Hạ Tông Minh có thể gọi là dùng hết thủ đoạn năn nỉ ỉ ôi với Vương Chiêu, từ năm ngoái đến năm nay, từ trong nước đuổi ra nước ngoài, lại từ nước ngoài theo về trong nước, cuối cùng, vào một ngày hợp thời, Vương Chiêu đã đồng ý.
Đồng ý ăn cơm với anh ta.
Anh ta chịu đủ những ngày tháng chỉ có thể chém gió rồi, cái này dẫn tới Vương Chiêu cho rằng anh ta chỉ biết chém gió.
Thật không dễ gì thượng vị thành công, anh ta bắt buộc phải thể hiện phong thái đàn ông, chứng minh cho mình và Tiểu Hạ.
Dù sao anh ta cũng từng đích thân nói rằng, cái ngày Vương Chiêu gật đầu kia, chính là ngày anh ta sẽ làm hết lượt 180 kiểu mình từng nói.
(Vãi ông anh =)))
Vương Chiêu cũng tức hết chỗ nói, cô không biết có phải Hạ Tông Minh giả ngu quen rồi không, đầu óc thật sự không dùng được, cô ấy đồng ý ăn cơm cùng anh ta, anh ta lại tự cho mình là bạn trai.
Hạ Tông Minh nhìn cô bằng ánh mắt tha thiết mong chờ, thấy Vương Chiêu không cho câu trả lời, anh ta nói dẫn dụ từng bước: "Nhà hàng tai mắt đông đảo, có những lời nói không tiện nói, chờ tí nữa chúng ta đến khách sạn, chỗ đó yên tĩnh, em muốn hỏi gì thì hỏi, anh nhất định biết gì nói hết, không giấu giếm nửa lời, bảo bối.
"
Vương Chiêu buồn nôn, nhưng lại bị tiếng "bảo bối" Hạ Tông Minh gọi làm cho toàn thân tê dại, k1ch thích lạ kì.
Hai tay Vương Chiêu chụm lại hình bông hoa, cằm gác bên trên, đôi mắt lấp lánh nhìn anh ta: "Anh biết không, ánh mắt anh cực kì giống Vương Lai Phúc.
"
Hạ Tông Minh rất phối hợp hỏi: "Vương Lai Phúc là ai?"
(Lai Phúc: nghĩa là phúc tới)
"Con chó nhà tôi vừa nuôi, vẫn chưa triệt sản, gần đây động d*c, tôi định tìm thời gian thích hợp thiến nó.
"
Vương Chiêu nói, cười hì hì dựng tay thành hình cái kéo, ngón tay hợp lại, hai bắp đùi Hạ Tông Minh vô thức chợt xiết chặt.
Hạ Tông Minh không nói nữa, Vương Chiêu không biết có phải nói anh ta giống chó, anh ta giận rồi, lập tức hơi sợ.
"Không phải tôi bảo anh giống cái kia, chỉ là bảo ánh mắt anh, hơi! "
Hạ Tông Minh im lặng nhìn cô ấy hồi lâu, khi cô ấy nói được một nửa, đột nhiên "gâu" một tiếng với cô ấy.
Vương Chiêu: "! " Đối với Hạ Tông Minh đ ộng tình bất kì lúc nào, cô ấy trước giờ đều ứng đối tự nhiên, mà nay đột nhiên không thể đối đáp.
Hạ Tông Minh nói: "Bảo bối, em chắc chắn muốn bỏ lỡ anh đêm nay nhiệt tình như lửa à? Ao u --"
(ao u: từ miêu tả tiếng sói hú)
Vương Chiêu nghẹn hồi lâu mới nặn ra ba chữ: "Anh hèn thật.
"
Sau khi ăn xong, Hạ Tông Minh đưa cô ấy về nhà, trên đường vẫn chưa từ bỏ ý định: "Em thật sự không muốn biết hả?"
"Cái gì?" Vương Chiêu uống nhiều rượu vang quá, đầu óc mê muội dựa vào ghế xe.
"Lục Hoài Thâm á, không phải em muốn biết kế tiếp cậu ta làm thế nào à?"
