“Bác Diễn, có phải cậu có ý với cậu ấy không?”
Trình Bác Diễn quay đầu lại, nhìn thấy người phía sau thì ngẩn người, qua mấy giây mới nói một câu: “Đại Giang à?”
Hạng Tây cũng quay đầu lại, người đứng phía sau là một người đàn ông nhìn hơn ba mươi tuổi, đeo kính, nhìn rất nho nhã, không khác mấy những giám đốc trẻ tuổi thường diễn trên TV.
“Đúng rồi, cứ tưởng tôi nhận nhầm người chứ,” Người tên Đại Giang cười đưa tay ra, “Lâu rồi không gặp.”
Trình Bác Diễn cười cười, gật đầu với Đại Giang, không bắt tay với hắn: “Lâu rồi không gặp, đến mua sách à?”
“Không mua, tôi đến xem thôi,” Đại Giang thu tay lại, “Cậu thật là…..không thay đổi chút nào.”
“Có thể thay đổi gì chứ.” Trình Bác Diễn cười nói.
Ánh mắt Đại Giang dừng trên sách trong tay Hạng Tây, sửng sốt: “Cậu đến đây mua sách hả? Đã kết hôn rồi à?”
“Không.” Trình Bác Diễn trả lời đơn giản.
“À, tôi nói chứ, tôi cũng…….không có,” Đại Giang đại khái nhìn ra Trình Bác Diễn không muốn nhiều lời, thế là nhìn Hạng Tây, “Mua cho bé nhỏ nhà bạn à? Bộ này hợp lắm, có phiên âm với cả tiếng Anh nữa.”
Còn có tiếng Anh? Hạng Tây cúi đầu nhìn sách trong tay, cũng không biết cái nào là tiếng Anh cái nào là phiên âm.
“Cậu mua rồi à?” Trình Bác Diễn cầm sách lật.
“Sách công ty chúng tôi làm mà,” Đại Giang cười, lấy danh thiếp ra, đưa cho Trình Bác Diễn, lại chỉ giá sách bên cạnh, “Hết đống này nè, lâu lâu tôi đến xem xem.”
“À,” Trình Bác Diễn nhận lấy danh thiếp nhìn hắn một cái, “Bây giờ làm sách à? Chẳng trách lại đeo kính không độ.”
“Cái cậu này, vẫn nói chuyện thế này,” Đại Giang sờ kính, lại lấy một tấm danh thiếp đưa cho Hạng Tây, “Mong chỉ giáo nhiều hơn.”
Hạng Tây nhìn người này hai tay đưa danh thiếp, thế là hơi chần chừ một chút, học theo Trình Bác Diễn dùng hai tay nhận lấy danh thiếp.
Tên trên danh thiếp cậu có thể nhận được, tên đơn giản thế này đúng là làm người ta vui vẻ, Lưu Giang, dễ nhận hơn nhiều so với cái tên cao thâm của Trình Bác Diễn.
Trình Bác Diễn và Lưu Giang còn đang lúng ta lúng túng tìm chủ đề nói chuyện, Hạng Tây nghe thấy chẳng thú vị gì cả, xoay người đi qua một bên dạo.
Lưu Giang này rất quái gở, Trình Bác Diễn không nhiệt tình chút nào, thế mà người này vẫn không có ý rời đi, nếu là cậu, thái độ người khác lạnh nhạt thế này, cậu bỏ đi lâu rồi.
Nhưng bình thường Trình Bác Diễn đối với người khác cũng chẳng nhiệt tình mấy, có lẽ người quen lâu thế này sớm quen rồi.
Hạng Tây chậm rãi dạo trước giá sách, tìm chữ mình biết trên bìa các cuốn sách trẻ em sặc sỡ, quanh quanh hai vòng, còn còn rất vừa lòng.
Không dạo thì không biết, thực ra chữ mình biết cũng rất nhiều nha.
Lại dạo thêm hai vòng nữa, cậu thấy Trình Bác Diễn qua đây, Lưu Giang đã đến thang bộ bên kia rồi.
“Nói xong rồi hả?” Hạng Tây thả tờ áp-phích nhận chữ trong tay xuống.
