Không Hòa Hợp

Chương 76




“Đọc! Ở đây này! Mấy cái này nè!”

Gọi điện thoại với Trình Bác Diễn xong, Hạng Tây lên xe, Vương ca nhìn đồng hồ: “Bây giờ ủy ban khu phố cũng đang nghỉ, đi ăn gì trước đi? Buổi chiều rồi đi nhé?”

“Ừm,” Hạng Tây nghĩ ngợi, “Em dẫn các anh tìm một chỗ sạch sẽ, em rành……khu này lắm.”

“Vậy cậu chỉ đường đi.” Vương ca cười cười.

Sau khi lái xe rời đi, Hạng Tây lại không chỉ đường, im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, một lát sau cậu mới nhẹ giọng nói một câu: “Hay là, chúng ta lái xe đi quanh quanh trước đi.”

“Không thành vấn đề.” Vương ca nói.

Triệu Gia Diêu không nhỏ, đồn cảnh sát nằm bên sát bên biên khu suy tàn này, Vương ca cũng không hỏi cậu đi quanh quanh thế nào, chỉ chậm rãi lái xe.

Nhìn Triệu Gia Diêu dưới ánh nắng mặt trời ban ngày mãnh liệt không hề có sức sống, nhưng lại thấy rất rõ những dây điện chồng chéo dày đặc như bụi cây trên không trung.

Đường rất hẹp, cùng lắm chỉ có hai chiếc xe đi được, những cái ổ gà trên mặt đường đổ bóng dưới ánh mặt trời, nhìn thấy toàn là những cái bóng to to nhỏ nhỏ.

Lần đầu tiên Hạng Tây ngồi trong xe đi qua những con đường này cùng với ổ gà, thỉnh thoảng xe xóc lên mấy lần, mấy lần đó cậu xém cắn đầu lưỡi.

“Trước kia đúng là không để ý tới đường gồ ghề thế này.” Cậu nhìn những những tiệm tạp hóa và những quán ăn vặt, lâu lâu thì thấy được một hai ông chủ uể oải suy sụp như tình hình trong quán.

“Bên này không ai quản, không biết khi nào mới có thể khai phá khu này.” Lưu ca ngồi phía sau nói.

“Nhà đầu tư nào mà nắm được mảnh đất này, đám người này mở miệng ra chắc muốn tiền đủ sống tám kiếp sau luôn,” Vương ca nhìn ngoài cửa sổ, “Tiểu Hạng, cậu lớn lên ở đây?”

“Ừm,” Hạng Tây gật đầu, ngẫm nghĩ rồi cười, “Chỗ này coi như địa bàn của em đó.”

Lúc xe lái vào trong khu Đại Oa, Hạng Tây bảo Vương ca dừng xe: “Em vào xem.”

Ba người Vương ca cũng xuống xe, đứng ở đầu đường.

Hạng Tây hơi muốn cười, đội ba người này không biết trước kia làm gì, nhìn bộ dáng Tống Nhất thì đoán chừng mấy người này đều từng lăn lộn. Nhưng so với đám Triệu Gia Diêu, mấy người bọn họ còn ngầu hơn.

Khi Hạng Tây đi vào trong có cảm giác mang tiểu đệ ngầu lòi về khoe khoang vậy.

Đại Oa không thay đổi gì, vẫn dơ dáy bẩn thỉu, mấy con gà nuôi trong sự dơ dáy bẩn thỉu này lớn không khác gì mấy con Bát Bát.

“Tiểu Triển?” Lúc đi ngang qua một cánh cửa đang mở, Hạng Tây nghe thấy tiếng lão giả mù.

Cậu quay đầu lại: “Đại sư, là tôi đây.”

“Sao nhóc lại quay về?” Lão giả mù đi ra khỏi nhà, lúc bước ra ngoài còn không quên lấy cái kính dành cho người mù bên cạnh đeo lên, “Nhóc còn quay về làm gì!”

“Nhìn thôi,” Hạng Tây nói, “Tôi đi ngang qua.”