Vương Chiêu xùy một tiếng: "Anh với anh ấy mặc chung một cái quần, sao có thể đem kế hoạch của anh ấy kể với người khác, anh tưởng tôi ngốc?"
"Thế sao em còn hỏi?" Giọng anh ta trầm khàn.
Vương Chiêu quay đầu: "Tôi chỉ thuận miệng! "
Vương Chiêu ngưng bặt, bởi vì mặt Hạ Tông Minh ở ngay trước mặt cô ấy, hô hấp đan nhau, cô ấy nhìn chằm chằm môi anh ta, nói nốt lời sắp nói: "Tôi chỉ thuận miệng hỏi một tí, có thể có được đáp án hay không cũng không quan trọng.
" Giọng điệu cũng đã nhu mì không ít.
"Vừa khéo, anh cũng chỉ thuận miệng đồng ý, có thể kể với em hay không hoàn toàn phải xem tâm trạng," chóp mũi Hạ Tông Minh tì vào chóp mũi cô ấy, đôi môi chỉ cách gang tấc, khoảnh khắc trước khi hôn, trong hơi thở đan xen, anh ta dùng giọng điệu như nắng hạn gặp mưa rào nói: "Như thế xem ra, chúng ta thật xứng đôi.
"
Kỳ thật không cần xem tâm trạng, cho dù Hạ Tông Minh bị sắc đẹp mê hoặc đầu óc, cũng sẽ không bán đứng Lục Hoài Thâm.
Khi anh ta hẹn hò yêu đương, tuy mặt dày, nhưng lại là người rất biết chừng mực.
Anh ta biết đối với Lục Hoài Thâm mà nói, kế hoạch lần này quan trọng nhường nào, nếu xảy ra sai sót, có khả năng mưu tính suốt nửa đời của cậu ta sẽ hóa thành bong bóng trong một đêm.
Ngày hôm sau không hề bất ngờ, chịu ảnh hưởng nội dung bức thư từ chức của Lục Hoài Thâm, bắt đầu phiên giao dịch, cổ phiếu tập đoàn Bác Lục nhanh chóng giảm sàn.
Sau khi Vương Chiêu tỉnh lại thì đang xem xu hướng cổ phiếu, Bác Lục là doanh nghiệp trùm bản địa, nổi danh cả nước, ngày hôm qua sự việc Lục Hoài Thâm từ chức ở Bác Lục đã lên báo, tiêu đề trang nhất của các phương tiện truyền thông kinh tế tài chính đều viết hoa in đậm nhấn mạnh việc này, chuyên gia do bản tin kinh tế tài chính mời đến đang phân tích ảnh hưởng chuyện này mang đến.
Bởi vì trong đó còn liên quan tới vụ án hình sự, trên Weibo cũng bắn tóe một ít bọt nước.
Vương Chiêu rất lo Giang Nhược thấy được cái đó.
Lúc này Hạ Tông Minh ôm cô ấy từ phía sau, cứ gọi bảo bối bảo bối, hai chữ tối hôm qua nghe còn khiến cả người tê dại mà sáng nay đã cảm thấy tởm.
Cô ấy đẩy Hạ Tông Minh ra, "Anh phiền thật.
"
Hạ Tông Minh đau thấu tim, "Đúng là tra nữ chỉ biết dùng xong vứt bỏ!"
Vương Chiêu mắt điếc tai ngơ, xuất phát từ bệnh nghề nghiệp, cô ấy thử tiếp thu việc này, thế mà trong đầu còn nảy ra phương án công quan.
Cô ấy đứng dậy mặc quần áo rồi nói: "Tôi phải đi thăm Giang Nhược một tí.
"
"Anh đưa em.
" Hạ Tông Minh dậy theo.
Vương Chiêu lập tức giậm chân, cảnh cáo anh ta: "Anh đừng đi theo tôi!"
Hạ Tông Minh bắt đầu nghi ngờ chính mình, "Em không hài lòng anh à?"
Vương Chiêu bịt miệng anh ta, động tác thô bạo, "Câm miệng, ai nói cái đó với anh.
