Không Hòa Hợp

Chương 58




“Đến nhà anh đi.”

Mưa phùn mang những con gió thấm ướt đẫm con đường hoàng hôn, vô cớ ngẩng mặt lau đi những giọt mưa vương trên đôi mắt, nhìn về phía ngọn đèn đêm cô độc, chính là ký ức bi thương đó……

Trình Bác Diễn nhìn chằm chằm Hạng Tây đang quay lưng về phía anh, cậu vừa mở miệng, cả đám người trong phòng vỗ tay kêu gào lên “Hay”. “Vô số những hoài niệm lại lần nữa dâng lên vô số lần trong tâm trí, giây phút vui vẻ của ngày xưa vẫn hiện hữu trước mặt……..” Giọng Hạng Tây không giống với giọng của Huỳnh Gia Câu, trong trẻo hơn rất nhiều, nhưng lại hợp một cách bất ngờ, cậu hát bài này tạo nên một hương vị khác hẳn, cảm giác nghiêm túc mà cố chấp.

“Hát rất chuẩn đó.” Trần Béo ở bên cạnh gào một câu.

Trình Bác Diễn cũng rất bất ngờ, bình thường bọn anh đều hát tiếng phổ thông, Hạng Tây hát bài tiếng Quảng Đông này có chuẩn hay không thì anh không biết, nhưng nghe lại rất giống thế.

“Nguyện mong lúc này anh nghe được tiếng nói chân thành trong lòng em……” Hạng Tây hát đến câu này thì đột nhiên quay đầu lại, nhìn Trình Bác Diễn.

Trình Bác Diễn cười, cũng nhìn cậu.

“Thích anh ——” Âm thanh của tất cả mọi người trong phòng đồng thời hát lên với Hạng Tây.

Trình Bác Diễn bỗng cười lên, cái đám người này chỉ có câu này, chỉ có ba chữ này có thể hát tạm được mà không bị lệch tone.

“Thích anh,” Hạng Tây nhìn anh cũng cười lên, có thể nghe ra tiếng hát còn có ý cười, “Đôi mắt ấy rung động lòng người, tiếng cười lại càng mê hoặc…..Mong lại có thể, khẽ vuốt ve anh, khuôn mặt đáng yêu ấy……”

Chắc là Hạng Tây không nhớ lời, hát vài câu lại phải quay đầu nhìn màn hình, nhưng mỗi lần hát đến thích anh, cậu đều quay đầu lại.

Mà mỗi một câu thích anh, đều bị cưỡng chế biến thành đồng ca, mấy người trong phòng cứ đến câu này lại rống lên, giọng to gần bằng Hạng Tây hát trong mic, Trình Bác Diễn cứ cười mãi thôi.

Mặc dù tiếng rống lên loạn xạ thế này, nhưng anh vẫn có thể nghe được chính xác câu của Hạng Tây.

Thích anh.

*Mượn lời dịch từ bài Thích anh của Huỳnh Gia Câu.

Hát xong một ca khúc, Hạng Tây đặt mic xuống ngồi trên sofa, Trần Béo đập ly rượu xuống trước mặt cậu: “Tiểu Hạng! Hát hay lắm! Uống một ly nào!”

“Cảm ơn.” Hạng Tây cười, cầm lấy cái ly, uống một ngụm lớn.

“Tôi đã nhận được sự cổ vũ rồi, tôi muốn hát bài Cao nguyên Thanh Tạng,” Trần Béo xoay người đến chỗ Tống Nhất, “Nhanh lên, chọn giúp tôi bài Cao nguyên Thanh Tạng!”

“Ôi má ơi,” Tống Nhất cuồi, “Cậu còn hát Cao nguyên Thanh Tạng nữa hả, cậu mà hát là trôi cả bồn địa Tứ Xuyên luôn đó…..”

*Bồn địa Tứ Xuyên nằm ở phần trung tâm và phía đông của tỉnh Tứ Xuyên. Cao nguyên Tây Tạng nằm ở tỉnh Thanh Hải – tỉnh giáp với Tứ Xuyên, và Tứ Xuyên nằm chếch ở phía dưới Thanh Hải.

