Không Hề Đáng Yêu

Chương 332: 332: Dường Như Đã Là Năm Tháng Xa Xăm





Tiệc trăm ngày của Mãn Mãn được lo liệu ở một khách sạn ven sông, quy mô không lớn, chỉ mời người nhà, bạn thân.
Hiện tại Giang Nhược coi như có quan hệ cộng sự với Phương Dã, quan hệ cá nhân cũng thường xuyên thân thiết, thêm nữa, trước đây Lục Hoài Thâm cũng từng có tình nghĩa qua lại với người ta, bởi vậy vợ chồng Phạm Đông Trăn và Phương Dã cũng nhận lời mời mà đến.
Hai vợ chồng chỉ dẫn theo con út cùng tiến vào, Quý Lan Chỉ hỏi Phương Dã: “Phạm Du lại đi rồi?”
Phương Dã nhắc tới đứa con riêng kia thì khổ tâm không nói ra được.
Bao năm nay bà ta coi nó như con đẻ, mọi chuyện đều nghĩ cho nó, bây giờ nó lại vì một người phụ nữ hai bàn tay trắng, thậm chí coi nó như công cụ mà muốn đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, thậm chí nhiều lần mở miệng làm tổn thương bà ta.
Mấy tháng trước Phương Dã mời Giang Nhược ăn cơm, mục đích đơn giản là để cho Phạm Du thấy rõ bộ mặt thật của Giang Chu Mạn, để nó ý thức được, Giang Chu Mạn chẳng qua là muốn lợi dụng nó thôi.
Ai ngờ xong việc Phạm Du thế mà lại bảo, cam tâm bị cô ta lợi dụng.
Sau đó, Phạm Đông Trăn cũng đã nổi giận, biết thằng này không dứt khoát được, trực tiếp cắt đứt nguồn kinh tế của nó.
Phạm Du cũng không phải phú nhị đại ăn chơi trác táng bình thường, bản thân làm sự nghiệp cũng có chút thu nhập, duy trì cuộc sống vốn có thì không thành vấn đề, nhưng nếu muốn bảo anh ta lấy của mình ra trợ giúp nhà họ Giang, vậy không thực tế.
Về sau Giang Chu Mạn đã biết, quay người liền chia tay anh ta luôn.

Phạm Du bị ma ám, cứ một hai nói là một tay Phương Dã tạo thành cục diện hiện tại, làm Giang Chu Mạn thất vọng về gia đình anh ta.
Phương Dã khi đó liền cho anh ta hai cái tát bảo anh ta tỉnh táo lại đi, “Làm đàn ông mà đến nông nỗi này, mày không ngại mất mặt hả.”
Sau đấy Phạm Đông Trăn đã nhốt con trai ông ta hai tháng, trông có vẻ bình thường rồi, sau khi Giang Cận và Giang Vị Minh vào tù, anh ta cũng không hề nhắc đến Giang Chu Mạn gì nữa.
Kết quả cái người Giang Chu Mạn cũng rất không biết xấu hổ, trước khi đi đã gọi một cuộc điện thoại cho Phạm Du, tiết lộ mình định đi Mỹ, khóc lóc ỉ ôi nói sau này chỉ sợ không còn cơ hội gặp mặt nữa, trước đây sợ nhà họ Giang liên lụy anh ta cho nên mới lựa chọn chia tay, nếu sau này đã chẳng còn cơ hội gặp lại, có mấy lời vẫn muốn nói rõ ràng với anh ta, là em yêu anh.
(Buồn nôn thế chứ lị Mà không hiểu sao mấy ông đàn ông rất dễ dính chiêu này)
Vừa nghe lời này, Phạm Du liền nguy rồi, lần này biết thông minh hơn, vì không để cho Phạm Đông Trăn và Phương Dã phát hiện, âm thầm lấy lí do công vụ, chạy tới Mỹ vụng trộm đi gặp Giang Chu Mạn, gửi hàng đống tiền sang mua nhà, mua túi xách cho người ta.
Khi Phương Dã biết được, cũng chẳng biết hai người kia đã gặp mặt bao lần, Phạm Du đã tiêu bao nhiêu tiền cho cô ta rồi.
Mấy hôm trước Phạm Du lại mang tin về, bảo Giang Chu Mạn mang thai, anh ta muốn ở Mỹ cùng cô ta dưỡng thai, chờ con sinh ra, thì đưa về nhà họ Phạm.
Tính khí Phương Dã ngang tàng từ trong xương cốt, biết Giang Chu Mạn ở kia đầu điện thoại, cáu lên liền chửi như tát nước một trận qua điện thoại, nếu con đĩ kia dám vào nhà họ Phạm, tao chắc chắn lột da nó, khiến cho nó chết như thế nào cũng không biết.