Lão giả mù thò đầu ra nhìn ngoài đường, thấy được đội ba người đang khoanh tay nhìn bên này, lão rụt cổ lại: “Tới trả thù à?”

“Tìm ai trả đây,” Hạng Tây chậm rãi bước lên, “Tôi không có thù với nơi này.”

“Chú Bình nhóc chạy rồi, Nhị Bàn cũng chạy luôn,” Lão giả mù đi theo sau cậu, “Màn Thầu cũng chạy nốt……. Cánh tay nhóc sao lại treo lên thế?”

“Cánh tay mệt quá nên treo thôi,” Hạng Tây nói, lại hỏi một câu, “Giờ ai sống ở đó thế?”

“Không ai cả, cũng không ai quan tâm, để trống hết,” Lão giả mù nói, “Tiểu Triển, nhóc khác rồi.”

“Lý Tuệ đâu?” Hạng Tây không để ý đến câu nói trước.

“Cũng chạy rồi, chạy chung với mẹ nó, chạy vào đêm hỏa hoạn,” Lão giả mù đẩy kính, “Nếu không xảy ra chuyện đó chắc đã bị đánh chết rồi.”

Hạng Tây chợt thở phào, ngẩng đầu nhìn sân thượng phòng Nhị Bàn, nơi Lý Tuệ bị đá xuống, bây giờ đã rỗng, mấy chậu hoa ở mép sân thượng đã chết héo hết rồi, lá vàng úa và cành cây buông thõng.

“Chạy rồi cũng chưa chắc sẽ tốt,” Lão giả mù ở bên cạnh nói, “Cũng chỉ là theo mẹ nó tìm một nhà…….”

Trên tường lầu một của tòa nhà chú Bình sống vẫn còn treo cái biển màu xanh, vẫn còn ghi số 17 khu Đại Oa, rèm cửa trên cửa sổ được kéo ra, có thể nhìn thấy bên trong, nhưng Hạng Tây không đến nhìn xem.

Cậu xoay người nhìn sang tường rào đối diện số 17, bất ngờ thấy được con mèo kia.

Hình như đang mang thai, mập lên không ít, lười biếng làm ổ trên tường, híp nửa mắt lại nhìn cậu trong ánh nắng.

Cậu nhịn không được mà cong khóe miệng lên, kêu ‘meo’ một tiếng.

Mắt con mèo hơi mở ra, nhưng rất nhanh sau đó lại híp lại, làm dáng vẻ không để ý đến người.

Hạng Tây nhìn chằm chằm nó một lúc, ánh nắng quá gắt, cậu dụi con mắt: “Tôi đi đây.”

“Phải đi rồi hả?” Lão giả mù nói, thấy hơi kỳ lạ, “Nhóc tới làm gì?”

“Đã nói rồi mà, đến nhìn thôi.” Hạng Tây cũng không quay lại, đi thẳng ra ngoài.

“Có gì đẹp đâu mà nhìn, toàn một đám sắp chết,” Lão giả mù, cũng không đi theo, đứng yên chỗ cũ, “Cả đám bị mù, nhìn rồi thì có gì vui.”

“Cảm giác ưu việt,” Hạng Tây nói, “Tôi muốn cảm nhận cảm giác ưu việt.”

“Sau này có đến đây không?” Lão giả mù hỏi.

“Không đến nữa,” Hạng Tây phất tay, “Đại sư bảo trọng.”

Hạng Tây không quay đầu mà đi ra khỏi khu Đại Oa, lên xe đang chờ ở đầu đường.

“Đi thôi, đi ăn cơm,” Hạng Tây nói, “Bữa này em mời.”

“Thôi đừng, không cần một đứa bé mời chúng tôi đâu,” Lưu ca cười, “Tống Nhất mà biết được thì bắt ép chết chúng tôi mất.”

