Không Hề Đáng Yêu

Chương 85: 85: Thiếu Đòn Thế Này Đâu Thể Cho Cô Chết Dễ Dàng Thế Được Round 2





Giang Nhược cũng tức đến mức sắp mất đi lí trí, thời điểm bóp cổ anh thấy mặt anh biến sắc, cô trút hận xong bèn nhanh chóng thu tay về, quay sang túm cổ áo anh.
Lục Hoài Thâm đi định xử cô cho ra trò nhưng còn chưa ra tay, vẻ hận thù như muốn đồng quy vu tận trên gương mặt Giang Nhược mới đây đã bị nụ cười thay thế trong nháy mắt, làm người ta có ảo giác vừa rồi chẳng qua cô chỉ làm một động tác giả.

Lục Hoài Thâm cau mày trừng mắt nhìn cô, tay vẫn nắm vòng eo ấy.
Chều cao và vóc dáng của hai người vẫn tồn tại sự khác biệt nhất định, trong số nữ giới, Giang Nhược không tính là thấp, cũng cao khoảng 167, 168 cm nhưng trước mặt Lục Hoài Thâm lại trở nên mảnh mai nhỏ nhắn.

Giang Nhược kiễng chân, ngửa đầu, mỉm cười hời hợt nhìn anh, bảy phần giả dối, ba phần cợt nhả thờ ơ, nói chung là chẳng có một xu nào là thật lòng, "Lẽ nào lời tôi nói tối qua khiến anh sinh ra hiểu lầm gì đó? Anh được cái tốt mã cộng thêm công phu trên giường không tệ, làm người ta yêu thích không phải hợp tình hợp lí à? Giang Chu Mạn cũng thích anh đấy thôi, nếu không cũng chẳng hết sức mình loại bỏ tôi để làm Lục phu nhân, anh đi mà bảo chị ta anh không li hôn tôi với tôi nữa, anh vẫn nuôi chị ta, bảo chị ta làm tình nhân cho anh, xem xem chị ta có bằng lòng không hả?"
Thừa nhận có cảm giác với một người vốn không phải là chuyện gì đáng xấu hổ nhưng người đó là Lục Hoài Thâm, nhà họ Giang biến thành tình trạng hiện giờ không thoát được có liên quan đến anh ấy.

Cho nên Giang Nhược thấy nhục nhã.
Nói ra thế này, sắc mặt Lục Hoài Thâm có vẻ hòa hoãn hơn nhưng càng thêm âm trầm như nước.

Giang Nhược cười giễu một tiếng, thu lại vẻ tươi tắn, đẩy anh ra một cái, dùng ánh mắt xa cách nhìn anh, "Chỉ là anh thấy tôi hai bàn tay trắng dễ chèn ép thôi chứ nói cái gì mà li hôn hay không vẫn nuôi tôi, anh cũng có khác gì đám đàn ông lăng nhăng bốn phương tám hướng nuôi phụ nữ bên ngoài đâu.

Phụ nữ thích anh nhiều thế, anh đều nuôi hết à, dù sao anh cũng lắm tiền nhiều của, khí chất bất phàm nhỉ, đi mà nuôi lấy 8 cô 10 cô, một tuần sáu ngày mỗi ngày một vị không trùng lặp, thừa ra một ngày tất cả còn có thể cùng nhau tới bến luôn."
Giang Nhược càng nói càng không nhịn được căm phẫn, ra sức muốn cứu vãn bàn thua, điên cuồng sỉ nhục Lục Hoài Thâm, muốn bắt anh nghĩ về những chuyện đã qua, buộc anh phải nhớ bản thân anh chẳng phải là mặt hàng tót đẹp gì, cũng nên vì đều đó mà cảm thấy nhục nhã, để cô dễ thoát khỏi sự chán chường từ trong sự vùng vẫy bất lực này, trận cờ ấy không nên chỉ có mình cô giống như kẻ cùng đường hèn mọn.

Hiển nhiên, Lục Hoài Thâm bị lời cô nói chọc tức, sắc mặt xám ngoét, nhìn cô chằm chằm cực hung dữ, Giang Nhược nhìn tình hình liền nghĩ, e rằng anh sẽ bắt cô phải nói lại lần nữa, cô hạ quyết tâm rồi, mặc kệ hậu quả ra sao, nói thì nói thôi, còn phải học theo khí thế của anh dạy dỗ người khác đến mức máu chó đầy đầu, dù gì cũng đã sớm không nể mặt nhau vô số lần rồi.
Mâu thuẫn vĩnh viễn vẫn ở đó chưa từng biến mất, lời từng nói việc từng làm gây tổn thương người kia đã có nhiều vô kể, chắp vá đến mấy cũng chỉ có thể tạm kéo dài chờ đến ngày ngọc nát đá tan.