Phương Dã cuối cùng còn cảnh cáo Phạm Du: “Mặc kệ mày ở bên ngoài làm thế nào với nó thì làm, nhưng, từ nay về sau mày dám cả gan tiêu một đồng nào của nhà họ Phạm cho con đàn bà và thứ con hoang kia, thì tao không mắng mày, càng không đánh mày, tao cũng chỉ theo sát nó, xem tao có xử nó nên thân không!”
Mục đích Giang Chu Mạn mang thai lúc này không thể rõ hơn được nữa, không có nhà họ Giang, lại đắc tội Lục Hoài Thâm, phụ huynh đều là kẻ bị tình nghi, cô ta không thể dừng chân ở thành phố Đông Lâm, xoay người liền tìm chỗ dựa mới cho mình, muốn mượn Phạm Du để quay về thành phố Đông Lâm một cách danh chính ngôn thuận, nằm mơ giữa ban ngày đi!
Phương Dã vừa nói đến đã tức không thở được, cố gắng bình tĩnh nói với Quý Lan Chỉ: “Tạm chưa bàn đến trong bụng cô ta rốt cuộc có phải con của Phạm Du hay không, cho dù phải, chỉ cần có tôi ở đây một ngày, bất kể là Giang Chu Mạn hay Dương Châu Mạn gì đó, cũng đừng hòng đến phá hoại nhà họ Phạm tôi.”
Quý Lan Chỉ uống với bà ta hai chén, nói an ủi: “Nhà nào cũng có quyển kinh khó niệm.”
Đến tiết mục chụp ảnh gia đình trong tiệc trăm ngày, bởi vì bố mẹ Lục Hoài Thâm đều đã qua đời, Lục Chung Nam không tới, nên trong ảnh gia đình tiệc trăm ngày chỉ có một nhà ba người, cùng Kiều Huệ và Trình Khiếu.
Sau lần trước Lục Thanh Thời nhắc Giang Nhược bảo cô đưa con đi gặp Lục Chung Nam bị Quý Lan Chỉ mắng, lần này trong tiệc trăm ngày cũng không nhắc lại, nhưng đêm hôm trước Giang Nhược đã thương lượng với Lục Hoài Thâm, qua trăm ngày đưa Mãn Mãn qua thăm Lục Chung Nam.
Sáng hôm sau, Mãn Mãn tỉnh dậy, cả nhà ba người đến nhà họ Lục.
Lần trước Giang Nhược tới vẫn là mùa đông, cách mấy tháng lại bước vào nơi này, cảnh tượng không hề thay đổi, thậm chí sắc xanh ngày hè càng dạt dào hơn, nhưng không biết có phải xuất phát từ ảnh hưởng tâm lý không, biết nhà họ Lục hiện giờ lòng người tứ tán, ngay cả quy củ mỗi tuần tụ tập một lần trong quá khứ cũng không còn tồn tại nữa, cô thế mà lại cảm thấy bầu không khí xung quanh thê lương hơn rất nhiều.
Mãn Mãn nằm trong nôi an toàn ở ghế sau, Giang Nhược cũng ngồi ở ghế sau cùng nó, xe dừng lại, thằng bé mệt đến nỗi phải ngáp, Giang Nhược cởi bỏ dây an toàn rồi bế nó lên, nó thuận thế liền dựa vào ngực Giang Nhược, kết quả Giang Nhược chợt chuyển tay, giao nó cho Lục Hoài Thâm, Mãn Mãn nhìn cô đầy khó hiểu.
Giang Nhược nói: “Bọn anh đi đi, em không vào đâu.”
Lục Hoài Thâm nói ừ, “Anh đi nhanh về nhanh.”
Giang Nhược nói: “Không vội.”
Mãn Mãn thấy càng ngày càng cách xa mẹ, đâu lông mày nhăn lại, ư ư giả khóc mấy tiếng, Lục Hoài Thâm vỗ vỗ lưng nó, dỗ một chút, nó lại bình tĩnh.
Sau khi Lục Chung Nam sinh bệnh, chân cẳng cũng không tiện đi lại, lên xuống cầu thang trở nên vô cùng nhọc nhằn, ông ta ở tầng hai, bình thường cơ bản sẽ không đi thang máy, toàn là khi con cháu ở nhà, lên tầng ba mới dùng.

