Không Hòa Hợp

Chương 64




“Mẹ chồng em?” Hạng Tây nghiêng đầu, nhướng mày lên.

Trình Bác Diễn còn đang nói chuyện với trưởng khoa Hứa, Hạng Tây sốt ruột muốn hỏi tình huống chi tiết, mà đợi cả buổi không có cơ hội, đành phải qua đó đẩy anh một cái, dùng khẩu hình nói: “Cúp máy trước đi!”

Trình Bác Diễn gật đầu, nói thêm hai câu với trưởng khoa Hứa rồi cúp máy.

“Mẹ anh sắp đến rồi? Trưởng khoa Hứa sắp đến rồi?” Hạng Tây nhìn cuộc gọi đã ngắt, lập tức nắm lấy cánh tay anh hỏi một câu.

“Ừ, còn có…..bà nội với thím anh……” Trình Bác Diễn chưa nói xong, Hạng Tây đã quay đầu chạy vọt vào phòng ngủ, anh đi theo, thấy Hạng Tây mở cửa tủ quần áo, lấy đồ mình ra, anh ngẩn người, “Em làm gì vậy?”

“Mẹ anh sắp đến đấy! Còn có bà nội anh nữa! Thím anh cũng sắp qua đây rồi!” Hạng Tây nhanh chóng vứt đồ mình lên giường, “Balo của em đâu, khi nào bọn họ đến?”

“Hạng Tây,” Trình Bác Diễn kéo cậu, “Ý em là muốn chạy đi à?”

“Không thì em ở lại đây à?” Hạng Tây nhìn anh, “Mẹ anh đó! Trưởng khoa Hứa đó, còn có mẹ chồng của trưởng khoa Hứa và em dâu của trưởng khoa Hứa……”

“Thì sao?” Trình Bác Diễn vẫn nắm chặt cậu không buông, tay khác cầm từng bộ đồ cậu ném lên giường trên trở về.

“Em…….không biết,” Hạng Tây cau mày, “Em chỉ cảm thấy……em……ở đây không thích hợp lắm! Lần trước trưởng khoa Hứa quay lại em sắp tiểu ra quần luôn…….”

“Có gì mà không thích hợp? Mẹ anh biết chuyện của anh rồi, bà anh cũng biết, cả nhà đều biết,” Trình Bác Diễn nhớ tới nguyên nhân vì sao cả nhà đều biết thì cau mày lại, “Quan hệ giữa hai ta thì sống cùng nhau có gì mà không thích hợp?”

“Nhà anh……” Hạng Tây sửng sốt, sau đó lại giãy tay muốn thoát khỏi tay Trình Bác Diễn, “Biết hết rồi cũng không được, hay là em ra ngoài đi dạo trước, vừa lúc em ăn no quá, nha! Còn chưa dọn chén….”

“Hạng Tây,” Trình Bác Diễn nâng cằm cậu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt cậu, “Em không cần căng thẳng thế.”

“Em không căng thẳng!” Hạng Tây cũng nhìn vào anh, “Em…….không dám.”

“Không dám?” Trình Bác Diễn cười, “Thì…….”

“Em đi vệ sinh,” Hạng Tây lại giãy dụa, “Anh bỏ tay ra trước đi, bỏ tay! Em muốn đi vệ sinh thật!”

Trình Bác Diễn đành buông tay cậu ra, Hạng Tây chạy mất hút vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại.

Trình Bác Diễn đứng trong phòng khách đợi mấy phút cũng không thấy Hạng Tây đi ra, anh đi đến trước cửa nhà vệ sinh gõ cửa: “Em sợ ị ra quần à?”

“Phẩm chất nho nhã của ngài đâu rồi!” Hạng Tây ở bên trong chậc một tiếng, lại thở dài, “Em muốn đi tiểu, nhưng đứng đây lại tiểu không ra…….”

“Anh biết em đang nghĩ gì,” Trình Bác Diễn chống tay trên khung cửa, “Có phải em thấy bọn họ sẽ không thích em không?”