Mà Lục Hoài Thâm bỗng tiến lên trước xiết chặt cổ cô, vây hãm cả người bằng sức lực không chỉ giống như cách cô khoa chân mua tay với anh ban nãy, anh mắt u ám mang theo sự tàn nhẫn toát ra khắp toàn thân, như kiểu muốn bóp chết cô một lần, "Ở trước mặt tôi, người không biêt tốt xấu nếu cô dám xưng số hai thì không ai dám xưng số một."
Cổ họng Giang Nhược nghẹt thở, cơ thể khó chịu và trái tim rã rời cùng lúc hỗn tạp, "Anh bóp chết tôi luôn cho xong, chết quách đi cho đỡ muồn phiền."
Lục Hoài Thâm cắn răng nói: "Thiếu đòn thế này, đâu thể dễ dàng để cô chết như vậy được."
Giang Nhược còn chưa phản ứng kịp câu nói này đã bị anh vòng tay ôm lấy eo bế bổng lên khỏi mặt đất, nhẹ nhàng kẹp người cô vào khuỷu tay, đơn giản như thể ôm một tấm ván lướt sóng.

Hơn nửa người Giang Nhược treo lơ lửng giữa trời, động một cái liền mất cân bằng, chỉ có thể dùng chân quắp lấy người anh, bám vào vai mà ôm chặt cổ anh rồi cứ thế vừa cấu vừa đánh.
"Buông tôi ra!"
Trước mặt Lục Hoài Thâm, Giang Nhược chưa từng cuồng loạn như hôm nay.

Lục Hoài Thâm trước nay cũng chưa từng lỗ mãng như bây giờ, trực tiếp đè người xuống giường mặc sức mây mưa vần vũ.
Một phen tình ái mê muội mở đầu bằng sự phẫn nộ chẳng khác nào cuộc chiến tay không thuần túy, khiến cả hai đều nhễ nhại mồ hôi nhưng chẳng có ai cảm thấy thoải mái, năm lần bảy lượt như thế, không những không dập được lửa mà ngược lại còn bùng cháy thêm.

Trên cánh tay Lục Hoài Thâm bị cô căn đến rớm máu, móng tay Giang Nhược không dài nhưng cố ý dựng đứng móng như mèo, cào thành rất nhiều được từ trên xuống dưới khắp lưng anh.
Lục Hoài Thâm không rên lấy một tiếng, còn Giang Nhược biết dưới tầng có người nên cũng không dám phát ra âm thanh nào, hai người như thể đang diễn động tác phim câm vậy.

Buổi trưa thím Ngô nấu cơm xong lên gọi người trên tầng, gõ cửa vài cái, "Tiên sinh, phu nhân, ăn trưa thôi."
Bên trong không có ai trả lời.

Thím Ngô cũng là người từng trải, trước đó nghe thấy hai người đang cãi nhau, hồi lâu lại chẳng có tiếng động nên cũng lờ mờ đoán được điều gì, lặng lẽ rời đi.
Lúc Giang Nhược nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài, trong lòng căng thẳng, cơ thể theo đó mà nảy sinh phản ứng, ngón chân đều co quắp.


Giang Nhược hổ thẹn với việc phản ứng sinh lí không tuân theo tiếng gọi lí trí, một giây trước còn hận không thể bóp chết đối phương nhưng lúc sau lại trầm luân trong niềm vui cá nước.
Bất kể bị tung lên chín tầng mây hay bị nhấn chìm trong nước biển đều là thứ sung sướng khó mà tự thoát ra.

Sau khi sảng khoái tột độ là cảm giác hư không vô tận, Giang Nhược cũng bởi thế mà ảo não, bởi thế mà căm ghét, rồi ngược lại tự an ủi chính mình, con người đều có dục vọng, có *** không phải là chuyện gì nhục nhã.
Nhưng cái cảm giác da thịt dán sát nhau, lồng ngực ép lên nhau cũng giống như đang tiến hành một loại nghi thức, tiếng nhịp tim nặng nề, cơ bắp cuồn cuộn cùng mạch máu căng tràn, cảm giác ấm nóng ướt át giữa môi với môi từ cơ thể anh chuyển sang cơ thể mình, như muốn đem những dấu ấn khó phai ấy khắc vào trong máu xương cô.