“Em còn muốn mời anh ấy ăn cơm mà,” Hạng Tây cười cười, “Mời các anh ăn một bữa ở đây cũng chỉ là tạm thôi, các anh không chê là được, khách sạn lớn Triệu Gia Diêu là chỗ ngon nhất ở đây, cứ đến đó đi?”

“Khách sạn lớn?” Vương ca kỳ quái nhìn hai bên, “Đi cả đường rồi có thấy cái khách sạn nào lớn đâu.”

“Đi về phía trước rẽ phải, đến rồi thì sẽ biết.” Hạng Tây cười nói.

Khách sạn lớn Triệu Gia Diêu lúc đầu có tên là Quán lẩu Lão Tứ, hai mươi mét vuông, một tầng, trừ đống két bia được bỏ trong tủ đông và các loại tạp vật ở trong quán, thì chỉ có thể xếp bảy tám cái bàn.

Cậu với Màn Thầu thường xuyên đến chỗ này ăn, một phần lẩu nhỏ ba mươi, bao gồm rau xanh, đậu hũ và cơm kèm theo, hai người mười lăm tệ là đã có thể ăn no.

Ông chủ vẫn nhớ cậu, thấy cậu còn rất bất ngờ: “Lâu rồi không gặp cậu đấy, Tiểu Triển.”

“Ừ, ra ngoài rồi.” Hạng Tây nói.

“Người anh em kia của cậu đâu?” Ông chủ đặt ấm trà lên bàn bọn cậu, “Cũng không thấy đâu hết.”

“Về nhà rồi.” Hạng Tây nói.

“Về nhà rồi à? Ôi, thích thật đấy,” Ông chủ nói, “Về nhà thì tốt, ở đâu cũng không bằng nhà.”

Tuy nói bây giờ trời đã lạnh rồi, nhưng ăn xong hai nồi lẩu, Hạng Tây vẫn ra mồ hôi đầy người, lúc đi ra ngoài gió thổi qua, cậu hắt xì một cái: “Sướng!”

Nhìn thời gian xem cũng sắp tới giờ rồi, cụ thể thì ủy ban khu phố ở đâu, tuy cảnh sát Lý đã đưa địa chỉ cho cậu, nhưng vẫn phải đi tìm.

Nếu hỏi quán net ngầm, khu trò chơi ngầm, sòng bạc ở đâu, Hạng Tây rất rõ ràng. Nhưng chỗ chính quy như thế thì cậu không biết một chút nào, thứ nhất là vì cảm giác tồn tại thấp, thứ hai là vì thấy mấy nơi đó rồi thì cậu cũng sẽ coi như không thấy. Người như thế nào sẽ sống một cuộc sống như thế, sẽ tiếp xúc với đồ vật như thế.

Nơi như ủy ban khu phố, là dành cho cư dân.

Bây giờ cậu muốn trở thành cư dân có hộ khẩu có chứng minh thư, mới nghĩ đến đi tìm nơi ấy.

Ủy ban khu phố ở trong một căn phòng cũ kỹ, là chỗ sạch sẽ nhất khu này, lầu một treo biển hiệu, cũng không khó tìm.

Trong văn phòng ủy ban có ba người phụ nữ, hai cán sự trẻ tuổi, còn có một bác gái chủ nhiệm tuổi tác lớn hơn chút.

“Cậu là đứa bé bên Lương Xuyên Bình đấy à,” Lúc bác gái chủ nhiệm nói cái tên này, hai người trẻ tuổi đều ngẩng đầu lên nhìn Hạng Tây đi qua bên này, “Tôi biết rồi, cậu ngồi trước đi.”

Danh tiếng của chú Bình ở đây không nhỏ, lại thêm hiện giờ còn đang trốn tội bán ma túy, thế là nổi tiếng sau một đêm.

Chủ nhiệm lấy ra một bản ghi chép, bắt đầu thăm hỏi kỹ càng tình huống của Hạng Tây: “Lúc chú ta mang cậu về, ủy ban chúng tôi còn có đến hỏi, tôi tra rồi, có ghi chép, nhưng lúc đó tôi còn chưa đến đây, thế nên muốn tìm hiểu một chút.”