"
"Anh đây trông mất mặt lắm à?" Hạ Tông Minh liên tục nghi ngờ.
"Chỉ là đừng đi theo tôi!" Vương Chiêu bứt rứt như mèo xù lông, tên đàn ông chó chết này, nếu không phải cô ấy hơi say, nếu không phải ánh đèn trong xe quá mờ, cô ấy nhất định sẽ mở to mắt nói với bản thân, đây là tên đàn ông chó không chạm vào được!
Hạ Tông Minh nhìn cô ấy, ánh mắt dường như đang nói: Em cứ phải dùng ánh mắt ngập tràn thất vọng để nhìn anh thế á?
Vương Chiêu lại có chút áy náy, cảm thấy mình không thể vô tình như vậy, nhưng sợ ở thêm vài giây, sẽ nhiều thêm một phần tình cảm, dời mắt nói qua loa: "Tôi phải đi thăm Giang Nhược, chuyện khác nói sau nhé.
"
Vương Chiêu tới bệnh viện, Lục Hoài Thâm đang dựng cái bàn trên giường bệnh, đánh cờ vây cùng Giang Nhược.
Vương Chiêu không hiểu Lục Hoài Thâm rốt cuộc là làm sao, dáng vẻ của người không có việc gì, nếu không phải Vương Chiêu biết từ đầu đến cuối, căn bản không thể liên hệ anh với nhân vật chính trong trận sóng to gió lớn ngoài kia.
Sau khi vào cửa, dường như Lục Hoài Thâm biết ý đồ cô ấy đến, đưa mắt ra hiệu cho cô ấy, Vương Chiêu liền biết Giang Nhược không biết việc này.
Lục Hoài Thâm hỏi Giang Nhược còn đánh cờ nữa không, Giang Nhược nhìn chằm chằm bàn cờ thua chắc, tức giận nói: "Này còn đánh cái gì?"
Lục Hoài Thâm ngồi lại lên giường, "Để anh xem xem làm thế nào giúp em thắng.
"
"Thế còn gì thú vị?" Giang Nhược hết hứng.
Lục Hoài Thâm dốc lòng chỉ bảo: "Em vừa mới học, đừng đòi một bước lên trời.
"
Nhưng sự kiên nhẫn của Giang Nhược đã hao hết, "Có phải gần đây anh nhàn quá không, sao cứ phải dạy em chơi cờ?"
Lục Hoài Thâm chuyên chú điều chỉnh quân cờ trên bàn cờ, "Đây là bồi dưỡng sở thích, cũng là dưỡng thai, còn giúp em tĩnh tâm, nào, thử lại.
"
(Đánh cờ mà tĩnh tâm cái gì.
Tôi mỗi lần đánh cờ là ý chí chiến đấu hừng hực ấy chứ.
)
Giang Nhược nhìn ngón tay khớp xương rõ ràng của anh đang nhích tới nhích lui không đâu trên bàn cờ, đột nhiên hỏi: "Lục Hoài Thâm, không phải anh bị thất nghiệp chứ?"
Cô chuẩn bị tâm lý một chút, ngoài hỏi công việc của anh, cố hết sức đừng liên tưởng đến cái khác.
Trong ấn tượng, Lục Hoài Thâm chưa có lúc nào rảnh thế này.
Lục Hoài Thâm nhắc nhở: "Chuyên tâm, xem anh đi thế nào.
"
Giang Nhược nhíu mày, ưỡn bụng khoanh tay, nói: "Lục Hoài Thâm, anh bây giờ giống hòa thượng lục căn thanh tịnh.
"
(Lục căn: trong Phật giáo dùng để chỉ mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý thức)
Cô nói xong, Lục Hoài Thâm đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cô, ánh mắt cực kỳ ý vị sâu xa, ái muội lại khắc chế, tóm lại chính là muốn cho cô biết, lục căn của anh không hề thanh tịnh.
Giang Nhược mím môi, cụp mắt nhìn xuống bàn cờ, giơ tay khuấy loạn một trận, quân cờ tứ tán, không nhìn ra nguyên dạng nữa.
.