Mà nay lên xuống đều không rời thang máy được, thậm chí phải ngồi xe lăn thời gian dài, vì thế quản gia cho dọn đi toàn bộ bình hoa, tủ cùng với đồ nội thất dùng để trang trí trên đường từ phòng khách tầng một đến cửa thang máy, hoặc là bày ở chỗ khác sẽ không vướng, bởi vậy phòng khách có vẻ trống trải hơn nhiều.
Biết trước Lục Hoài Thâm sẽ đưa con tới, Lục Chung Nam sáng sớm đã chờ ở phòng khách, thời điểm tiến vào cổng lớn bên ngoài, khi Lục Hoài Thâm bóp còi để bên trong mở cửa an ninh, Lục Chung Nam nghe được, cứ ngóng mãi ra ngoài.
Không bao lâu, Lục Hoài Thâm đã bế con từ cửa vào.
Thị lực của Lục Chung Nam cũng không bằng trước kia, lúc nhìn ra cửa, chỉ thấy mờ mờ Lục Hoài Thâm ôm một vật nhỏ, ông ta nghiêm túc nỗ lực muốn nhìn hình dáng rõ ràng, có vẻ ánh mắt không có tiêu cự.
Chờ Lục Hoài Thâm đi vào thêm, ông ta mới thấy rõ ràng dáng vẻ Lục Chi Ngung.
Cho dù lúc trước Lục Thanh Thời đã chụp ảnh cho ông ta xem, hiện giờ thật sự nhìn được sờ được vẫn khác, hơn nữa đứa bé lớn hơn, ngũ quan lại hơi có thay đổi so với trước kia thấy.

Lục Chung Nam chìa tay ôm, Lục Hoài Thâm trực tiếp đặt đứa bé lên đùi ông ta, Lục Chung Nam vui vẻ ra mặt.
(Kẻ ác thường sống thảnh thơi mà)
Tóc Lục Chung Nam gần như trắng hết, tinh thần cũng không bằng trước kia, thời điểm vừa về, đôi đũa cũng cầm không xong, hiện tại vẫn còn tật run tay.

Không biết có phải do nguyên nhân này không, trông cả người ông ta hiền lành hơn trước rất nhiều.
Mãn Mãn nằm nghiêng trên đùi Lục Chung Nam, ông ta dùng tay đỡ đầu và lưng thằng bé, run rẩy nắm lấy cái tay non nớt kia, “Ta là cụ của cháu, nhớ kỹ đấy nhé.”
Mãn Mãn chỉ dùng ánh mắt tò mò quan sát ông ta, chẳng mấy chốc, lại bị sự việc khác hấp dẫn lực chú ý, đảo mắt nhìn khắp nơi.
Giang Nhược vốn dĩ ngồi trên xe, hiện tại đã tháng bảy, mặt trời lúc gần mười giờ đã có phần gay gắt, chiếu vào trong xe, cho dù cô bật điều hòa, cũng cảm thấy ánh nắng xuyên thấu qua cửa sổ xe chiếu ở trên người không thoải mái, trong lòng kỳ thực lại hơi để ý người bên trong nói cái gì, vì thế xuống xe đi đến dưới mái hiên, ngồi ở xích đu trên hành lang.
Giang Nhược ngồi ở xích đu đu đa đu đưa, cô mặc váy liền thân trễ vai màu lam khói, lúc dựa vào lưng ghế xích đu, chạm tới phần kim loại trên đỉnh lưng ghế, truyền đến một cảm giác mát lạnh.
Cô nhớ tới cảnh tượng hai lần trước tới nhà họ Lục.

Khi đó cô cơ bản đều sẽ căn đúng giờ cơm để tới, chẳng có gì nói với người nhà họ Lục, bởi vì không thân, tâm tư mọi người lại khác nhau, khi Lục Chung Nam bảo cô gọi điện cho Lục Hoài Thâm giục thử, cô như được đại xá chạy ra ngoài, cũng ngồi ngay trên xích đu này gọi điện thoại cho Lục Hoài Thâm.
Hãy còn nhớ rõ lúc ấy chạng vạng đầu hạ, khi cô ngồi ở đây, ngắm ráng chiều từ góc độ này khiến người ta khắc ghi sâu sắc nhất.
Hồi tưởng quá khứ, ường như đã là năm tháng xa xăm, nhưng thật ra chẳng qua cũng mới hơn một năm.
Được một lúc, Giang Nhược nghe thấy hình như Lục Hoài Thâm đang tạm biệt Lục Chung Nam, vì Mãn Mãn buồn ngủ, đang không thoải mái kêu hừ hừ.
Giang Nhược chờ Lục Hoài Thâm ra, lại nghe thấy Lục Chung Nam đang nói: “Sau này dẫn nó tới chơi thêm.”
Giọng nói kia rất già nua, hơn nữa mất hẳn vẻ cứng rắn ngày xưa, mang theo vẻ yếu đuối cẩn thận dè dặt sợ bị từ chối.

Giang Nhược nghe được rất khó chịu, phẫn nộ và mềm lòng lẫn lộn trong lòng.
Dẫu cảm thấy ông ta đang giả vờ đáng thương, sớm biết có ngày hôm nay, trước kia cần gì phải thế, khi Mãn Mãn ở trong bụng cô, ông ta chưa bao giờ nghĩ cho đứa bé.

Nhưng về phương diện khác lại cảm thấy ông ta thật sự đáng thương.
Tiếp theo lại nghe Lục Chung Nam nói: “Về tiếp quản Bác Lục đi.”
“Việc này cháu đã bày tỏ thái độ rồi.” Lục Hoài Thâm không nói nặng lời giống lần trước ở bệnh viện.
Lục Chung Nam khom lưng, tay chống hai bên xe lăn, “Tôi cũng thỉnh cầu anh một lần nữa.”
Lục Hoài Thâm nói: “Công ty mới của cháu còn rất nhiều việc, quả thực không có thời gian.”
“Tôi đợi anh bận xong, nếu đến lúc đó tôi vẫn có thể kiên trì chưa chết, Bác Lục cũng chưa sập.” Lục Chung Nam nói thều thào.
Hơi có ý giận dỗi, lại không dám gây áp lực quá kịch liệt như trước đây.
Lục Hoài Thâm nghe thấy buồn cười.
Bác Lục trước mắt tuy chưa đến nông nỗi phải đóng cửa, nhưng tình thế lại không được lạc quan, cứ tiếp tục như vậy, không ai có thể cứu vãn cục diện, nếu thời vận lại kém, cuối cùng cũng khó thoát được kết cục thế kia.
Sau khi Lục Hoài Thâm từ chức, Lục Thậm Cảnh đã kích phát nỗi bất mãn của các cổ đông, toàn dựa vào mấy đổng sự bị Lục Thậm Cảnh tóm được nhược điểm đang tiếp tục ủng hộ anh ta, mà nay Lục Thậm Cảnh không được lòng người, phần lớn sự vụ đều do Lục Thừa Vân, bố Lục Trọng, phụ trách.
Nhưng tư tưởng của Lục Thừa Vân cũ kỹ, không hợp ý kiến với các vị quản lý cấp cao, thanh danh bên ngoài bị hao tổn, trong công ty còn loạn thành một nồi cháo, cho nên trước sau không nhìn thấy khởi sắc.
Lục Chung Nam nói: “Tôi biết lúc trước anh đang mua cổ phần Bác Lục, tôi cũng đoán được là chiêu anh từ chức, rắp tâm làm giá cổ phiếu Bác Lục chạm đáy, dù sao mục đích của anh đều là để lấy lại Bác Lục, hiện tại tôi đem cổ phần của tôi cho anh, anh chính là cổ đông lớn nhất, tại sao không bằng lòng?”
“Ông có khả năng nhầm rồi, mục đích của cháu không phải lấy lại Bác Lục, mà để sau này nâng cao giá cổ phiếu rồi bán đứt.

Tốt xấu gì cháu cũng vì nó trả giá không ít, cho dù rời đi cũng phải lấy lại thù lao cháu nên có được, phải để bản thân cháu cảm thấy không lỗ, trong lòng mới có thể thoải mái.” Giọng Lục Hoài Thâm bình thản, chỉ là ngữ khí trần thuật sự thật.
“Tôi thỉnh cầu anh đừng làm vậy.”
Lục Hoài Thâm đột nhiên bực bội, đầu mày nhíu chặt, lộ ra vẻ mất kiên nhẫn, “Ông nói thỉnh cầu như vậy có ích gì? Nói ‘thỉnh cầu’ mười lần trăm lần, thì có thể triệt tiêu tổn hại do những sai lầm ông phạm phải đã gây ra à?”
Vốn dĩ món nợ của Tiết Gia Nguyệt, Lục Hoài Thâm dự định tiếp quản Bác Lục với tư cách là con trai bà ấy, thì sẽ xóa xạch ân oán năm xưa.
Lúc trước anh đã nói rất rõ ràng, Bác Lục ở trong tay anh, anh sẽ dốc hết khả năng tìm cách phát triển, ít nhất Lục Chung Nam không cần lo lắng về tiền đồ, chỉ là Lục Chung Nam trước sau không rõ ràng, không phải Lục Hoài Thâm không buông được chuyện này, mà chính ông ta không buông được, vậy mới luôn lo lắng Lục Hoài Thâm làm ra việc nguy hại đến Bác Lục vì báo thù.
Lục Chung Nam không nói chuyện nữa, im lặng ngồi cô độc ở đó.
Cuối cùng Lục Hoài Thâm có chút dao động, nhìn ông ta thật lâu, nói: “Chờ cháu xong việc công ty mới rồi nói sau, Bác Lục cứ để chú hai quản lý trước đi, Lục Trọng chắc chắn cũng sẽ góp ý kiến, bản thân ông cố mà dưỡng sức, đừng có nhọc lòng lo nghĩ nhiều thế.”
Mãn Mãn mệt ghê gớm, muốn ngủ, tay túm lung tung cổ áo Lục Hoài Thâm, khóc ầm lên.
Lục Chung Nam nhìn thấy hi vọng, trong lòng dễ chịu hơn, tâm tình vui vẻ nói: “Thằng bé gắt rồi, mau đưa đi dỗ ngủ đi.”
Lục Hoài Thâm thấy nụ cười đạt được ý đồ trên mặt ông ta, cực kỳ cạn lời.