Chủ nhiệm nói là tìm hiểu, trừ hỏi thăm và tra ghi chép trước kia ra, còn dẫn Hạng Tây về khu Đại Oa tìm dân sống lâu năm hỏi chuyện.

Hạng Tây ngẩn người, rất không tình nguyện đi theo mà đứng dậy: “Tôi cũng phải đi à?”

“Đương nhiên rồi,” Chủ nhiệm nói, “Chuyện của cậu bên đồn cảnh sát đã nói với tôi rồi, nhưng dù sao cũng không phải là chuyện nhỏ, vẫn phải tìm hiểu kỹ càng. Chuyện này vốn phải tìm hiểu hai ba ngày rõ ràng tình huống mới có thể làm giấy tờ chứng minh, dù sao cậu không có giấy tờ gì, bây giờ chúng tôi có chính sách với người lang thang và người bị bắt cóc, chúng tôi sẽ cố gắng nhanh hết sức để cậu có thể cầm được chứng minh…….”

Hạng Tây bất đắc dĩ đồng ý, nãy vừa mới nói với lão giả mù sẽ không quay về nữa, quay đầu còn chưa được hai tiếng lại phải trở về.

Chủ nhiệm làm việc rất nhanh nhẹn, trực tiếp tìm mấy người hàng xóm hỏi, đây cũng là lần đầu tiên Hạng Tây được nghe bằng chứng liên quan đến thân thế của mình.

Là được ôm về.

Mà được ôm về từ đâu thì không ai biết.

Lúc được ôm về còn rất nhỏ, là một đứa bé nhỏ xíu, nhiều nhất cũng chỉ có mấy tháng thôi.

Cụ thể là năm nào thì đúng là không nhớ rõ, chắc chắn là mùa đông, còn được bọc trong chăn dày nữa.

Lúc về thì cứ luôn bị bệnh, Lương Xuyên Bình suýt chút nữa là muốn ném đi.

Lương Xuyên Bình vẫn luôn nói là nhặt được.

……

Chủ nhiệm in giấy tờ chứng minh, đóng dấu lên rồi đưa cho cậu, cán sự trẻ tuổi bên cạnh lấy ra một cái máy ảnh: “Chụp hình có được không?”

“Để làm gì?” Hạng Tây quay đầu nhìn cô.

“Đây cũng coi như là thành quả công việc của chúng tôi, tương đối có ý nghĩa, ghi lại dấu ấn ấy mà,” Cán sự nói, “Không chụp mặt cậu đâu, cũng không công bố tên cậu, có được không?”

Hạng Tây nghĩ ngợi: “Chụp cái gáy đi.”

Cán sự đến bên cạnh cậu, chụp chủ nhiệm và cậu, in ra rồi dán ảnh lên giấy tờ chứng minh.

“Chàng trai trẻ,” Chủ nhiệm vỗ vai cậu, “Chúc cậu công việc và cuộc sống về sau thuận lợi.”

“Cảm ơn.” Hạng Tây nhìn tờ chứng minh trong tay mình, con dấu đỏ tươi trên mặt giấy rất chói mắt.

Đây là lần đầu tiên cậu thấy một con ấn đỏ trên đồ vật có liên quan đến mình, thấy rất thần kỳ, cảm giác sắp biến thành một người bình thường chân chính đang dâng trào mãnh liệt, phấn khởi tràn ngập trong lồng ngực cậu.

Cậu không thể biểu đạt cảm giác này bằng lời, chắc hẳn không ai biết được cảm xúc của cậu trong những ngày qua, chờ mong, hưng phấn, bất an, muốn hét to vài tiếng, muốn rống cả cổ họng.

Không, vẫn còn người có thể hiểu được cậu.

Trình Bác Diễn.

Chỉ có Trình Bác Diễn mới có thể hiểu được cảm xúc này trong cậu, chỉ có Trình Bác Diễn biết những tờ giấy chứng minh này, những con dấu đỏ này, những tờ giấy mỏng manh và biểu mẫu có ý nghĩa gì đối với cậu.