“Hợp tác chút đi,” Trần Béo nói, “Lúc tôi hát không được thì mọi người có thể hợp tác rống lên cùng mà!”

Sau khi nhạc vang lên, mấy người lại bắt đầu vận khí chuẩn bị hủy diệt cao nguyên Thanh Tạng.

Trình Bác Diễn cầm lấy ly dưa hấu ép uống một ngụm, đến bên Hạng Tây, xoay đầu nhỏ giọng nói: “Hạng Tây.”

“Hả?” Hạng Tây nghiêng đầu.

“Hát cho anh một câu đi, nãy bọn họ ồn quá không nghe được.” Trình Bác Diễn nhìn mấy người kia đang hát, nhanh chóng hôn lên tai cậu một cái.

Âm thanh của anh cùng với cảm giác ngưa ngứa trên lỗ tai làm cậu xém nữa không khống chế được mà quay qua hôn.

“Được,” Cậu hắng giọng, dán vào bên tai Trình Bác Diễn, giọng nhẹ nhàng nhưng lại rất rõ ràng, nói, “Em……thích anh.”

“Lần này nghe rõ rồi.” Trình Bác Diễn cười cười.

Em thích anh.

Đây không phải là lần đầu tiên cậu nói mấy từ này, lúc nhỏ cậu có nói với con chó ở trong khu Đại Oa, tao thích mày lắm đó, nhưng con chó không để ý đến cậu lắm.

Cậu đã lớn đến thế này rồi, lần đầu tiên nói ra mấy chữ này với một người, mà còn là một người đàn ông.

Hạng Tây không nói gì thêm nữa, đột nhiên cảm thấy toàn thân nóng rực.

Trong tiếng ồn ào len lỏi khắp nơi cùng với tiếng gào tê tâm liệt phế sắp đứt cả hơi của Trần Béo, vậy mà cậu vẫn nghe thấy nhịp tim mình đập.

“Tôi nhìn thấy ——” Tống Nhất đột nhiên giật lấy mic trên tay Trần Béo, thanh âm phá nát bài hát không hề phụ sự mong đợi của mọi người.

“Lạy hồn tôi!” Lâm Hách ngồi một bên sặc một ngụm rượu.

Hạng Tây bị cái giọng này dọa nhảy dựng lên, lúc xoay mặt sang nhìn Tống Nhất, thấy được nụ cười ẩn ý sâu xa của Tống Nhất.

“Từng cái đầu heo!” Trình Bác Diễn cầm lấy cái mic trên bàn rống lên một tiếng, “Từng cái đầu heo!”

*Lời gốc là “Tôi nhìn thấy từng ngọn núi trùng trùng điệp điệp” trong bài Cao nguyên Thanh Tạng.

Mấy người cười phá lên, Trần Béo cũng không chần chừ gì lập tức rống lên: “Tôi nhìn thấy! Từng đầu heo! Từng cái đầu heo! Từng cái đầu heo! Trùng trùng điệp điệp!”

Trình Bác Diễn đặt mic xuống, cười rồi xoay mặt nhìn Hạng Tây, phát hiện Hạng Tây đang nhìn anh chằm chằm, anh nhếch khóe miệng: “Sao thế?”

“Em muốn nghe anh hát,” Hạng Tây nhìn anh, “Anh hát câu vừa nãy hay lắm.”

“Từng cái đầu heo hả?” Trình Bác Diễn cười lên, “Em thích hát kiểu này à?”

“Có hát hay không?” Hạng Tây vẫn chòng chọc nhìn anh.

“Hát,” Trình Bác Diễn đứng dậy, đi qua máy chọn bài, “Để anh hát tặng em bài Một bé heo nho nhỏ.”

“Ơ kìa?” Trần Béo đang bận xé giọng phá bài cũng phải nói vào mic một câu, “Tôi bị hoa mắt đấy à?”

