhiều sai nhiều.
Hít một hơi thật dài, nàng vươn tay bưng lên chén trà mà Trường Thanh — Quốc sư đại nhân vừa mới rót đầy, ngửa đầu uống cạn. Trà hơi nóng, khiến môi lưỡi có phần tê nhức, nhưng nháy mắt cũng khiến những vấn đề đang kêu gào trong óc mở ra.
Ý thức được mình sẽ không thất thố nữa, nàng buông chén trà, ngẩng đầu nhìn người trước mặt, đôi con ngươi bình tĩnh không lay động: “Nào có rượu Hạnh Hoa đâu.”
Tả Phi Sắc từ đầu tới cuối vẫn mỉm cười nhìn những biến hóa phức tạp trong mắt nàng, hiện nay thấy nàng nhanh chóng trở nên bình thường như vậy, trong lòng hơi kinh ngạc: Nàng tiếp nhận được thật nhanh. Nếu nàng không hỏi, vậy hắn cũng không cần thiết nhắc đến cái gì, biết thời biết thế, sao lại không làm?
“Đối với bằng hữu, Trường Thanh chưa bao giờ keo kiệt.” Thoáng nhấn mạnh vào hai chữ bằng hữu, hắn chú ý nhìn Vô Quái, thấy trong mắt nàng không hiện lên vẻ bất an, phủ nhận hay là vui mừng gì, không biết vì sao trong lòng Tả Phi Sắc có chút vui vẻ — nàng vẫn tán đồng quan hệ bằng hữu giữa hai người.
Hắn vỗ tay ba cái, chỉ chốc lát còn có người mở cửa phòng mang vào một vò rượu nhỏ và hai chén rượu, rồi sau đó lại cung kính lui trở về.
Vẫn là Tả Phi Sắc chủ động rót cho hai người đầy chén rượu, hương rượu quấn quanh đầu mũi, Vô Quái ngửi hương hoa Hạnh, hiếm khi chủ động đổi đề tài.
“Ngươi…… vì sao phải gọi là Trường Thanh?” Nàng chỉ là muốn nâng cốc để đánh vỡ sự thương cảm do hương rượu mang lại, làm sao bây giờ…… lại nhớ đến sư phụ.
Một tay khẽ lắc chén rượu, làm cho mùi hương phát ra, tiếp theo lại đặt ở trước mặt hai tấc, mũi ngửi thấy hương. Động tác như vậy Tử Phi Sắc lại làm ra mị hoặc không nói nên lời: “Không vì sao cả, ta vốn tên Trường Thanh. Tả Phi Sắc, tự Trường Thanh.”
Thì ra chỉ vì nguyên nhân đơn giản như vậy. Vô Quái bị nghẹn một chút, chủ đề vừa gợi lên bị chặt đứt như vậy.
“Trường Thanh Trường Thanh, trường thịnh không suy.” Tả Phi Sắc khẽ nhấp một ngụm rượu,“Ta tự lấy tên cho mình, so với Tử Phục của Kỳ vương gia thì thế nào?”
Này có gì để so sánh……
Vô Quái thầm oán.
Nhưng chớp mắt, nàng đột nhiên ý thức được vấn đề này không chỉ đơn giản như vậy.
Tả Phi Sắc và Hàn Tô đều là người đoản mệnh, mà tên tự đều lấy với ý nghĩa mong muốn sống lâu.
Trường Thanh, Tử Phục, Tả Phi Sắc là đang ám chỉ chuyện nàng giúp Hàn Tô sửa mệnh hắn đều biết rõ ràng sao?
Quốc sư đại nhân chưởng quản Tư Thiên giám hỏi nàng như vậy, đến tột cùng là vì sao? Có thể liên quan đến việc có 2 tướng đế vương hay không……
Càng nghĩ càng phức tạp.
Vì thế, nàng đáp đơn giản: “Không biết.”
“À.” Tả Phi Sắc khẽ cười một tiếng: “Biết ngay là cô nương sẽ nói như vậy.” Hắn tùy ý ngửa ra sau tựa vào đệm mềm, một tay cầm chén rượu, bộ dạng tùy ý phong lưu: “Rượu thơm khó nhịn, Trường Thanh uống trước.” Dứt lời, ngửa cổ uống cạn chén rượu.
Từ góc độ của Vô Quái nhìn lại, chỉ thấy nhìn thấy cái cổ trắng ngần, tóc đen như lụa, đường cong của cằm và cổ hòa hợp, mang theo vài phần cao ngạo quyến rũ.
— Quả nhiên là yêu nghiệt…… tin đồn cũng không phải vô căn cứ.
Tả Phi Sắc nhìn chén rượu vẫn còn nguyên trước mắt nàng, nhướng mi cười nói: “Ồ? Không cho mặt mũi như vậy sao?”
“Uống nhanh sẽ không cảm nhận được hương vị.” Vô Quái nghiêm trang nói, tuy lời là như vậy, nhưng nàng vẫn cầm lấy cái chén rất nể tình mà uống cạn.
“Được.”
Hai người ngươi một ly, ta một ly nâng cốc trò chuyện. Chẳng qua càng nhiều là Tả Phi Sắc nói mà Vô Quái lắng nghe.
“Vô Quái, vì sao khi cô nương uống rượu Hạnh Hoa này lại mang theo cảm giác…… u sầu?”
“Có lẽ là…… nhìn vật nhớ người.”
“Thật khéo, ta cũng vậy.”
Hương rượu Hạnh Hoa bao trùm toàn bộ căn phòng, giống như khi ở căn phòng nhỏ trong núi, nhìn lão đầu đối diện vừa ôm hồ lô lớn uống rượu vừa liên miên cằn nhằn không ngừng.
— Vô Quái, tiểu Hắc còn ăn nhiều như vậy sẽ biến thành heo đó.
— Vô Quái ơi, buổi tối hôm nay sẽ có món gì ngon đây? Sư phụ thật đói.
— Vẫn là Vô Quái đối tốt với sư phụ, con xem rượu này sắp hết rồi, khi nào lại ủ giúp sư phụ.
— Không được không được, hôm nay không xuống núi, để vi sư nghỉ ngơi một hôm.
Lão đầu, con đang uống rượu Hạnh Hoa mà người yêu thích nhất, nếu người có thèm……
Thì mau chóng để con tìm được đi.
Đối ẩm mà ngồi, ngàn dặm lại thành bằng hữu.
Trường Thanh, Tả Phi Sắc, đến tột cùng hắn là một người như thế nào, có dung mạo kinh thiên, mệnh lý lại giấu huyền cơ.
Vô Quái không thể tính được hắn, cũng như chính hắn không thể tính được Vô Quái.
Quen biết chưa lâu, lại như lão hữu.
Càn Khôn trong mệnh, không chết không thôi.
***