Lúc về đến nhà Trình Bác Diễn còn chưa về tới nơi, Hạng Tây thay đồ ngồi lên sofa, lấy từng giấy tờ và biểu mẫu xếp lên trên bàn, sau đó ngồi ngay ngắn, nhìn một bàn đầy giấy.

Cho tới khi Trình Bác Diễn vào cửa, cậu vẫn không động đậy.

Nghe thấy tiếng mở cửa cậu mới từ sofa nhảy dựng lên, tung tăng đến cạnh cửa, chỉ vào giấy trên bàn trà, hét với Trình Bác Diễn: “Nhanh đọc đi!”

“Giời ơi,” Trình Bác Diễn đang vươn tay ra định xịt dịch khử trùng, nghe cậu hét một tiếng, một đống dịch khử trùng rơi lên tủ giày: “Đọc cái gì?”

“Đọc! Ở đây này! Mấy cái này nè!” Hạng Tây lại nhảy về bàn trà, “Đây là giấy tờ chứng minh của em! Là tài liệu của em! Hạng Tây đó! Chứng minh rằng một người như em tồn tại! Thấy dấu chưa? Màu đỏ đó!”

Trình Bác Diễn không để ý đến dịch khử trùng trên tủ giày, cũng không cởi giày ra, đi thẳng đến cạnh bàn trà, cúi đầu nhìn giấy tờ đặt trên bàn.

“Đủ rồi hả?” Anh hỏi.

“Cái chính là cần giấy tờ từ ủy ban khu phố,” Hạng Tây gõ hai lần lên giấy tờ chứng minh, “Mấy cái khác là biểu mẫu, điền xong thì nộp lại. Mai em muốn đi nộp, nộp đủ mấy cái này thì đợi, bọn họ cho em vào hộ khẩu của trại mồ côi, thế là có thể dùng hộ khẩu này làm chứng minh thư rồi. Mai cảnh sát Lý còn đưa em đi trích máu nữa, nói là nếu cha mẹ em cũng trích máu, thì có thể đối chiếu được…….”

Hạng Tây nói rất nhanh, cảm xúc cũng rất kích động, Trình Bác Diễn sợ cậu cắn đầu lưỡi, nhanh chóng kéo cậu qua ôm lấy, vỗ lên lưng cậu: “Nói chậm lại, nói chậm lại nào, anh nghe không kịp.”

“Em nói xong rồi,” Hạng Tây lập tức dựa vào anh cười, “Em cảm thấy làm chuyện này vô cùng thuận lợi, em còn nghĩ mình phải đi tới đi lui, chạy qua chạy lại mới đóng được con dấu chứ.”

“Bây giờ làm việc nhanh lắm, hơn nữa em còn thuộc về tình huống đặc biệt, chắc là tình huống đặc biệt thì xử lý đặc biệt chăng?” Trình Bác Diễn vuốt lưng cậu, thấy cảm xúc cậu ổn lại rồi mới buông cậu ra, về cạnh cửa xoa tay, nói, “Đi thay đồ đi.”

“Hả?” Hạng Tây kéo áo mình, “Em vừa mới thay mà, vào nhà mới thay đó.”

“Anh sờ em rồi, dính cả người,” Trình Bác Diễn nói, “Đi thay đi.”

“Không đến thế chứ, sờ một chút cũng phải thay đồ à?” Hạng Tây cảm thấy hình như bệnh sạch sẽ cũa Trình Bác Diễn càng nghiêm trọng, “Tay anh có sờ cứt không?”

“……Không sờ cứt,” Trình Bác Diễn nhìn cậu một cái, do dự một lúc mới nói, “Hôm nay đến khoa cấp cứu, có tai nạn do say rượu, bị gãy xương, anh đang kiểm tra thì nôn đầy tay anh……. Mai anh còn định đi cắt chỉ, giày vò cả nửa ngày hôm nay thì khử trùng xong rồi cắt luôn.”