Anh bế Mãn Mãn ra, thấy Giang Nhược đã ngồi trên xích đu, khẽ hỏi anh: “Đây là kết thúc rồi? Đi à?”
Lục Hoài Thâm buồn cười, “Giả vờ.”
Vừa rồi ở bên ngoài, thứ nên nghe áng chừng cô đều nghe được.
Giang Nhược nhịn cười, lên trên xe, nhét ti giả vào miệng Mãn Mãn, dỗ ngủ rồi đặt vào nôi an toàn, bấy giờ mới đánh xe rời khỏi nhà họ Lục.
Giang Nhược nghĩ đến những câu Lục Hoài Thâm nói với Lục Chung Nam lúc sau cùng, cô muốn hỏi anh có sẵn lòng một lần nữa tiếp quản lại Bác Lục không, mấy lời kia rốt cuộc là để qua loa lấy lệ với Lục Chung Nam, hay thật sự nghĩ như vậy.
Trái lại Giang Nhược không phải không muốn anh về Bác Lục, mà đơn thuần là tò mò.
Lục Hoài Thâm đưa hai mẹ con về nhà, rồi đến công ty mới.
Đợi buổi tối anh về, đã là nửa đêm, Giang Nhược hiện tại không dễ dàng gì mới điều chỉnh về trạng thái làm việc và ngủ nghỉ có giờ giấc, buổi tối có thể ngủ một giấc kha khá, nhưng vẫn nhớ đến vấn đề ban ngày muốn hỏi, mãi không ngủ được sâu giấc, nghe được tiếng mở chốt cửa liền tỉnh ngay.
Khi Lục Hoài Thâm tắm rửa xong lên giường, Giang Nhược buồn ngủ rũ mắt mơ màng dựa sang, hỏi anh: “Anh nghĩ thế nào?”
Lục Hoài Thâm dừng một chút, “Nghĩ thế nào cái gì?”
“Việc về Bác Lục.”
Lục Hoài Thâm quẳng vấn đề cho cô, “Em thấy thế nào?”
Giang Nhược ngẫm nghĩ, nói: “Anh tiếp quản Bác Lục một lần nữa, có phải Lục Thậm Cảnh sẽ bị tức chết không?”
Lục Hoài Thâm bị cô chọc cười, “Hướng suy nghĩ của em, đúng là có phong cách độc đáo.”
Giang Nhược giảm bớt nỗi bực, tỉnh táo hơn, “Không phải ông ta nói cổ phần đều cho anh à, tương lai sau này cũng không thể bắt chẹt anh nữa.”
Trước nay cô chưa từng đến Giang thị, không có tình cảm đặc biệt nào với công ty, ngược lại cảm thấy nó giống gông xiềng hơn, giống một ngọn núi cao nặng nề không thể gánh vác đè trên người.

Nhưng Bác Lục đối với Lục Hoài Thâm mà nói, lại hoàn toàn không phải vậy.
Cô từng thấy dáng vẻ Lục Hoài Thâm làm việc suốt ngày đêm vì công ty, đó không phải chỉ vì bảo vệ địa vị và quyền phát ngôn của mình, mà là thật sự đang gánh vác phần trách nhiệm này.
Đây cũng là lí do khi đang tại chức, Lục Hoài Thâm được lòng người như thế, anh rời đi, nhân tài cấp dưới cũng không thể chối từ mà rời đi theo anh.
Lục Hoài Thâm im lặng hồi lâu, hỏi cô: “Em hi vọng anh về không?”
Giang Nhược nghĩ, trong lòng Lục Hoài Thâm chắc chắn đã có đáp án, nhưng nếu sự khẳng định của cô có thể khiến anh càng thêm kiên định với quyết định của mình, vậy cô sẽ nói: “Đương nhiên.”.