“Không đâu!” Lâm Hách từ đầu ghế sofa này nhào qua đầu kia, nằm bò lên người Tống Nhất đến cạnh máy chọn bài, “Ca thần của chúng ta muốn hát đó!”

“Nhanh!” Tống Nhất chỉ Trần Béo, “Nhanh nôn mấy câu của cậu cho xong đi.”

“Trực tiếp qua luôn!” Trần Béo lập tức nói, “Qua bài tôi.”

Lâm Hách không nói hai lời qua luôn bài Cao nguyên Thanh Tạng.

Trong phòng bao lại yên tĩnh, mấy người đó không ai nói gì.

Trình Bác Diễn đang cúi người chuẩn bị chọn bài, phòng bao tự nhiên yên tĩnh, tay anh dừng lại không trung, quay đầu nhìn bọn họ: “Mấy cậu thế này tạo áp lực lên tôi đấy.”

“Ra ngoài trăm lần chưa một lần mở miệng, thì không phải là mục tiêu công kích sao.” Tống Nhất cười nói.

“Là mọi người chờ mong chứ.” Lâm Hách nói.

“Cậu đứng dậy!” Tống Nhất đánh một phát lên lưng Lâm Hách đang nằm trên đùi mình, lại nhìn Trình Bác Diễn, “Bác Diễn hát bài nào nghe không hiểu ấy, cho cùng với Tiểu Tượng Tượng luôn.”

“Được thôi, vậy hát bài…..” Trình Bác Diễn nghĩ ngợi, chọc chọc mấy lần trên máy chọn bài, “See you again đi.”

Hạng Tây ngồi trên sofa, khó khăn lắm mới lấy lại tinh thần trong mê màng từ lúc nói mấy chữ em thích anh, nhưng xi du ờ gen là gì cậu không hiểu.

Có điều khi nghe tiếng nhạc vang lên thấy hơi quen, hình như đã nghe ở đâu rồi.

“Nhanh,” Sau khi Trình Bác Diễn cầm mic đi ra giữa phòng, nghe nhạc dạo đầu thì bỗng chỉ Tống Nhất, “Giúp tôi hạ tone xuống, nghe thế này cảm thấy câu đầu tiên ca thần sẽ không hát lên nổi mất.”

Tống Nhất cười nắc nẻ, qua đó giúp anh hạ tone xuống: “Được chưa?”

“Được rồi,” Trình Bác Diễn gật đầu, cầm cái mic, mũi chân dậm nhẹ hai lần theo nhịp, “It’s been a long day without you my friend……”

“Hay!” Lâm Hách lập tức gào lên, vỗ tay bộp bộp.

“Yên lặng nghe đi,” Trình Bác Diễn nói, sau đó nhanh đuổi theo nhịp hát câu tiếp theo, “And I’ll tell you all about it when I see you again……”

Câu này không theo kịp tiết tấu, nhưng tay Hạng Tây đang chuẩn bị uống nước lại dừng lại.

Lời bài hát thì nghe không hiểu, nhưng giọng Trình Bác Diễn lại rất hay, tất cả sự chú ý của cậu trong nháy mắt chuyển từ xi du ờ gen là cái gì sang giọng Trình Bác Diễn.

Vì trước kia Trình Bác Diễn từng nói, anh hát thuộc loại “khó nghe bình thường”, thế nên cậu không có trông mong gì với Trình Bác Diễn, nhưng anh vừa cất lời, cậu mới biết người này ngoại trừ rất tự tin với ngoại hình của mình, thì khá khiêm tốn với mấy cái khác……

“Oh I’ll tell you all about it when I see you again……” Sau vài câu Trình Bác Diễn đã theo kịp tiết tấu, hát đến câu này thì đột nhiên cười với Hạng Tây, “When I see you again……”

Nụ cười này làm Hạng Tây lại nghe rõ tiếng tim mình đập một lần nữa, mà tiếng lần này còn lớn hơn như đang đánh trống vậy, cảm thán hai giây tim mình đúng là trẻ thật mới biết, đây đúng là tiếng trống trong tiếng nhạc.