Hạng Tây nhìn anh, cau mày lại: “Buồn nôn thế.”

“Ừ, không cần em nói,” Trình Bác Diễn thay giày, “Anh đi tắm trước, lát nữa anh sẽ đọc kỹ mấy cái biểu mẫu kia sau.”

“Anh phải giúp em điền đấy,” Hạng Tây nói, “Em viết chữ không nhanh, hơn nữa em muốn viết mấy cái này đẹp chút, dù sao ý nghĩa rất khác mà.”

Trình Bác Diễn cười cười: “Cũng không định để em viết, nếu em viết thì anh phải viết hết một lần để em coi mà chép lại.”

Trong thời gian Trình Bác Diễn đi tắm, Hạng Tây đi thay đồ, lại lau sạch những chỗ anh mang giày đi qua, thực ra giẫm lên cũng không nhìn ra đã từng bị giẫm lên, nhưng Hạng Tây vẫn lau chùi theo tiêu chuẩn của Trình Bác Diễn.

Nếu cứ tiếp tục thế này nữa chắc sẽ bị huấn luyện thành bạn nhỏ nghiện sạch mất.

Lau dọn xong cậu lại về ghế sofa ngồi xuống, cứ nhìn tới nhìn lui biểu mẫu và giấy tờ chứng minh, hơn nửa ngày mới đột nhiên nghĩ tới gì đó, nhảy dựng lên chạy đến cửa phòng tắm gõ cửa: “Tay anh cắt chỉ rồi?”

“Anh cứ tưởng đến mai em mới nhớ tới để hỏi chứ,” Trình Bác Diễn ở bên trong cười lên, “Cắt rồi.”

“Có để lại sẹo không?” Hạng Tây hỏi, “Cho em nhìn với.”

“Bây giờ đương nhiên là có rồi,” Trình Bác Diễn mở cửa, đưa tay ra cho cậu xem, “Nhìn đi.”

“………Xấu thật,” Hạng Tây nhìn lòng bàn tay Trình Bác Diễn, rất đau lòng, tay Trình Bác Diễn rất đẹp, bây giờ có vết sẹo thế này, cậu cảm thấy vô cùng không thoải mái, “Sau này vẫn còn sẹo thì phải làm sao?”

“Có thì có thôi,” Trình Bác Diễn không để ý nói, “Tốt nhất là để lại sẹo lớn một chút.”

“Để làm gì, anh có bệnh à?” Hạng Tây trừng anh.

“Dùng tay này tuốt cho em.” Trình Bác Diễn vừa gội đầu vừa nói.

Hạng Tây há miệng không nói nên lời, trực tiếp đóng cửa phòng tắm lại.

Cái lão lưu manh nói mấy lời này còn không thay đổi giọng điệu, cứ như thể anh đang nói lát nữa ăn gì, nói một hơi lưu loát tự nhiên.

Hết chữa được rồi.

Lúc Trình Bác Diễn tắm xong đi ra, Hạng Tây đã đặt bút và giấy tờ cần điền ở chính giữa bàn trà, bên cạnh còn có một bản mẫu.

“Nhanh điền đi.” Hạng Tây thấy đi ra là đứng dậy, nhường ghế sofa lại.

“Anh vào phòng viết, bàn trà thấp thế này anh phải cúi xuống khó chịu lắm.” Trình Bác Diễn cầm giấy tờ đi vào phòng ngủ, ngồi trước cái bàn nhỏ, mở đèn bàn lên.

“Anh muốn ăn cái gì?” Hạng Tây kéo cái đôn nhỏ ngồi trước mặt anh, “Em làm cho anh, cá nhỏ xào? Cháo đậu thập cẩm?”

“Không ăn,” Trình Bác Diễn nhìn cậu, “Có phải sau này chúng ta đều ăn theo thực đơn của Hồ Hải không?”