Hạng Tây đứng ở bên trong không lên tiếng, một lúc sau mới nhẹ nhàng đáp lại, “Ừm.”

“Giờ anh không có thời gian để nói rõ ràng chuyện này với em,” Ngón tay Trình Bác Diễn gõ lên tường, “Em……..”

“Một đứa con trai ưu tú, rất đẹp trai, dáng người đẹp, thành tích học tập xuất sắc, công việc cũng thuận lợi,” Hạng Tây nói, thanh âm không cao, “Đi đến đâu thì thu hút ánh nhìn đến đấy, thế mà lại ở chung với một tên côn đồ………đến cả chứng minh thư cũng không có, trên người còn dính đầy rắc rối.”

“Trước kia là côn đồ thôi.” Trình Bác Diễn sửa lời cậu.

“Trước kia cũng giống vậy, có nhiều thứ, em có thể cho rằng nó đã qua rồi, anh cũng có thể cảm thấy nó đã qua rồi, bạn bè cũng có thể cho nó qua rồi,” Giọng nói Hạng Tây bất ổn, “Nhưng trong mắt người nhà, mấy thứ đó không qua được, anh hiểu ý em không?”

Trình Bác Diễn không nói gì.

“Nếu em là người nào đó, em tin rằng trưởng khoa Hứa sẽ không để ý đến quá khứ em thế nào, có khi còn cổ vũ em hãy nhìn về phía trước, cố lên nhé,” Giọng Hạng Tây càng thấp xuống, “Nhưng nếu biết đây là…….bạn trai của con trai cưng chọn, bà ấy sẽ còn nghĩ thế sao? Anh đừng có nói anh chưa từng nghĩ mấy cái này.”

“Vậy thì sao?” Trình Bác Diễn im lặng một lúc hỏi một câu.

“Cái gì thì sao?” Hạng Tây mờ mịt hỏi lại.

“Cứ coi như em nói đúng hết, có lý hết,” Trình Bác Diễn nói, “Vậy thì sao? Em định trốn tránh hả? Được, để em trốn, em muốn chạy bộ, thích đi dạo thì đi dạo, sau đó thì sao?”

Trong nhà vệ sinh không tiếng động.

“Anh đang hỏi em đó, cái người ị không ra cứt kia,” Trình Bác Diễn gõ cửa, “Sau đó thì sao?”

Cửa nhà vệ sinh mở ra, Hạng Tây đứng ở cửa: “Em không có ị không ra cứt, là tiểu không ra.”

“Vậy à,” Trình Bác Diễn huýt sáo, “Thế nào?”

Hạng Tây ngệt ra: “Cái gì thế nào?”

Trình Bác Diễn lại huýt sáo: “Tiểu ra được chưa?”

“……..Hết cứu nổi anh rồi,” Hạng Tây chen qua người anh vào phòng khách, “Anh có giỏi thì lát nữa trưởng khoa Hứa anh cũng điên điên thế này coi.”

“Không đi dạo nữa hả?” Trình Bác Diễn cũng theo sau, cười ngồi lên sofa.

“Không đi nữa, có điều bây giờ em thật sự rất căng thẳng,” Hạng Tây ngồi xuống cạnh anh, tay đè lên đùi anh, “Anh cảm nhận được không.”

Tay Hạng Tây đang run, hơn nữa còn run dữ dội.

Trình Bác Diễn nắm lấy tay cậu, dùng sức xoa lên: “Hôm nay đúng là quá đột ngột, không sao đâu, lát nữa nếu em còn căng thẳng thì em cứ đi vào phòng, sẽ không ai vào phòng ngủ của anh cả.”

“Anh căng thẳng không?” Hạng Tây quay đầu nhìn anh, “Em thấy tai mình ong hết cả lên rồi.”