“Ừ,” Trình Bác Diễn gật đầu, vỗ vỗ mấy quyển sách trong tay, “Đi thôi, mua mấy cái này trước cậu về từ từ mà đọc.”
“Bạn anh hả?” Hạng Tây theo anh đến quầy thu ngân, lại lấy danh thiếp ra nhìn, “Là một công ty? Giám đốc hả? Em thấy người ta cũng rất giống giám đốc đó chứ.”
“Quản lý phát hành,” Trình Bác Diễn xoay đầu, “Trước kia học ở trường bên cạnh.”
“Đại học hả?” Hạng Tây hỏi.
“Ừ.” Trình Bác Diễn đáp một tiếng.
“Nhìn lớn hơn anh,” Hạng Tây nghĩ nghĩ rồi bỗng vui vẻ, “Ôi, có phải bạn học kết hôn hết rồi không, vừa nghe nói anh còn chưa kết hôn, cảm thấy như tìm thấy đồng bọn…..không, đồng bạn vậy.”
“Vậy à,” Trình Bác Diễn cũng cười lên, “Lát nữa nói cậu nghe.”
Tiền mua sách Trình Bác Diễn trả, anh có thẻ nhà sách, bên trong còn tiền.
Hạng Tây đứng một bên, nhìn người ta đóng dấu lên sách, bỏ vào trong túi, trong lòng có cảm giác rất hài lòng, tuy chỉ là vài quyển sách thiếu nhi, lúc cầm ngiêm túc trong tay cũng cảm thấy nặng trình trịch.
Ra khỏi nhà sách, Trình Bác Diễn lại qua cửa hàng văn phòng phẩm bên cạnh mua cho cậu một quyển sổ da mềm rất đẹp và một cây bút máy, còn thêm một lọ mực.
“Mua bút chì bút bi gì đó không phải là được rồi sao? Bút máy đắt thế này, dùng còn phiền nữa.” Hạng Tây vừa nhớ tới cần phải bơm mực liền thấy tốn công.
“Dùng bút máy viết thoải mái.” Trình Bác Diễn nói.
“Người chỉ biết viết số và tên mình như em không cảm giác được,” Hạng Tây nhìn bút máy trong tay anh, đúng là rất đẹp, nhưng vừa nhìn là biết không có chung chác gì với mình rồi, “Em dùng bút bi cũng được mà.”
“Dùng bút máy.” Trình Bác Diễn không nhìn cậu một cái nào.
“Vì sao chứ!” Hạng Tây bất đắc dĩ.
“Dùng bút máy viết thoải mái, không phải nói với cậu rồi sao.” Trình Bác Diễn nói.
“…….Được rồi được rồi.” Hạng Tây bỏ bút vào trong túi.
“Đói chưa?” Trình Bác Diễn lên xe hỏi một câu, “Muốn ăn cái gì?”
“Ăn đại đi, không ăn gì phức tạp là được,” Hạng Tây ngồi trên ghế phó lái lật sách, “Dù sao cái anh muốn ăn thì em chưa từng ăn, cái em muốn ăn thì anh chê bẩn.”
“…….Vậy tôi tìm đại một nơi đấy.” Trình Bác Diễn khởi động xe.
“Ừm,” Hạng Tây đóng sách lại nghiêng mặt nhìn anh, “Nói đi.”
“Nói cái gì?” Trình Bác Diễn hỏi.
“Hơ, anh mới mấy tuổi chứ mà não đã lú thế này rồi à,” Hạng Tây chậc một tiếng, “Cái tên bạn học quản lý của anh đó.”
“Ờ quên mất,” Trình Bác Diễn cười lên, “Lưu Giang à, hai người chắc chắn có cùng chung tiếng nói.”
“Đừng đùa em, người kia nhìn là biết làm sếp,” Hạng Tây dựa vào lưng ghế, đặt đầu gối lên cái ngăn kéo nhỏ trước mặt, “Có tiếng nói gì chung được chứ.”
“Hai người đều không coi trọng,” Trình Bác Diễn nói, suy nghĩ lại chậc một tiếng, “Tên đó còn không coi trọng hơn cậu.”
“Em rất coi trọng đó nha……” Hạng Tây cũng chậc một tiếng, “Bây giờ em đã là người dùng dịch khử trùng xoa tay rồi, người đó không coi trọng bao nhiêu chứ? Em thấy anh ta cũng gọn gàng mà, đồ mặc cũng tốt, râu cũng cạo sạch rồi.”
Hạng Tây rất hứng thú với Đại sư chú trọng vệ sinh Trình Bác Diễn chiến đấu với các thể loại không coi trọng, là một người nghiện sạch sẽ nhưng lại không thừa nhận mình nghiện sạch sẽ, lớn đến thế này cũng không dễ dàng, nếu ở Triệu Gia Diêu, người như anh chắc đã sớm tự sát giải thoát khỏi thế giới dơ bẩn này rồi.
“Ừ, lúc đầu tôi cũng không thấy thế, nếu không thì cũng không có quan hệ tốt với cậu ta đến thế…….Cậu ta thuê phòng ở cạnh trường, tôi đi qua lên nhìn mới biết,” Trình Bác Diễn cau mày, “Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.”
“Dơ lắm à?” Hạng Tây có chút không thể tưởng tượng.
“Ăn cơm không dùng chén, toàn ăn thức an nhanh, hộp thức ăn cũng không vứt, chất đống trong phòng đầy mùi,” Trình Bác Diễn cau mày nói, “Trên tường đều là đường màu đen, đều dùng ngón tay vạch ra không.”
“Cái sở thích gì vậy? Vạch đường lên tường?” Hạng Tây không cảm thấy gì với hộp thức ăn không vứt, trong khu Đại Oa có nhiều người nuôi gà lắm, có lúc gà vào nhà ị một bãi, chú Bình cũng có thể để yên đống cứt đó mà bình tĩnh uống trà, đợi cậu về mới dọn đi, mùi rất không có tính trời.
“Buối tối đi vệ sinh không mở đèn, dùng ngón tay dựng lên tường vạch lên mà qua đó.” Trình Bác Diễn nói.
“Thế mà có thể vạch ra đường à? Nhúng mực à?” Hạng Tây sửng sốt.
“Nhúng mực gì chứ, tự có đó, chắc là không rửa tay đàng hoàng,” Trình Bác Diễn nói, “Tôi vừa nhớ tới cái tay của tên đó còn sờ mặt tôi thì……..”
Hạng Tây nhìn tay mình, lấy ngón tay dùng lực chà lên cái xe màu trắng của Trình Bác Diễn, không có đường màu đen, cậu thở phào một hơi, sau đó lại ngệt ra: “Sờ mặt anh?”
Trình Bác Diễn không nói gì, qua một lúc mới làm thanh cổ họng: “…….Ừ.”
“Anh ta sờ mặt anh à?” Hạng Tây bỗng thấy mình nghĩ đến gì đó, trừng Trình Bác Diễn.
“Làm sao?” Trình Bác Diễn nhìn cậu một cái.
“Không……..không có gì,” Hạng Tây có hơi ngại quay đầu đi, “Em chỉ thuận miệng hỏi thôi.”
Trình Bác Diễn cười cười không nói gì.
Hạng Tây không biết nụ cười này của anh có nghĩa gì, cũng không nói gì không thích hợp khác, ôm cái túi sách nhìn ngoài cửa sổ.
Nhìn ngoài cửa sổ lướt qua vài quán ăn lúc thấy lúc không, Hạng Tây càm thấy bụng mình đói rồi, hơi muốn ăn gì đó, cậu gõ cửa sổ: “Chúng ta ăn mì đi, mì dao cạo?”
“Được.” Trình Bác Diễn nói.
Sau đó Hạng Tây lại không tìm được lời để nói, chỉ có thể tiếp túc dựa lưng nhìn ngoài cửa sổ, trong đầu lại không nhịn được vẫn hiếu kỳ đoán mò quan hệ giữa Lưu Giang và Trình Bác Diễn.
Sờ mặt?
Người bình thường rất ít sờ mặt nhỉ, trước giờ cậu chưa từng sờ mặt người khác, lúc nhỏ bị người ta sờ mặt thì nhiều, người trêu trẻ nhỏ nhiều……..Trình Bác Diễn lại không phải trẻ nhỏ.
Hạng Tây nhìn Trình Bác Diễn một cái, vậy là…….nếu là, hai người đó thực ra còn giống có chuyện gì đó, ít nhất nhìn giống một loại người.
“Nghĩ đi đâu rồi?” Trình Bác Diễn bỗng hỏi một câu.
“A?” Hạng Tây giật mình, thiếu chút nữa cứ tưởng có phải mình xuất thần quá nói ra miệng rồi không.
“Không phức tạp như cậu nghĩ đâu,” Trình Bác Diễn cười cười, “Trước khi tôi nhìn thấy phòng tên kia còn rất thích hắn cơ.”
“Ơ, à,” Hạng Tây nhanh chóng gật đầu, nghĩ gì đó lại quay đầu, không nhịn hỏi thêm một câu, “Vậy…….anh ta thì sao?”
“Cũng gần thế thôi,” Trình Bác Diễn nói, trước mặt là đèn đỏ, anh dừng xe lại, quay đầu nhìn Hạng Tây, “Là cái giai đoạn muốn bắt đầu mà còn chưa bắt đầu.”
“À ——” Hạng Tây kéo dài giọng nét mặt “Thì ra là vậy”, thật ra trong lòng căn bản chẳng hiểu cái giai đoạn muốn bắt đầu mà còn chưa bắt đầu này là gì.
“Không hiểu thì đừng giả vờ hiểu.” Trình Bác Diễn nói.
“Bị nhìn ra rồi à?” Hạng Tây vui vẻ, có chút ngượng ngùng gãi đầu, “Em chưa trải qua bao giờ mà……Vậy anh vì thế mà không bắt đầu với người ta hả?”
“Ừ.” Trình Bác Diễn cười cười.
“Vậy sau này anh…….có còn không?” Hạng Tây nghĩ ngợi, “Em thấy với cái bệnh trạng này của anh ấy à, có thể hơi khó khăn đó, có khi lúc ăn cơm ra tiếng thì anh không bắt đầu với người ta luôn.”
“Cũng chưa chắc, trước đó không hiểu lắm, gặp được đồng loại thì muốn tới gần, không tính là thích thật.” Trình Bác Diễn nói xong, dừng một chút, bỗng dựa vào lưng ghế vui vẻ, cười nửa ngày cũng không dừng lại.
Hạng Tây bị anh cười chẳng hiểu gì cả, ngây người một lúc mới đột nhiên phản ứng được, trước kia Trình Bác Diễn có nói cậu ăn cơm có tiếng.
“Ơ!” Hạng Tây hô lên, “Ý em không phải thế!”
“Ôi chao cái giọng cậu……” Trình Bác Diễn bị tiếng hô của cậu làm lúc xe sắp đi xém nữa là tắt động cơ, cười nói, “Tôi nói cậu à?”
“Vậy anh cười cái quần á!” Hạng Tây vỗ tay vào cửa sổ, lại nghĩ đến trước đó mình còn hỏi Trình Bác Diễn vì sao lại giúp mình như thế……lập tức thấy hơi ngại ngùng.
“Tôi chỉ cười một lúc thôi, tùy tiện cười ấy mà.” Trình Bác Diễn vẫn còn cười.
“Anh có còn được không thế!” Hạng Tây trừng anh.
“Hả?” Trình Bác Diễn nhìn cậu một cái, lại cười lên, “Không được nữa rồi……”
“Anh có thôi đi không!” Hạng Tây lại gào một tiếng, suy nghĩ lại cướp trước lời Trình Bác Diễn, “Không thôi được, em giúp anh đó.”
Lâu rồi Hạng Tây chưa ăn mì dao cạo, Trình Bác Diễn lái xe trên đường vòng khó khăn lắm mới tìm được một tiệm, Trình Bác Diễn vốn thấy tiệm không đủ sạch, nhưng đúng lúc ven đường có chỗ đậu xe, thế là vẫn quyết định ăn ở đây.
“Người có chỗ đậu xe có được thiên hạ nha.” Hạng Tây ôm túi sách nhảy xuống xe.
“Bỏ đồ trên xe đi,” Trình Bác Diễn nói, “Không ai trộm mấy quyển sách cổ tích có phiên âm của cậu đâu.”
“Quên mất,” Hạng Tây bỏ lại túi trên xe, “Ai nói không ai trộm, đây là bộ truyện cổ tích tiếng Anh của em đó, người bình thường xem không hiểu đâu.”
Quán mì làm ăn không tệ, cạnh quầy có không ít người đang đợi, lúc Trình Bác Diễn trả tiền Hạng Tây đã chiếm được chỗ cạnh quầy.
Trình Bác Diễn trả tiền xong thì ngồi xuống trước mặt cậu, cậu hỏi một câu: “Thêm thịt bò cho em chưa?”
“Thêm rồi.” Trình Bác Diễn nói.
“Đói chết em rồi,” Hạng Tây ấn ấn cái bụng, “Anh thêm chưa thế?”
“Thêm rau xanh.” Trình Bác Diễn cười cười.
“Anh thuộc loài hổ nào thế,” Hạng Tây thở dài, “Tắc kè hổ còn ăn thịt kia.”
*Tắc kè hổ là loại tắc kè duy nhất ở Bắc Kinh. Nó bắt mồi rất dữ, nhưng thường nghỉ ngơi rất lâu, chỉ lao lên như hổ vồ khi con mồi xuất hiện trước mặt nên có tên là tắc kè hổ.
Trình Bác Diễn cười lên, vỗ vai cậu: “Tôi đã qua giai đoạn lớn lên cần phải ăn thịt rồi, cậu ăn nhiều chút đi, không phải cậu thuộc con gà chó chuột chọn đại một con sao, vậy còn nhỏ lắm.”
“Cũng phải.” Hạng Tây gật đầu.
“Sinh nhật ngày nào cũng không biết sao?” Trình Bác Diễn hỏi cậu.
“Không biết, nhưng thứ này thì ai biết đâu, chú Bình cũng không nói rõ cho em,” Hạng Tây nói đến chuyện này có chút phiền muộn, cúi đầu, nhỏ giọng nói, “Sinh nhật trên chứng minh thư kia cũng là em bảo người ta chọn cái hôm làm luôn đấy.”
“Vậy cậu tự chọn cho mình con nào?” Trình Bác Diễn nhìn cậu.
“Chó,” Hạng Tây vò đầu, “Em cảm thấy rất giống, còn là chó hoang lưu lạc không ai cần cơ.”
“Đừng nói thế, không nói đến chó hoang hay không, chó gì cũng có thể có cuộc sống của mình,” Tay Trình Bác Diễn trên vai cậu nhíu nhẹ, “Không phải cậu vẫn luôn sống……ương ngạnh đấy sao, như cái gai vậy.”
“…….Ừm, em là bông hoa hồng có gai.” Hạng Tây nhìn anh một cái lại vui vẻ.
“Cậu là hoa hồng à?” Trình Bác Diễn nhìn cậu, cũng cười lên, “Phải là ké đầu ngựa đầy gai chứ.”
Hai người cười cả buổi, người bên cạnh nhìn sang Trình Bác Diễn mới mạnh mẽ thu nụ cười về, lần đầu tiên anh cười đùa ở nơi công cộng bị người khác nhìn.
Hạng Tây thì chẳng sao cả, tiếp tục cười thêm một lúc nữa mới dừng lại.
Ăn mì xong, Trình Bác Diễn lái xe chở Hạng Tây về, dừng xe ở giao lộ, anh nhìn con đường nhỏ tối tăm thở dài: “Ở đủ ba tháng rồi thì đổi chỗ khác đi, chỗ này nhìn quá giống ổ tặc rồi.”
“Đến đó rồi tính đi, thật ra cũng được mà, chỉ không có đèn đường, có đèn đường cũng không chống đỡ được mấy ngày, nửa đêm có người chơi bắn ná kìa,” Hạng Tây cười cười, “Em lớn lên ở ổ tặc đó, nơi này còn cao cấp hơn ổ tặc nhiều.”
Trình Bác Diễn nhìn cậu một cái, không nói tiếp chủ đề này nữa, chỉ sách: “Về nhà đọc đi, có phải phiên âm cậu cũng không hiểu?”
“Không hiểu, nhưng em không dùng phiên âm, em phải nói rõ một chút,” Hạng Tây vỗ chân, “Không phải đến một chữ em cũng không biết, kết hợp với tranh ảnh là em có thể hiểu được rồi!”
“Được rồi, có gì không hiểu thì hỏi tôi.” Trình Bác Diễn cười cười.
“Đợi em học cấp tốc đi!” Hạng Tây búng tay, đẩy cửa ra nhảy xuống, “Em đi đây.”
“Ừ,” Trình Bác Diễn gật, “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon!” Hạng Tây đóng cửa xe lại, xách cái túi lại vỗ lên xe anh hai cái, chạy vào con đường nhỏ tối tăm mù lòa.
Quyển sách tôi với mẹ cùng đi siêu thị rất thú vị, Hạng Tây quay về phòng ngồi xuống lật ra xem một lúc, có rất nhiều tên sản phẩm, đồ dùng hằng ngày, ăn vặt, thức ăn, từng hình từng từ đều biểu thị hết.
Nhưng Hạng Tây nhìn chưa tới hai mươi phút đã thấy hơi phiền rồi, bắt đầu thấy mệt muốn ngủ.
Cậu khép sách lại, nhảy xuống giường đi tắm, lúc ra tinh thần lại phấn chấn, thế là lại cầm sách qua, chưa đọc được mấy lần, vừa thử viết chữ bánh quy lên quyển sổ, thì lại buồn ngủ.
Cậu nằm lên giường, Trình Bác Diễn đúng là hiểu cậu thật, nếu cái này đổi sang từ điển, đoán chừng một trang cũng không đỡ nổi mà ngủ đi mất.
Phục Trình Bác Diễn ngồi đọc có thể đọc tới hai ba tiếng thiệt.
Cứ dừng dừng đọc đọc thế này, lại gắng sức phỏng theo viết xiêu xiêu vẹo vẹo vài chữ được hai tiếng, Hạng Tây không chống đỡ nổi thiệt rồi, nằm lên giường còn nghĩ lát nữa lại dậy lật thêm hai trang nữa, lúc mở mắt ra thì trời đã sáng.
Nhưng tuy nói học hành như hôm qua rất không có hiệu quả, nhưng cũng tốt hơn không học một chút, lúc Hạng Tây đi làm nhìn hàng trên kệ, nhận ra được mấy từ tối qua thấy, lập tức cảm thấy mình tiến được thêm một bước lớn để trở thành người có văn hóa rồi.
Phương Dần nghe nói cậu bắt đầu làm việc ở siêu thị thì rất bất ngờ, sau khi chúc mừng cậu xong thì mới sáng sớm đã lái xe qua đây, còn vào tiệm dạo quanh hai vòng, mua chút đồ ăn.
“Chú đừng có chụp tên siêu thị đấy,” Lúc chú ta đang chọn đồ thì Hạng Tây nhỏ giọng nói, “Không tốt.”
“Ừ, không chụp, cậu yên tâm, cả mặt cửa tôi còn chưa chụp mà, chủ thể là cậu,” Phương Dần nói, “Tôi chỉ chụp cậu, công việc ở đây thuận lợi không?”
“Thuận lợi cực kỳ,” Hạng Tây nói, quay người tránh ra bên cạnh, “Mua xong thì đi nhanh đi.”
Trưa ăn cơm xong, Tống Nhất gọi cậu vào phòng làm việc.
Lúc Hạng Tây đi vào rất căng thẳng, sợ Tống Nhất phát hiện Phương Dần, tìm cậu làm khó.
“Cảm thấy thế nào?” Tống Nhất ngồi sau bàn làm việc, trên tay cầm một cây bút, trên bàn có một tờ giấy.
“Rất tốt, việc phải làm đang quen từ từ rồi.” Hạng Tây nói.
“Ừ, cậu rất thông minh, học mấy cái này không khó,” Tống Nhất cầm bút gõ nhẹ hai cái lên tờ giấy, “Ở đây có đơn khai phải điền…….”
“Điền đơn?” Hạng Tây ngẩn người.
“Là giấy tờ thôi,” Tống Nhất cười cười, “Cậu nói là được, tôi viết.”
“À.” Hạng Tây thở phào một hơi.
Đơn khai này là đơn đăng ký làm việc, họ tên tuổi tác địa chỉ điện thoại gì đó, bình thường chuyện này không cần Tống Nhất đích thân làm, này chỉ sợ cậu điền vất vả.
Hạng Tây trả lời từng câu hỏi của Tống Nhất, nhưng câu hỏi cuối cùng lại làm cậu không lên tiếng.
“Số thẻ ngân hàng? Lúc phát lương thì sẽ chuyển thẳng vào thẻ.” Tống Nhất nói.
Hạng Tây im lặng một lúc mới nhẹ giọng nói: “Em không có thẻ.”
“Không sao,” Tống Nhất nhìn cậu một cái, “Đi làm một cái đi.”
“Em……không làm thẻ được.” Hạng Tây trả lời khó khăn, không biết nên giải thích thế nào.
“Hả?” Tống Nhất hình như hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh lại cúi đầu viết lên giấy, “Vậy phát tiền mặt cho cậu nhé, không sao.”
“Cảm ơn Tống ca.” Hạng Tây nói.
Lúc ra khỏi phòng làm việc Hạng Tây có chút ủ rũ.
Hai ngày này Trình Bác Diễn trực ban, ăn cơm xong đứng ở trạm y tá nghe các cô y tá nói chuyện một lúc mới về phòng làm việc, đang muốn nhân bây giờ không có việc gì thì viết bệnh án cho mấy bệnh nhân, điện thoại để trên bàn reo lên.
Anh cầm điện thoại, tưởng chắc là Hạng Tây gọi tới báo cáo kết quả đọc sách, nhưng màn hình lại hiển thị số của Tống Nhất.
“Giục cơm à?” Trình Bác Diễn nhận điện thoại, cười hỏi.
“Tôi giục rồi có được ăn trước không?” Tống Nhất cười lên, “Bận không? Có chuyện muốn nói với cậu.”
“Cũng được, nói đi.” Trình Bác Diễn nói.
“Hạng Tây ấy, cậu có biết tình huống của cậu ấy không? Ý tôi là bối cảnh gì đó ấy.” Tống Nhất hỏi.
“Biết tàm tạm,” Trình Bác Diễn cầm lấy ly nước trên bàn uống một ngụm, “Sao thế?”
“Có phải chứng minh thư cậu ấy cũng không có phải không?” Tống Nhất không vòng vo, trực tiếp hỏi thẳng.
“………Không có,” Trình Bác Diễn dừng chút, “Ảnh hưởng việc đi làm à?”
“Đương nhiên ở chỗ tôi thì không ảnh hưởng,” Tống Nhất dừng lại một lúc, giọng nói chậm lại, “Bác Diễn, có phải cậu có ý với cậu ấy không?”
“Chuyện gì thế?” Trình Bác Diễn đặt ly nước xuống.
“Không có gì, chỉ thấy có thể cậu sẽ tìm rắc rối cho mình thôi,” Tống Nhất nói, “Chưa từng đi học, không có chứng minh thư, cái này không nói, có phải cậu ấy còn chọc phải chuyện gì không?”
“Nói gì thế?” Trình Bác Diễn cau mày, chuyện của Hạng Tây anh định lúc ăn cơm sẽ nói rõ cho Tống Nhất, bây giờ Tống Nhất hỏi câu này, phản ứng đầu tiên của anh là rắc rối tìm đến siêu thị rồi à?
“Một người không biết là phóng viên hay gì đó, ở ngoài siêu thị cả buổi sáng, còn vào siêu thị nữa,” Tống Nhất nói, “Tôi thấy tên đó nói chuyện với Hạng Tây, cậu biết chuyện gì của người này không?”