“Cũng không phải mà, không phải em vừa mới học hai món này sao,” Hạng Tây cười, “Vậy anh muốn ăn cái gì?”

“Lát dẫn em đi ăn,” Trình Bác Diễn cũng cười, “Anh không biết nấu thì không mua được à……..”

Hạng Tây cười rất lâu, gác cằm lên mép bàn: “Vậy anh viết đi, em nhìn.”

Trình Bác Diễn bắt đầu đối chiếu nội dung trên bản mẫu rồi trao đổi nội dung cần điện với Hạng Tây, họ tên, giới tính, nơi sinh, quê quán, nơi ở hiện nay, tình huống cơ bản……

Hạng Tây nhìn chằm chằm ngòi bút của Trình Bác Diễn, chữ Trình Bác Diễn rất đẹp, bình thường thì viết thể chữ Thảo, chỉ có khi để lại lời nhắn cho cậu mới viết từng nét từng nét, bây giờ viết vô cùng ngay ngắn.

Hạng Tây nhìn biểu mẫu dần dần được điền vào, cảm giác cứ như cuộc đời mình đang được sửa từ từ, để lại trên một trang giấy.

“Em kích động quá,” Cậu nhỏ giọng nói, “Anh hiểu được cảm giác này của em nhỉ?”

“Hiểu, anh cũng rất kích động mà,” Trình Bác Diễn nói, “Anh còn sợ chữ anh sẽ run theo nữa.”

“Anh kích động cái gì chứ.” Hạng Tây nở nụ cười.

“Em có chứng minh thư rồi thì anh sẽ đưa em đi chơi, có khi ngày nào đó còn có thể kết hôn đấy,” Trình Bác Diễn nói, “Đáng tiếc quá, không thể đăng ký cha con vào sổ của anh, chỉ có thể đợi kết hôn thôi.”

Hạng Tây chống cằm trên bàn cười ngốc cả buổi, đến cả bản thân mình cũng không biết đang cười cái gì.

Điền xong hết biểu mẫu, lại kiểm tra hai lần không thấy bỏ sót và viết sai thì đã qua hơn một tiếng, Trình Bác Diễn duỗi lưng một cái: “A —— Anh viết luận văn còn chưa nghiêm túc thế này đâu.”

“Đi ăn cơm thôi, em đói rồi.” Hạng Tây bỏ các giấy tờ cần nộp vào ngày mai vào trong tệp đựng tài liệu, ngẫm nghĩ lại để tệp đựng tài liệu bên cạnh gối đầu.

“Muốn ăn cái gì?” Trình Bác Diễn nhìn động tác của cậu, có hơi buồn cười, vươn tay ra xoa đầu cậu, “Bít tết? Không phải lần trước em muốn ăn sao? Hôm nay dẫn em đi ăn.”

“Đừng có chọc tức người ta được không?” Hạng Tây nhìn anh, “Đừng có mà tay ngài khỏi rồi thì dẫn một người còn đang treo một tay như tôi đi ăn món phải cần hai tay chứ.”

“Anh cắt cho em,” Trình Bác Diễn cười, ôm lấy hôn cậu một cái, “Anh đút cho em ăn.”

Trình Bác Diễn dẫn cậu đến nhà hàng Tây ở nhỏ ở góc hồ, người không nhiều, rất thanh tĩnh.

Hạng Tây cảm thấy nơi này rất phù hợp để đút ăn, tưởng tượng một chút, cậu treo cánh tay ngồi đây, chỉ cần há mồm, Trình Bác Diễn ngồi đối diện sẽ cắt thịt đút cho cậu, cảnh tượng này đúng là rất được.

Trình Bác Diễn chọn một cái bàn nhỏ trên hành lang tầng hai, vừa lúc có thể thấy được hồ nước, rất thoải mái.

Nhân viên phục vụ rót cho bọn cậu hai ly nước, đặt thực đơn trước mặt bọn họ, sau đó đứng ở một bên chờ bọn cậu chọn món.