“Anh à?” Trình Bác Diễn bỗng cười lên, dựa vào sofa, “Mẹ anh vừa nói sắp đến đây, đến cả tình hình bà nội đi bệnh viện kiểm tra thế nào anh còn chưa hỏi, lúc ấy cứ ong ong thôi, giờ còn chưa dừng nữa.”

Hạng Tây cũng cười theo: “Đậu, em cứ tưởng người như anh là trời sinh sẽ khong căng thẳng chứ.”

“Chuyện khác không căng thẳng, riêng chuyện này thì phải lo lắng,” tay Trình Bác Diễn gãi lên lệ chí của cậu, “Hạng Tây à anh nói cho em biết, cái khác anh không ép em, em cứ đậu tới đệt lui thế này, lát nữa đừng phun mấy từ đó ra trước mặt mẹ anh là được.”

“Ừm,” Hạng Tây nhắm mắt lại hít hai hơi thật sâu, chầm chậm thở ra, “Em không nói luôn.”

Hai người đều hồi hộp, sau khi dọn chén đũa trên bàn thì ngồi song song trên sofa trừng cái TV còn chưa bật lên.

Lúc điện thoại Trình Bác Diễn vang lên, Hạng Tây nhảy dựng lên đứng giữa phòng khách: “Là trưởng khoa Hứa hả!”

“Ừ,” Trình Bác Diễn cầm điện thoại lên bắt máy, “Mẹ?”

“Con ở lầu mấy đấy?” Giọng mẹ anh truyền tới.

Bên cạnh còn có tiếng bà nội: “Con là người làm mẹ, đến con trai mình ở lầu mấy cũng không biết……”

“Mười hai,” Trình Bác Diễn cười cười, “Đến rồi ạ?”

“Đến rồi, chuẩn bị đi lên đây, mẹ thấy bà con chắc muốn bay thẳng lên luôn rồi.” Mẹ anh nói.

“Mẹ,” Trình Bác Diễn do dự một chút, quyết định đánh tiếng trước với mẹ, “Nhà con…..có người.”

“Có bạn ở hả?” Mẹ anh ngừng lại, “Hay là…….”

“Dạ,” Trình Bác Diễn quét mắt về phía Hạng Tây, Hạng Tây cứng ngắc vẫn không nhúc nhích, “Mẹ từng gặp rồi đó.”

Mẹ anh im lặng một lúc mới nói, “Biết rồi, không nhớ dáng dấp ra sao, tí nữa lên nhìn lại.”

“Trưởng khoa Hứa nói gì thế?” Cả người Hạng Tây cứng ngắc, giọng nói gấp gáp hỏi.

“Nói là tí nữa lên nhìn em.” Trình Bác Diễn ôm chặt cậu lắc lư.

“Được thôi, chết thì chết thôi,” Hạng Tây cắn môi, “Không cần phải lo.”

Trình Bác Diễn nở nụ cười, buông cậu ra đi qua bật TV lên: “Không nghiêm trọng như vậy đâu.”

“A, mở TV lên là đúng rồi,” Hạng Tây hét một tiếng, “Nãy em nói còn thấy có gì đó sai sai, yên ắng quá làm em căng thẳng tột độ.”

“Bây giờ thấy đỡ hơn chứa?” Trình Bác Diễn hỏi cậu.

“Chưa, chỉ có thể bảo đảm không nói bậy.” Hạng Tây xoa mũi.

“Đừng lo lắng.” Trình Bác Diễn tiến đến trước mặt cậu, hôn một cái lên trán.

“……Anh cũng đừng lo lắng,” Hạng Tây sờ trán, “Răng đập vào em rồi.”

Nhà Trình Bác Diễn cách âm khá tốt, bình thường không nghe thấy tiếng trong hành lang, nhưng hôm nay thang máy lên “tinh” một tiếng, Hạng Tây còn nghe thấy trong tiếng TV phát ra.

“Đến rồi! Đến rồi!” Cậu chỉ cánh cửa.