Giang Nhược vô cùng bài xích.
Cho dù là trút căm phẫn hay *** đều không nên lên tới trình độ thân mật ở mức gần gũi tinh thần.

Ngay từ lúc bắt đầu lên giường, Giang Nhược đã rát cổ bỏng họng như muốn mất tiếng, từ đầu chí cuối không thốt nổi nên lời.
Sau khi kết thúc, cả hai tách ra mỗi người nằm một bên, Giang Nhược quấn lấy chăn, bình phục nhịp thở không đều, cô mệt lử, cả cơ thể và đầu óc đều như bị người ta khoét rỗng.

Người bên cạnh nằm yên tĩnh một lúc, không nói câu nào, sau đó xốc chăn lên đứng dậy đi tắm.
Giang Nhược nằm một lát, hơi bình phục một chút bèn mặc quần áo gọn gàng, chịu đựng cảm giác không thoải mái mãnh liệt mà quay về phòng cho khách, tự tắm rửa xong xuôi, cơm trưa cũng chẳng thiết ăn đã bảo tài xế nhà họ Lục đưa mình về nhà.

Cô cũng không thể ở nổi trong căn phòng này một khắc nào nữa.
Thời tiết nóng như thiêu đốt, cách một lớp kính thủy tinh, Giang Nhược vẫn cảm thấy xây xẩm mặt mày, cô ngẩn ngẩn ngơ ngơ, vậy mà nhất thời chẳng nghĩ ra được sao lại cãi nhau với Lục Hoài Thâm, cãi vã kiểu gì lại lên tận giường.

Đến Cẩm Thượng Nam Uyển, Giang Nhược đi lên nhà, điều chỉnh biểu cảm mất tập trung trên khuôn mặt.
Nhà cửa im ắng, Trình Khiếu đeo tai nghe chơi game trong phòng, dì út đang ngủ trưa, cô thở dài một hơi trầm khàn vẫn dồn nén mãi trong lòng, gắng sức không phát ra âm thanh, cơm cũng không ăn, lên giường nằm xuống, nặng nề chìm vào giấc ngủ.


......
Sau khi Lục Chung Nam về đến nhà họ Lục, buổi tối gọi điện thoại cho Giang Vị Minh, nói việc trả lại cổ phần cho Giang Nhược cứ gác lại trước đã, có lẽ sự việc vẫn có cơ hội xoay chuyển, vì để li hôn mà khiến sự việc trở nên phức tạp, xong việc còn tồn tại trắc trở, bỏ gần tìm xa thì quá mạo hiểm.

Trong điện thoại, Giang Vị Minh cũng hùa theo nhưng xoay người liền nổi trận lôi đình.
"Ý gì đây? Hả? Hai ông cháu nhà đó coi Giang Vị Minh ta là cái gì? Chủ ý là tự lão già đó đưa ra, ra đồng ý rồi, lão ta nói hôm nay đi tìm Lục Hoài Thâm, đây chính kết quả muốn đưa cho ta xem à?"
Cả nhà đang ăn cơm ngon lành, trong tích tắc bầu không khí trở nên kì dị.
Giang Chu Mạn không biến sắc xiết chặt bộ đồ ăn trong tay, Giang Cận nhìn em gái một cái, "Nếu ông già nói định đi tìm Lục Hoài Thâm thì chắc hẳn không phải ông ta nuốt lời mà là Lục Hoài Thâm không đồng ý."
"Rất quá đáng!" Giang Vị Minh tức đến mức không biết nói gì cho phải, miệng lẩm bẩm một câu như thế.
Giang Chu Mạn vẫn cứ không nói gì, Giang Vị Minh mở lời, "Mạn Mạn, nếu Lục Hoài Thâm đã thế này thì chúng ta cũng chẳng cần treo cổ trên một cái cây mãi.