Nhạc sau câu này thì tiết tấu thay đổi hoàn toàn, ngay sau tiếng trống chính là một đoạn rap, vậy mà Trình Bác Diễn rap rất lưu loát.

Damn who knew all the planes we flew,Good things we’ve been through,That I’ll be standing right here,Talking to you about another path……

Trình Bác Diễn nhìn Hạng Tây đang há miệng say mê nhìn mình, bài này không có nội dung gì đặc biệt, nhưng có vài câu anh muốn nói cho Hạng Tây nghe.

Tuy hiện tại thằng nhóc này nghe không hiểu.

Mấy người trong phòng không cách này nào cùng hợp xướng bài này, nhưng vì bài này ai cũng quen thuộc, thế nên bọn họ vẫn thành công tìm được cơ hội hợp xướng……à không, cơ hội hợp rống.

Cứ mỗi lần Trình Bác Diễn hát tới See you again, thì đều nghe được đám người này lại xé cổ họng ra hét: “See you again!”

Hạng Tây nghe tới vui vẻ, núp trên ghế sofa cười mãi, vậy mà Trình Bác Diễn lại cố gắng không cười, mặt mày thâm tình vô cùng nghiêm túc hát cả bài hoàn chỉnh.

Sau đó lại bước vào giai đoạn quần ma loạn vũ, chọn hết bài này đến bài khác, rồi mấy người cầm một cái mic gào thét ồn ào.

“Thế nào?” Trình Bác Diễn ngồi xuống cạnh Hạng Tây, vươn tay ra sờ lưng cậu, “Em nóng à? Chảy hết mồ hôi rồi.”

“Cười chảy mồ hôi đó,” Hạng Tây dựa ra sau đè chặt tay anh, cười nói, “Thôi rồi, kẻ cuồng rửa tay đến ngày tận thế rồi, muốn đi rửa tay không?”

“Không phải vội, sờ hết mọi nơi rồi rửa luôn một thể.” Trình Bác Diễn cười cười.

“Anh hát hay thật đấy,” Hạng Tây nghiêng đầu, “Hát hay hơn em.”

“Vì em nghe không hiểu à?” Trình Bác Diễn cười nói, đầu ngón tay lần xuống eo cậu.

“Vì anh hát hay,” Hạng Tây liếc mắt nhìn anh, “Có điều đúng là em nghe không hiểu thật.”

“Em hát anh cũng có hiểu đâu,” Trình Bác Diễn nói, “Còn hát rất giống nữa chứ.”

“Lừa đó, lúc em không biết lời thì còn biết hát, hát cái âm thôi là được.” Hạng Tây cười ha ha hai tiếng.

Lúc Trình Bác Diễn và Hạng Tây đi ra khỏi KTV vẫn chưa tới 12 giờ, những người khác vẫn còn ở trong phòng bao tiếp tục hát, ngày mai Trình Bác Diễn phải đến bệnh viện, không tốn thời gian với bọn họ nữa.

Vào thời điểm ra khỏi phòng bao, Tống Nhất đuổi theo nói một câu: “Hạng Tây, đêm nay không cần trực ca đêm đâu.”

Ý nghĩa câu nói này quá rõ ràng, cho tới khi ra khỏi KTV Hạng Tây vẫn còn chưa hết xấu hổ và rối rắm.

Cứ mơ mơ màng màng đi theo Trình Bác Diễn đến bãi đậu xe.

Không cần trực ca đêm.

Không cần về siêu thị.

Vậy thì đi đâu?

Nhà Trình Bác Diễn?

Đến nhà anh ấy…..làm gì?

Nghĩ như thế cậu liền cảm thấy tai mình sắp bốc cả lửa lên rồi, hơn nữa còn có cảm giác lúng túng và ngại ngùng mãnh liệt.