Trình Bác Diễn vốn còn đang bất an, vừa thấy Hạng Tây như lâm đại địch, nhịn không được cười lên: “Cục cưng à, tốt xấu gì em cũng từng là côn đồ, có tình cảnh nào mà chưa từng thấy…..”

“Đừng lảm nhảm nữa!” Hạng Tây đè giọng xuống, “Mở cửa đi!”

Lời này vừa dứt, chuông cửa đã reo lên.

“Đi nhanh đi!” Hạng Tây đẩy Trình Bác Diễn, vì quá căng thẳng nên không khống chế được lực độ, đẩy anh lảo đảo.

Trình Bác Diễn cười đi ra mở cửa.

“Chỉnh nhiệt độ máy lạnh thấp quá rồi, so với nhiệt độ bên ngoài chênh nhau phải tới mười lăm độ……..” Người đầu tiên đi vào là trưởng khoa Hứa, nói xong câu đó, đưa mắt quét trong nhà một vòng.

Hạng Tây bước về trước một bước, muốn quỳ hẳn xuống vấn an Thái hậu nương nương, cảm thấy mình lo sợ đến mức tay chân cứng ngắc.

“Đây là Hạng Tây……..” Trình Bác Diễn giới thiệu.

Còn chưa nói xong, Hạng Tây đã gập người vái chào với trưởng khoa Hứa: “Con chào dì.”

“Được rồi, đừng khách khí thế.” Trưởng khoa Hứa mở tủ giày lấy vài đôi dép lê ra.

Hạng Tây nhìn thấy người vào sau trưởng khoa Hứa là một bà béo, lại nhanh chóng cúi người chào: “Con chào bà.”

Tiếng chào này vừa ra khỏi miệng, trưởng khoa Hứa ngây người, xoay đầu nhìn cậu một cái.

“Mèn ơi!” Bà béo xấu hổ hô một tiếng, “Thằng bé này gọi em hả?”

“Đây là thím anh.” Trình Bác Diễn xoay người nhìn cậu, khóe miệng cố nhịn cười.

Giây phút này Hạng Tây thực muốn nhảy ra ngoài cửa sổ.

Vậy mà lại là thím?

Bà béo này là thím?

Cậu xấu hổ và căng thẳng, không biết nên làm sao bây giờ.

Đáng lẽ thím hẳn là nhỏ tuổi hơn trưởng khoa Hứa……

Nhưng vẻ ngoài như bị thời gian đuổi vậy, còn béo nữa!

“Này thì cứ gấp gáp vào xem náo nhiệt! Chỉ biết chen lên trước!” Giọng nói của một bà lão truyền đến từ ngoài cửa, “Con mà còn chen thêm thì sắp thành bà cố luôn rồi.”

“…….Con chào thím,” Hạng Tây cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, chào hỏi một câu, lại bước lên trước, chào bà nội còn đang ở ngoài cửa, “Con chào bà ạ.”

“Được rồi được rồi,” Bà nội đáp lại, đẩy thím một cái, “Con vào nhanh đi.”

“Không phải con còn đang thay giày sao,” Bà thìm vừa cởi giày vừa nói, ánh mắt cứ liếc sang Hạng Tây, “Bác Diễn giống y chang chị dâu con vậy, chú trọng quá mức, con đã nói là đừng đến rồi mà, mệt quá đi.”

“Khỏi thay giày đi ạ,” Trình Bác Diễn nói, “Hai ngày nay con còn chưa lau nhà.”

Trước lúc ăn cơm đã chỉnh nhiệt độ máy lạnh trong nhà thấp xuống, nhưng trong khoảng thời gian bọn họ vào nhà, lưng Hạng Tây đã bắt đầu thấm đẫm mồ hôi do căng thẳng.

Nhìn Trình Bác Diễn đỡ bà nội ngồi lên sofa, Hạng Tây mới nhớ ra, chạy vào phòng bếp, cầm bộ ly nước ra rót nước, đưa cho bà nội, trưởng khoa Hứa và bà…….không, thím béo.