Hạng Tây chưa từng ăn cơm Tây, cậu không biết mấy thứ này là gì, nhìn tên món ăn thì phải tìm tiếng Trung trong đám tiếng Anh, tìm được từ tiếng Trung thì lại vì nhân viên phụ vụ đứng bên cạnh mà cậu lập tức không đọc được.

“Lát nữa chọn được món thì gọi anh sau.” Trình Bác Diễn nói với nhân viên phục vụ.

“Được ạ, hai vị cứ từ từ xem ạ.” Nhân viên phục vụ cúi người rồi rời đi.

“Trời ơi,” Hạng Tây nhỏ giọng nói, “Mấy cái này là gì, em có biết chọn đâu.”

“Heo cừu bò cá, em nói xem muốn ăn cái gì? Anh chọn cho em.” Trình Bác Diễn cười nói.

“Bò đi, bít tết không phải là bò sao?” Hạng Tây lật thực đơn, “Nhân viên phục vụ vừa nãy cứ nhìn em chằm chằm, giờ em đọc được chữ rồi, đùi cừu nướng hương thảo nước Pháp……. Ơ còn có đùi cừu này?”

“Hay là em đến phòng trà bảo Hồ Hải nấu ăn cho em là được rồi đấy.” Trình Bác Diễn nói.

“Em chỉ nói thế thôi, đọc cho anh mấy chữ em nhận được, còn có cừu nướng mê gì đó hương……. Chữ này đọc làm sao?” Hạng Tây chỉ vào thực đơn hỏi cậu.

“Điệt, mê điệt hương.” Trình Bác Diễn bất đắc dĩ trả lời.

*Mê điệt hương: Rosemary.

Hạng Tây lật cái thực đơn hoàn thành công tác nhận chữ, vẫn chọn thịt bò, Trình Bác Diễn gọi cơm phần cho cậu, lại gọi thêm một cái pizza.

“Pizza làm thế nào?” Hạng Tây nhìn ảnh pizza, lập tức lại có tinh thần.

“Hạng Tây,” Trình Bác Diễn lấy thực đơn trong tay cậu đưa cho nhân viên phục vụ, “Cái này không làm được, nhà không có đủ dụng cụ, muốn làm ra ngon thì khó lắm, sư huynh em cũng chưa chắc đã làm được.”

“Vậy hả?” Hạng Tây chống cằm cười, một lúc sau nụ cười mới nhạt xuống, rũ mí mắt thở dài, “Anh biết không, chiều em đến ủy ban khu phố làm giấy tờ chứng minh, trước tiên phải tìm hàng xóm của em tìm hiểu tình huống.”

“Ừ, hẳn là nên vậy, sao thế?” Trình Bác Diễn uống một ngụm nước.

Hạng Tây cũng cầm lấy ly uống một ngụm: “Bọn họ nói, lúc em được mấy tháng thì đã bị chú Bình nhặt về, vào mùa đông……. Nếu là thế…….”

Hạng Tây giương mắt lên nhìn Trình Bác Diễn: “Nếu Hồ Hải làm lạc mất một người em trai mấy tháng, cũng không có khả năng đâu nhỉ? Trời đông lạnh giá, người nhà sẽ để anh ấy một đứa bé mấy tháng ra ngoài sao?”

Trình Bác Diễn không lên tiếng, nghĩ một lúc mới nói: “Cụ thể anh ta lạc mất em trai thế nào, chúng ta không biết, ý em là……không muốn thử à?”

“Không phải,” Hạng Tây khẽ nói, “Em vẫn còn muốn khoe giàu, một tia hy vọng cũng nên thử xem sao, không được thì còn có trích mẫu máu mà, thử hết luôn, em nói cho anh cái này chỉ là……chỉ là cảm giác thôi, nói thế nào ta, em sợ anh sẽ thất vọng theo em, thế nên muốn nhắc trước đề phòng.”

“Sẽ không đâu,” Trình Bác Diễn nắm cằm cậu, “Em đã ở đây rồi, anh không còn gì để thất vọng cả.”