“Buồn ngủ hả?” Trình Bác Diễn lên xe đóng cửa xe lại, không khởi động xe, nhìn cậu hỏi một câu.

“……Có hơi,” Hạng Tây nói, “Bình thường lúc này em đã ngủ rồi.”

“Tống Nhất nói em không cần về siêu thị,” Trình Bác Diễn đưa tay ra sờ trán cậu, “Đến nhà anh không?”

Trình Bác Diễn hỏi rất tự nhiên, bình tĩnh như đã nói vô số lần trước, nhưng Hạng Tây lại chợt thấy căng thẳng, dán mắt vào cần gạt nước cả nửa ngày mới nói một câu: “Em……hay là……”

Còn chưa đợi cậu nói hết câu, Trình Bác Diễn khởi động xe, ngắt lời cậu: “Đến nhà anh đi.”

“Vậy thì…..” Sau khi Trình Bác Diễn lái ra khỏi vị trí dừng xe Hạng Tây mới khó khăn mở miệng, “Em còn……em……không…..”

“Em ngủ ở thư phòng.” Trình Bác Diễn nói.

Hạng Tây không biết làm sao Trình Bác Diễn nghe hiểu ý cậu qua mấy từ nho nhỏ này, nhưng câu này làm cậu thở phào một hơi, dựa vào ghế phó lái, nhắm mắt lại.

“Mở máy lạnh không?” Trình Bác Diễn lái xe ra khỏi bãi đậu.

“Mở cửa sổ đi,” Hạng Tây nói, “Em muốn hóng gió một lát, giờ này chắc mát lắm.”

Trình Bác Diễn hạ cửa sổ xe xuống, Hạng Tây dựa vào cửa sổ nhìn ra ngoài: “Giờ tai em vẫn còn ong ong này, bọn họ rống ghê quá.”

“Hát không được thì chỉ có thể rống thôi.” Trình Bác Diễn nói.

Sau khi xe chạy, gió đêm thổi hơi lạnh vào trong xe qua cửa kính, Hạng Tây híp mắt lại: “A, thoải mái quá.”

“Muốn dạo một vòng hóng gió không?” Trình Bác Diễn hỏi cậu.

“Mai anh không phải đi làm sao?” Hạng Tây nhìn anh, “Còn dạo nữa?”

“Cũng không dạo xa đâu, chỉ rẽ nhiều hơn hai cái giao lộ thôi,” Trình Bác Diễn nói, “Lái nhiều hơn hai mươi phút à.”

“Được,” Hạng Tây cười cười, “Hay là ăn chút gì đi, em đói rồi.”

“Được.” Trình Bác Diễn gật đầu.

Giờ này quầy bán đồ ăn khuya cũng rất náo nhiệt, hai người họ tìm một quầy đồ nướng, ngồi xuống bên cái bàn ven đường.

“Anh ăn không?” Hạng Tây gọi cánh gà nướng với thịt bò, còn gọi thêm cả cá nướng, rồi nhìn Trình Bác Diễn.

“…….Em gọi nhiều thế mà không gọi cho anh à?” Trình Bác Diễn hỏi.

“Không có, bẩn lắm á, không vệ sinh, cũng không tốt, ăn vào lúc này không tốt cho sức khỏe,” Hạng Tây đàng hoàng nói, “Em thấy chắc là anh sẽ không ăn đâu.”

“Túi nilon anh còn ăn với em rồi…….” Trình Bác Diễn nhìn cậu, lấy chai nước uống, “Anh không ăn, em ăn đi.”

“Không ăn thật à?” Hạng Tây cười, “Em giỡn anh đó.”

“Không ăn đâu, anh không đói.” Trình Bác Diễn nói.

Ông chủ bưng hai cái cánh gà nướng chín đến, đặt xuống bàn.

“A, cánh gà nướng,” Hạng Tây vỗ tay, “Em thích nhất là cánh……”

Cậu còn chưa dứt lời, Trình Bác Diễn đã nhanh thò tay qua lấy hết hai cái cánh gà, Hạng Tây còn chưa kịp phản ứng lại, liếm mỗi cánh một lần, sau đó đặt về trên đĩa.

“Em……” Hạng Tây trợn mắt, nhìn anh khiếp sợ, “Anh……”

“Ăn đi, em thích nhất là cánh gà nướng,” Trình Bác Diễn chèm chẹp miệng, “Còn là vị Orleans nữa chứ.”

*Cánh gà nướng ướp bột Orleans hoặc là cánh gà nướng xốt Orleans.

“Anh nghĩ em giống anh chắc?” Hạng Tây nhìn cánh gà, chậc một tiếng, cầm lấy cắn một miếng: “Anh liếm nữa đi.”

Đang nói chuyện, ông chủ cầm đĩa xiên thịt bò đến, Hạng Tây giành lấy: “Để tôi để tôi, đưa cho tôi.”

Cậu cầm lấy mấy cái xiên thịt trong đĩa liếm hết một lần, sau đó nhìn ông chủ đang thất kinh: “Nhìn cái gì mà nhìn, đi nướng xiên đi.”

Trình Bác Diễn cúi đầu cười mãi, Hạng Tây vừa cắn cánh gà nướng vừa nói: “Cười cái gì mà cười, anh có giỏi thì liếm thịt bò đi?”

“Anh không giỏi đến thế,” Trình Bác Diễn cười rồi phất tay với ông chủ đang nhìn bên này, “Cho hai xiên bông cải xanh.”

“Được thôi.” Ông chủ đáp lại.

Hạng Tây đột nhiên bật cười.

“Nếu em liếm,” Trình Bác Diễn nhìn cậu, cười nói, “Thì anh đánh em đấy.”

Hạng Tây gặm xong một cái cánh gà nướng, chà tay: “Yên tâm đi, em không liếm đâu, lúc em ăn đồ nướng không thích ăn rau.”

“Vậy em lau tay có được không?” Trình Bác Diễn cau mày.

“Còn ăn tiếp mà, lau thì mất công lắm,” Hạng Tây nói, lại mút ngón tay, “Anh nhịn đi.”

“Ôi trời.” Trình Bác Diễn thở dài, xoay mặt đi.

Lúc ăn gần xong, Hạng Tây cầm lấy ly nước uống chưa hết của Trình Bác Diễn uống một ngụm, đang định mở miệng nói chuyện, tiếng xe cứu hỏa kêu to truyền đến từ xa.

Trình Bác Diễn quay đầu, nhìn thấy một cái xe cứu hỏa bên đường lướt nhanh trên đường, tiếp đến là xe thứ hai, xe thứ ba, xe thứ tư, bốn cái xe cứu hỏa chạy vù vù lao qua họ, hú còi inh ỏi.

Người ăn khuya không ai lên tiếng, dõi theo đoàn xe chạy qua.

“Ơ, hỏa hoạn này chắc lớn lắm đấy,” Ông chủ nói một câu, “Bốn xe cứu hỏa lận cơ mà.”

“Không biết cháy chỗ nào nữa,” Có người tiếp lời, “Trời nóng thế này, chỉ cần có chút tia lửa là cháy liền……”

“Đi thôi,” Trình Bác Diễn rút một khăn giấy ướt trong túi ra lau tay, lại đưa tờ giây cho Hạng Tây, “Ngày mai coi tin tức là biết chỗ nào thôi.”

“Có lẽ cũng không quá nghiêm trọng đâu,” Hạng Tây lau tay, “Lúc em còn nhỏ, Màn Thầu ngu ngốc đốt rác chơi, nhìn sợ lắm, có người báo cháy, nói đốt đỏ cả vùng trời rồi, báo động cả ba chiếc xe cứu hỏa cơ, kết quả đến nơi thì thấy bãi rác, tức quá trời.”

“Hy vọng lần này cũng là đốt bãi rác đi,” Trình Bác Diễn đứng dậy vò đầu Hạng Tây, “Ăn no chưa?”

“No rồi,” Hạng Tây đứng lên xoa bụng, “Nãy em còn lén lút nấc cụt mấy lần đó.”

Về đến nhà Trình Bác Diễn, vừa vào cửa anh đã xoa tay, sau đó đi rửa tay, rửa xong thì vào phòng ngủ lấy đồ đi tắm.

“Như đánh trận ghê.” Hạng Tây nói, cậu vừa mới thay giày xong, còn đang lề mề xoa tay.

“Người đầy mồ hôi,” Trình Bác Diễn nhìn cậu, “Hay là muốn cùng nhau?”

“Không……không cần.” Hạng Tây giật mình.

Trình Bác Diễn cười, xoay người đi vào phòng tắm, ở trong phòng tắm hét lên: “Đừng thay đồ, lát nữa tắm rồi thay, đỡ dơ đồ.”

“Vậy em phải đứng thế à?” Hạng Tây sửng sốt.

“Đứng một lúc đi,” Trình Bác Diễn nói, “Hay là em đi quanh quanh phòng khách cho tiêu thực đi, không phải em bị nấc cụt sao.”

“…….Ừm.” Hạng Tây đáp lại.

Trình Bác Diễn bắt đầu tắm rửa.

Hạng Tây chầm chậm đi quanh quanh phòng khách.

Phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào, cách âm thật chẳng ra sao cả.

Cậu đến bên TV, bật lên.

Ào ào ào, bình thường không thấy tiêng nước lớn thế này…….

Cậu tiếp tục đi quanh quanh, giờ này TV chẳng có gì xem, cậu vừa đi vòng vòng vừa đổi kênh.

Ào ào ào…….

Có kênh đang chiếu phim cảnh sát bắt cướp, đang đến đoạn gay cấn, cậu đặt điều khiển xuống, coi cái này đi.

Tiếng nước ngừng chảy.

Đang gội đầu nhỉ, hoặc là xoa sữa tắm……Chắc là đang gội đầu rồi, bệnh sạch sẽ của Trình Bác Diễn không cho phép anh một ngày không gội đầu.

Thân thể trần truồng của Trình Bác Diễn vuốt tóc thoáng hiện lên trước mắt cậu.

Cậu bỗng hoảng hốt.

Lúc Trình Bác Diễn đi ra khỏi phòng tắm, cậu còn đang đứng trước TV nhìn một đám người không biết là ai đánh ai mà cứ đánh nhau mãi.

“Đi tắm đi,” Trình Bác Diễn nói, bật máy lạnh lên, “Sao không mở máy lạnh lên? Thấy được cả giọt mồ hôi rồi kìa.”

“Em đang xông hơi đấy.” Hạng Tây xoay người chạy vào thư phòng lấy đồ.

“Nè.” Trình Bác Diễn đưa cho cậu một cái quần lót.

“Cái gì đây?” Hạng Tây sững sờ.

“Quần lót của em,” Trình Bác Diễn nói, “Không phải lần trước để quên ở đây còn chưa lấy về đó sao.”

“À,” Hạng Tây nhận lấy, “Tốt quá rồi.”

Trình Bác Diễn nhìn Hạng Tây chạy vào phòng tắm, ngồi lên sofa, khẽ thở dài, cúi đầu dùng khăn lau tóc.

Lúc đầu anh định nói đùa có phải em không định mặc quần lót hay không, nhưng vẫn nhịn xuống không nói ra.

Hạng Tây căng thẳng, anh nhìn ra được, lúc chạy vào phòng tắm còn đập vào khung cửa một cái, anh sợ nếu nói ra câu này, Hạng Tây sẽ té mất.

Chắc là sợ rồi.

Tuy cái gì nên nói thì đã nói hết rồi, nhưng Hạng Tây còn chưa chuẩn bị để tiến thêm bước nữa.

Trình Bác Diễn để khăn trên đầu rồi dựa vào sofa, dù anh không định làm gì cả, gọi Hạng Tây tới đây cũng chỉ muốn ở chung với cậu thêm một lúc.

Thời gian Hạng Tây tắm rất lâu, Trình Bác Diễn định đến đó hỏi, cậu mới đi ra khỏi phòng tắm với cái đầu đầy nước.

“Lau đầu đi.” Trình Bác Diễn nói.

“Lau rồi mà.” Hạng Tây sờ đầu.

“Như cái vòi phun ấy,” Trình Bác Diễn lấy khăn trên đầu mình ném cho cậu, “Dùng cái này đi, khá thấm nước.”

Hạng Tây lấy khăn lau tóc, không biết cái khăn này chất liệu gì, rất thấm nước, bây giờ tóc cậu ngắn, lau mấy lần là gần khô rồi.

Sau đó đứng yên tại chỗ không biết nên làm gì.

“Cầm vào giặt rồi phơi đi.” Trình Bác Diễn nhìn cậu một cái, cầm quyển sách bên cạnh lật ra.

Hạng Tây cầm khăn vào phòng tắm, vò mấy lần rồi phơi lên, về phòng khách thì phát hiện Trình Bác Diễn đã đem bộ giường ngủ vào thư phòng cho cậu, còn cầm bút lên bắt đầu vừa đọc vừa ghi chép, cậu thấy hơi lạ: “Anh còn đọc à?”

“Em ngủ đi.” Trình Bác Diễn nói.

“Anh không ngủ à? Mai anh phải đi làm mà, giờ đã gần một giờ rồi.” Hạng Tây không hiểu gì nhìn anh.

“Em quản anh hả, anh cũng có gây ảnh hưởng đến em đâu,” Trình Bác Diễn cười, “Em cũng không ngủ chung một giường với anh.”

“Ngủ ngon.” Hạng Tây nhanh chân xông vào thư phòng, đóng cửa lại.

Chưa tới một phút, cậu lại mở cửa ra, thò nửa cái đầu ra ngoài: “Anh ơi.”

“Gì?” Trình Bác Diễn xoay đầu qua.

“Cái sofa kia, làm sao để nó thành giường giờ?” Hạng Tây hỏi.

Trình Bác Diễn thở dài, bỏ sách xuống, đứng dậy vào thư phòng, giúp cậu mở sofa thành cái giường.

“Thì ra là làm tay à, em cứ tưởng có công tắc gì chứ, cứ mò nút cả nửa ngày,” Hạng Tây vỗ giường, xếp gối lên, “Sau này biết làm rồi.”

“Em còn muốn ngủ ở đây mãi à?” Trình Bác Diễn thuận miệng nói một câu.

Nói xong thì cả hai người đều im lặng.

Hạng Tây không lên tiếng, cúi người vỗ cái gối, vỗ tới vỗ lui, ai không biết cứ tưởng cậu bị bệnh sạch sẽ.

“Bộ bát quái liên hoàn chưởng được đó,” Trình Bác Diễn nói, “Nhìn cái sofa kìa, đứt hết cả kinh mạch rồi.”

“Đậu,” Hạng Tây dừng tay, xoay đầu nhìn anh cười lên, “Em xém nữa là chẳng hiểu anh nói gì hết.”

“An tâm ngủ đi,” Trình Bác Diễn giữ gáy cậu kéo về phía trước, nhìn cậu rất lâu, cuối cùng mới hôn lên lệ chí của cậu, “Ngủ ngon nhé.”

“Chúc anh ngủ ngon.”

Trình Bác Diễn đóng cửa thư phòng lại, tắt máy lạnh và TV trong phòng khách, cầm sách vào phòng ngủ.

Chưa được hai phút lại bứt hai lá bạc hà xoay người đi ra ngoài đến phòng bếp rửa lá, pha một ly trà bạc hà, cầm ly về phòng ngủ.

Sau khi đóng cửa lại, anh đặt ly xuống bàn trà, nhìn quyển sách ở một bên.

Cuối cùng xoay người nằm lên giường, thở ra một hơi thật dài.

Trời đất ơi.