“Đây là……” Bà thím đánh giá Hạng Tây, lại nói nhỏ bên tai trưởng khoa Hứa, “Bạn trai…….”

Trưởng khoa Hứa cười nhưng không nói gì, chỉ liếc qua Trình Bác Diễn.

“Hôm nay bà đến bệnh viện khám mắt hả?” Trình Bác Diễn không để ý đến thím, vỗ cánh tay Hạng Tây, ngồi xuống sofa bên cạnh bà nội.

Hạng Tây nhanh chóng ngồi xuống cạnh Trình Bác Diễn.

“Ừ, mẹ con cứ bắt đi kiểm tra, bảo phải phẫu thuật, nên đi đến bệnh viện các con,” Bà nội cầm lấy cái ly uống một ngụm nước, lại nhìn Hạng Tây, “Tên là Vãng Tây hả?”

“Hạng, Hạng Tây ạ.” Hạng Tây cười nói.

“Tên nghe rất văn vẻ, không phải đi phía Tây, hướng Tây,” Bà nội cười nói, lại nhìn Hạng Tây, dùng cánh tay đụng đụng bà thím, “Đẹp trai nhỉ.”

“Đẹp,” Thím gật đầu, sau đó lại hỏi một câu, “Hiện tại hai con đang ở chung hả?”

Lúc hỏi câu này thì thím nhìn Hạng Tây, cậu sững sờ, không biết nên trả lời thế nào.

Từ ‘ở chung’ này được nói ra từ miệng thím, tạo nên cảm giác nói không thành lời, thân thích với nhau mà hỏi thẳng lời này cũng đã không biết nói gì rồi, lại còn nói ra với ngữ khí hiếu kỳ và dò xét.

Khiến cậu không thoải mái.

“Đến bệnh viện tụi con khám mắt sao lại không nói với cậu thế?” Trình Bác Diễn bóc vỏ chuối đưa cho bà nội.

“Chỉ kiểm tra một chút thôi, lúc phẫu thuật thì thông báo cho con,” Trưởng khoa Hứa ngồi một bên nói, “Bà con không cho gọi con.”

“Con bận như thế, nói cho con cũng vô ích,” Bà nội vỗ tay anh, “Còn gây phiền cho con, cũng có phải bà không đi đường được đâu.”

Lời của thím cứ thế mà bị bỏ qua, thím uống một ngụm nước, bắt đầu xem TV.

Kinh nghiệm hơn mười năm nhìn sắc mặt người khác đã cho cậu phán đoán đại khái về ba người nhà trước mắt của Trình Bác Diễn trong mấy phút ngắn ngủi.

Bà nội là một bà lão dễ nói chuyện, hơn nữa còn rất thương Trình Bác Diễn, còn thím…….không làm người ta thích lắm, Trình Bác Diễn trực tiếp xem nhẹ lời thím nói cũng không bị lãnh đạo cấp cao bất mãn, cái này nhìn ra được.

Người khó nhìn ra nhất là trưởng khoa Hứa, không nói chuyện nhiều, cũng không nhìn ra trong lòng đang nghĩ cái gì, thậm chí Hạng Tây còn không cách nào xác định bà có còn nhớ chuyện lần trước mua cơm hay không.

Bà nội nói chuyện một lúc với Trình Bác Diễn, lại nhìn Hạng Tây, “Vãng……Tây hả.”

“Cứ coi là Vãng Tây đi ạ,” Hạng Tây cười cười, xích lại gần bên bà nội, “Dạ, bà ơi.”

“Mấy tuổi rồi? Có phải còn đang đi học không?” Bà hỏi cậu.

“Hai mươi rồi ạ, không đi học,” Hạng Tây nói, “Bây giờ con đang theo sư phụ học trà.”

“Học trà? Hái lá trà hả?” Bà nội không hiểu lắm.

Trưởng khoa Hứa cười: “Là trà đạo đó mẹ, là cái mà con trai cả của mẹ suốt ngày nghĩ tới ấy.”

“À, bà biết rồi,” Bà nội gật đầu, “Cầm cái ấm, mấy cái ly rồi đổ vào rót nước thôi, cái đó còn cần phải học sao? Đúng là muốn học cái gì cũng có……”

“Bác Diễn, thím đi xem phòng bếp nhà con nhé,” Thím ngồi trên sofa không yên, lại đứng dậy, đi đến cửa phòng bếp nhìn, “Trời, con cũng không biết nấu cơm, còn đầy đủ thế à?”

“Lúc trang trí thì làm hết thôi.” Trình Bác Diễn xoay đầu nhìn thím.

“Lãng phí thật,” Thím anh chậc chậc hai tiếng, lại nhìn sang Hạng Tây, “Có phải cậu nấu cơm không.”

Hạng Tây không nói gì, thím cứ vòng vo hỏi xem có phải hai người bọn cậu ở chung hay không, nếu không phải để giữ lại chút mặt mũi cuối cùng, chắc thím có thể đi thẳng vào phòng ngủ xem tủ quần áo.

“Không thì thím làm ạ.” Hạng Tây nói.

Thím ngẩn người, dùng tay quạt mát mặt: “Trời ơi, đứa bé này nói chuyện hung dữ quá nhỉ.”

“Giỏi hơn con nhiều.” Trình Bác Diễn cười cười.

“Chỉ có con nói nhiều nhất, nếu con không đợi được thì về trước đi,” Bà nội cầm quả xoài gõ vai Trình Bác Diễn, “Cắt một quả cho thím đi, chặn miệng thím con lại.”

“Con không ăn nổi nữa đâu, con đang giảm béo.” Thím nói.

“Bà với mẹ con mỗi người một nửa.” Trình Bác Diễn nhìn mẹ mình.

“Được.” Mẹ anh gật đầu.

Trình Bác Diễn cúi đầu cắt xoài, bỏ hột ra, cầm dao cắt từng miếng xoài nhỏ, Hạng Tây ngồi cạnh anh không nói gì thêm.

Từ dáng ngồi anh có thể cảm giác được Hạng Tây đang rất căng thẳng, hơn nữa còn rất không tự nhiên, người chưa từng tiếp xúc với người nhà “người thường”, thình lình lại bị đẩy tới phân đoạn “gặp gia trưởng”…….

“Em ăn không?” Sau khi Trình Bác Diễn đưa xoài đã cắt cho mẹ anh và thím thì nghiêng đầu hỏi cậu, “Chia cho em và bà nhé?”

“Bà không ăn nổi nữa đâu,” Bà nội nhanh chóng khoát tay, “Hai con chia nhau đi, bà mà ăn thì lát nữa mẹ con lại nói bà mất.”

“Ăn thì ăn thôi,” Mẹ anh ngồi một bên cười, “Con không nói mẹ đâu.”

“Mẹ ăn không nổi nữa thật,” Bà nội liếc mẹ anh một cái, “Con tưởng mẹ sợ con nói à.”

Trình Bác Diễn lại cầm quả xoài lên, từ từ cắt thành miếng nhỏ, Hạng Tây khó chịu toàn thân ngồi cạnh anh.

Cậu vốn đã không thích ứng được ngồi chung một phòng với người không quen, trước kia có người tới chỗ chú Bình, cậu đều trốn ra ngoài, hiện tại không những phải ngồi lại đây, mà còn phải tận lực biểu hiện ưu nhã và có giáo dưỡng như Trình Bác Diễn, thật sự là…….rất đau khổ.

Không biết nên nói gì.

Không biết nên đặt mắt ở chỗ nào.

Trừ lúc Trình Bác Diễn đưa xoài cho cậu thì lén bóp mông Trình Bác Diễn biểu thị rằng mình rất khó chịu, nhưng vẫn ngồi ngây người trên sofa, ưỡn lưng thẳng tắp.

“Hạng Tây.” Trưởng khoa Hứa ngồi đối diện đột nhiên gọi tên cậu.

“Dạ,” Hạng Tây nhảy dựng lên, “Dì có chuyện gì ạ?”

“……Pha ly trà cho dì đi,” Trưởng khoa Hứa chắc là bị cậu làm giật mình, thân thể hơi hướng ra sau, “Nhạt một chút.”

“Dạ vâng.” Hạng Tây nghe thấy lời này, lập tức xoay người chạy vào trong phòng bếp.

Vừa tiến vào phòng bếp, cậu cảm thấy bình tĩnh trở lại, tay chống trên bàn nhắm mắt thở phào một hơi, sau đó chậm rãi đun nước, rửa ly, đặt lá trà.

“Bác Diễn,” Thím vừa ăn xoài vừa nói, “Hai con quen nhau bao lâu rồi, tính tình đứa bé đó sao dữ thế.”

“Không dữ với con,” Trình Bác Diễn cười cười, “Là được rồi.”

“Ôi bao che khuyết điểm,” Thím thở dài, “Học bà con đi.”

“Không phải ai cũng giống như Bác Diễn,” Mẹ anh nói, “Hai mươi tuổi cũng không lớn, tức giận bất bình gì cũng không giấu được, trên đường giúp người ta còn thiếu chút nữa là đánh nhau rồi.”

Trình Bác Diễn nghe thấy lời này thì ngẩn ra, ngẩng đầu lên nhìn mẹ.

“Đánh nhau?” Thím anh nghe thấy thế thì lại phấn khởi, “Chị dâu, chuyện gì thế? Chị gặp rồi hả?”

“Thay chị ra mặt,” Mẹ nói, “Gặp phải người chen hàng rồi còn không nói lý rồi cãi nhau, thằng bé đến giúp chị.”

“Em cứ tưởng có gì đó chớ,” Thím nghe xong lập tức cũng không còn hứng thú gì dựa vào sofa, nghĩ ngợi lại nhỏ giọng nói, “Chị dâu, chị thế này là hài lòng à?”

“Có hài lòng hay không, tôi nói không tính,” Mẹ nhìn thím một cái, “Em nói thì càng không tính.”

“Đúng thế,” Bà nội nói, “Quan tâm lung tung cái gì hả, cứ nghe ngóng đi, nghe ngóng xong cũng không ai nghe con nói.”

Hạng Tây trên đường còn ra mặt cho mẹ?

Trình Bác Diễn nhìn về phía phòng bếp, chuyện này Hạng Tây chưa nói với anh.

Mẹ anh cũng không nói thêm chuyện kia, bắt đầu nói chuyện phiếm với bà nội, anh cũng không thể hỏi trước mặt thím, thế là cứ suy ngẫm trong lòng.

Hạng Tây ra mặt cho mẹ, anh có thể tưởng tượng đại khái cảnh tượng ra sao, có khi là xắn tay áo lên, nói một câu đệt mợ, sau đó xông lên…….

Sẽ để lại ấn tượng gì cho mẹ, chuyện này thật khó nói.

Hạng Tây pha trà xong thì bưng ra, đặt trước mặt mẹ anh: “Dì ơi uống trà đi ạ, có hơi nóng.”

“Cảm ơn con,” Mẹ anh cười cười, “Đây là trà gì thế?”

“Trà sư phụ con cho đấy ạ, trà mới năm nay của viện nghiên cứu, ngon lắm ạ.” Hạng Tây nói.

“Ừ, để dì uống thử,” Mẹ gật đầu, cầm ly uống một ngụm nhỏ, “Thực ra dì cũng không biết phẩm trà, uống thế này lãng phí quá.”

“Không lãng phí đâu ạ,” Hạng Tây ngồi xuống lại bên cạnh Trình Bác Diễn, “Uống trà cũng giống như đọc sách nghe nhạc vậy, nghe thấy rồi, đọc được rồi, uống trà xuống……..đều giống nhau thôi ạ.”

Hạng Tây nghiêng đầu nhìn cậu, câu nói triết lý thế này nói ra từ miệng Hạng Tây, còn dưới tình huống căng thẳng, đúng là hơi bất ngờ.

Hiển nhiên mẹ anh cũng có chút bất ngờ, uống thêm một ngụm trà rồi cũng không nói gì nữa.

“Đúng vậy, uống vào bụng rồi thì sẽ không lãng phí.” Thím anh cũng tỏ vẻ tán thành.

“Ý con……không phải thế,” Hạng Tây bất đắc dĩ giải thích, “Con……”

“Dì biết mà.” Mẹ anh cười cười.

Sau khi bà nội nói chuyện thêm một lúc thì đứng dậy chậm rãi dạo quanh nhà, kiểm tra tình trạng sinh hoạt của Trình Bác Diễn, ăn có ngon không, ngủ có được không, mỗi ngày dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ thế này có mệt không……..

“Bà yên tâm đi,” Trình Bác Diễn đi bên cạnh bà, “Con đã là người lớn rồi.”

“Hai con,” Bà nội kéo anh vào phòng ngủ, nhỏ giọng hỏi, “Xác định rồi hả?”

“Xác định?” Trình Bác Diễn không biết ‘xác định’ của bà nội mình là chỉ cái gì, đành phải giải thích theo suy nghĩ của mình, “Xác định rồi.”

“Đừng có quan tâm lời thím con nói,” Bà nội nói, “Bà thấy thằng bé này tốt lắm, đẹp trai, lại còn nhu thuận nữa.”

“Dạ.” Trình Bác Diễn cười, gật đầu.

Hạng Tây nhu thuận?

Cũng được thôi, ít ra biểu hiện hôm nay rất ngoan.

Ở lại thêm nửa tiếng nữa, bà nội phất tay: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”

Hạng Tây nhanh chóng đứng lên: “Bà phải về rồi ạ?”

“Để con tiễn mọi người xuống dưới.” Trình Bác Diễn nói.

“Khỏi tiễn,” Mẹ anh nói, “Xe dừng ngay dưới lầu thôi, xuống thang máy còn chưa tới một phút, con dọn dẹp chút đi.”

Hạng Tây nhìn trên bàn, chỉ có mấy cái ly, vỏ trái cây gì đó đã vứt hết vào thùng rác rồi, cậu không biết có gì để dọn nữa, chỉ cảm thấy bệnh sạch sẽ đúng là di truyền từ trưởng khoa Hứa……

Cậu đi theo sau Trình Bác Diễn, tiễn nhóm người bà nội đến cửa thang máy, đợi sau khi bọn họ đi vào, lần lượt cúi đầu nói tạm biệt, nhìn cửa thang máy đóng lại, cậu mới kéo dài giọng ra hét cả họng lên: “A ——”

Trình Bác Diễn chỉ số tầng hiển thị trên thang máy, cười nói: “Thang máy còn chưa xuống đâu, hét vang thế không sợ bọn họ nghe thấy à?”

“Đậu xanh.” Hạng Tây hết hồn, bụm mặt lại quay người vọt vào nhà.

“Sao thế,” Trình Bác Diễn vào nhà, đóng cửa khóa lại, “Mệt không?”

“Mệt chết lão rồi,” Hạng Tây ngã lên sofa, “Em cười đến cứng mặt luôn, eo cũng đau, lưng cũng mỏi……”

“Nằm sấp đi,” Trình Bác Diễn ngồi xổm cạnh sofa, “Anh xoa bóp cho em.”

“Phục vụ chu đáo thế à?” Hạng Tây lập tức lật người lại nằm sấp xuống.

“Ừ, hôm nay biểu hiện trước mặt mẹ chồng em không tồi,” Trình Bác Diễn nhẹ nhàng xoa bóp lưng cậu, “Chỉ là gọi sai người……”

“Mẹ chồng em?” Hạng Tây nghiêng đầu, nhướng mày lên.