Tuy nói rằng, ban đầu vì để con được gả vào nhà họ Lục mới bắt con mau chóng tiếp cận Lục Hoài Thâm nhưng nhà họ Lục đồng ý không phải cũng vì Giang thị có thể giúp đỡ nhà họ Lục sao? Vốn dĩ mọi người là đôi bên cùng có lợi, mà bây giờ rõ ràng Lục Hoài Thâm không muốn li hôn Giang Nhược, con cũng không cần phí thời gian dây dưa với nó làm gì nữa."
Ngược lại, Giang Chu Mạn rất bình thản: "Lúc vừa bắt đầu, quả thực là vì thương lai của ba người chúng ta nên con mới qua lại với anh ấy nhưng bây giờ con thật lòng yêu anh ấy, cho dù không yêu thì con đã hao phí bao nhiêu tâm tư và sức lực vào anh ấy như thế, dựa vào cái gì mà nói từ bỏ là từ bỏ."
Giang Cận cười ôn hòa nhưng giọng nói lộ ra sự lạnh lẽo chẳng mảy may có chút tương đồng nào, "Mạn Mạn nói rất đúng, cho dù em không đạt được cũng không thể để cho Giang Nhược được hời."
Mặt anh ta lạnh tanh nhấp một ngụm rượu vang, "Nếu Lục Chung Nam đã không bảo được Lục Hoài Thâm, vậy tự chúng ta dựa theo kế hoạch ban đầu, cứ coi như xử lí chuyện gia đình."
Giang Vị Minh không tiếp lời, ngầm ưng thuận, nghĩ đến việc khác, lại nói giọng lạnh lùng: "Lần trước khi họp trực tuyến với tổng bộ DS, nếu không phải nó đột nhiên đòi hạ giá tại chỗ thì cuộc giao dịch này đã có thể bắt tay vào làm rồi.

Sao ta cứ cảm thấy hiện tại nó đang gây khó dễ cho chúng ta vậy?"
Giang Cận hừ lạnh, Giang Nhược không đội trời chung với bọn họ, Lục Hoài Thâm lại vô thức thiên vị Giang Nhược thế kia, sao có thể vui vẻ với nhà bọn họ được?
......!
Sáng thứ hai, Giang Nhược vừa đến công ty chưa lâu đã bị G gọi vào văn phòng, qua thời gian dài ứng phó với vị sếp nữ này, Giang Nhược đã nắm chắc một vài cách thức, chí ít khi đối mặt với chị ta không còn cảm giác như đi trên băng mỏng, phải bấm bụng chịu đựng nữa.
G nói thẳng: "Cô còn nhớ Trần tổng không?"
Giang Nhược ngẩn ra, hơi mù mờ.
G nhếch mày, giọng điệu có phần sâu xa: "Chính là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, cô làm phiên dịch trong hội nghị, Trần tổng là chủ thuê của cô."

Lúc đó, biểu cảm trên mặt Giang Nhược hơi cứng nhắc, lập tức che giấu đi: "Còn nhớ ạ."
"Việc bàn bạc hợp tác của DS với bọn họ cũng được tương đối rồi, gần đây công ty định thành lập một tổ dự án đi khảo sát khách sạn vừa mới xây dựng bên khu phong cảnh, tôi thấy cô rất hứng thú với dự án này, đúng lúc chỗ tôi cũng cần phái một người đi, bằng không thì lần này cho cô đi khảo sát cùng mọi người trong tổ dự án, thấy thế nào?"
Giọng điệu G tùy ý, như thể chỉ là giao việc cho cô, hoàn toàn chẳng liên quan đến ân oán cá nhân.
Giang Nhược không rõ ý của G là từ nay về sau cô chính là người của tổ dự án kia hay khi kết thúc khảo sát vẫn quay về văn phòng tổng quản lí nhậm chức.

Lãnh đạo nói mập mờ nước đôi, người làm cấp dưới lại không dễ bề suy đoán bừa bãi, tránh để lãnh đạo cảm thấy không biết nhìn sắc mặt, cô làm tốt tất nhiên sẽ giữ cô, làm không tốt tất nhiên phải tìm cớ đuổi cô đi.

Giang Nhược chỉ đành đồng ý trước.
Nhưng có vài sự trùng hợp khéo đến mức tưởng chừng muốn hoài nghi có phải đã được sắp xếp từ trước hay không.

Ngày hôm trước cô vừa tiếp nhận chuyến công tác mà G giao cho, ngày hôm sau Cao Tùy đã tìm cô bảo điều tra được một số chuyện về tai nạn xe của gia đình bố ruột cô.
Cái người có thể liên quan tới vụ tai nạn xe sống ở thành phố mà Giang Nhược sắp đến công tác.

()
Hà Nội, 21/9/2021
Topic: Bị vợ khinh không còn trong trắng là cảm giác thế nào?
Một người đàn ông cục súc cho hay: Thật chẳng khác gì lấy nhục nhã làm nước rửa mặt.

Thủ thân như ngọc thì đã là gì.

Phải chứng minh được mới khó kìa!!!
Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ.