Không Hề Đáng Yêu

Chương 32: 32: Em Chỉ Cần Biết Bọn Em Vĩnh Viễn Không Thể So Sánh Được





(Bản dịch này được đăng tải duy nhất trên trang Wattpad Phương Nhược Vũ @ thachgiatrang9420)
Quang cảnh lúc sáu bảy giờ, vừa hãy giữa lúc hoàng hôn, chân trời xanh thẫm rộng lớn xa xăm.

Những dòng xe trên phố lưu chuyển không ngừng, biển người nối tiếp nhau không dứt, chiếc xe Sedan thương vụ chậm chạp bị mắc kẹt trong thời kì cao điểm tắc nghẽn, đang gian nan di chuyển tới đích.

(Xe Sedan: là dòng xe ô tô 4 cửa, có 4-5 chỗ ngồi; Có cấu tạo 3 khoang riêng biệt, bao gồm: khoang động cơ, khoang hành khách và khoang hành lý.

Trong đó, khoang động cơ và khoang hành lý thấp hơn còn khoang hành khách cao với 2 hàng ghế; Loại xe này sử dụng cấu tạo thân vỏ xe liền khung gầm (unibody); có gầm xe thấp dưới 200 mm.

Một số loại xe thuộc dòng này như: Mitsubishi Attrage, Toyota Altis, Camry, Kia K3, Honda Civic,...)
Bùi Thiệu cân nhắc một lát mới lại nói: "Tôi chỉ là lo lắng phu nhân nếm được ngon ngọt từ đó, một lần nữa ôm ấp hi vọng phi thực tế đối với việc li hôn và gia sản, phu nhân là một người rất kiên trì."
Bùi Thiệu vẫn giỏi ăn nói như mọi khi, đem những lời được một tấc lại muốn tiến một thước này nói thành ra trong sáng thoát tục như thế.

Cậu ta một mặt nói, một mặt như vô tình như cố ý nhìn chăm chú sắc mặt Lục Hoài Thâm từ gương chiếu hậu.

Các cửa hàng hai bên đường nối tiếp san sát nhau, những tia sáng trong khoang xe nương theo ánh tà dương đang dần dần mất hẳn ở đường chân trời mà càng trở nên ảm đạm hơn, đèn đường lờ mờ chiếu vào cửa xe, hình thành trên gương mặt Lục Hoài Thâm vài mảnh cắt lúc sáng lúc tối, làm cho đường nét khuôn mặt góc cạnh rõ ràng lộ ra thêm mấy phần sắc nét, đôi mắt đen nhánh không gợn sóng, hơi rũ xuống trong trạng thái thả lỏng tự nhiên, khiến người ta không cảm nhận được rung động cảm xúc nào, thoắt cái mở mắt, thế mà sắc lạnh không gì so được.

Lục Hoài Thâm nửa khép mi mắt nhìn ra ngoài cửa xe, trong đầu nhất thời hiện ra bóng dáng người phụ nữa mặc kệ gió mưa xuất hiện ngoài cửa nhà mình.

Thay vì nói là kiên trì, chi bằng nên gọi là cố chấp.

Vế trước tương đương với việc có mục đích rõ ràng, còn vế sau thì rõ ràng là không biết tự lượng sức mình, còn ngoan cố chống cự.

"Giang Khải Ứng khôn khéo cả đời nhưng lại ngu xuẩn đem tất cả tiền cược trên người Giang Nhược, cho dù tôi mang cổ phần Giang Thị trả lại cho cô ấy, chỉ dựa vào sức mình cô ấy cũng chẳng thay đổi được gì." Lục Hoài Thâm không nhanh không chậm đáp lời, đột nhiên ngừng một chút, lạnh lùng hừ một tiếng, "Giang Khải Ứng có không cam tâm đi nữa, đời này cũng đừng mong trở về Giang Thị."
Bùi Thiệu cảm thấy sự khác biệt giữa Lục Hoài Thâm với phú nhị đại thông thường chính là ở chỗ, anh ấy làm việc quyết đoán nhưng trước nay chưa từng phô trương thanh thế, anh ấy đích thực có bản lĩnh đó.

Người như thế không có nhược điểm, cũng sợ có nhược điểm.

Lúc chiều tà, Giang Chu Mạn ngồi vào xe muốn cùng Giang Cận đi xã giao.

Vừa bắt đầu, Giang Chu Mạn đề xuất muốn đi cùng, Giang Cận còn có chút kinh ngạc, anh biết hôm nay Lục Hoài Thâm phải tham gia yến tiệc, dựa theo tính cách Giang Chu Mạn, cho dù không làm bạn đồng hành, cũng sẽ nghĩ biện pháp xuất hiện tại cùng một nơi với anh ta.

Nhưng con bé là người cực kì biết chừng mực và tiến thoái, trước nay chưa bao giờ có bất kì hành động quá phận nào, cho nên Lục Hoài Thâm rõ ràng biết con bé có ý nhưng vẫn để nó đi theo, đến cùng là khoan dung với con bé.

Giang Cận hoài nghi giữa nó với Lục Hoài Thâm đã xảy ra chuyện gì đó là vì sau khi Giang Chu Mạn lên xe, toàn bộ hành trình hoặc là cùng anh nói chuyện về khách hàng lần này như thế nào, hoặc là nói chuyện gần đây bệnh cao huyết áp của bố lại tái phát rồi, ngược lại không nhắc một chữ nào đến Lục Hoài Thâm.

Sau khi Giang Cận nghe cô nói chuyện tào lao một hồi, mới chậm rì rì mở miệng: "Mấy ngày gần đây sao không thấy em đi tìm Lục Hoài Thâm? Mỗi tối đều đúng giờ đúng giấc về nhà ăn cơm cùng bố, ông già toàn bảo là thụ sủng nhược kinh."
Âm thanh Giang Chu Mạn đang chầm chậm nói chuyện ngừng lại, ánh mắt tối đi, một lúc lâu sau vẫn chẳng lên tiếng.

Giang Cận đang nhẫn nại chờ cô mở lời, Giang Chu Mạn chần chừ mãi mới đêm toàn bộ câu chuyện ngày đó đã tự mình làm chủ đi tìm Giang Nhược bàn điều kiện nói ra.

Giang Chu Mạn trước giờ vẫn biết, sự yêu thích và quan tâm mà bản thân dành cho Lục Hoài Thâm lớn hơn nhiều so với những gì anh dành cho cô, nhưng cô cũng hiểu, phụ nữ không thể đặt bản thân mình ở vị trí quá thấp, song song với yêu thích cũng không thể đánh mất tôn nghiêm, bằng không, sau tất cả, tình cảm như vậy chỉ có thể là cảnh tượng hảo huyền.

Nhất là đối với kiểu đàn ông vĩnh viễn đặt dã tâm lên trước tình cảm như Lục Hoài Thâm, tuy thế nghĩ lại mới thấy, không phải cô bị thu hút bởi chính dáng vẻ đó của anh sao?

Hoặc có lẽ phụ nữ ít nhiều đều có lòng hư vinh, giống với đạo lí tự cổ xưa, ấy là mĩ nhân yêu anh hùng.

Đa số phụ nữ đều hưởng thụ việc được đứng cạnh người đàn ông có địa vị phi phàm, tựa như tất cả sự ái mộ của người đàn ông này và những gì anh ta sở hữu, có thể khiến bản thân trong đám đông tầm thường bộc lộ tài năng trở thành tiêu điểm, trở thành đối tượng được người ta cực kì hâm mộ.

Cô thường nhắc nhở chính mình không được nóng vội, ngàn lần không nên niềm nở quá mức, trong tình yêu con gái có thể giở chút tiểu xảo để câu dẫn ánh mắt đàn ông nhưng đàn ông mới là bên nên chủ động.

Chỉ là cô biết rõ Lục Hoài Thâm không phải kiểu đàn ông phổ thông, ngày tháng trôi qua lâu thế, anh chưa từng một lần chủ động liên lạc với cô.

Chỉ cần rảnh rỗi nghĩ ngợi vu vơ trong chốc lát, trái tim cô liền trở nên khiếp đảm, không sao cưỡng lại cảm giác hoảng loạn lo được lo mất.

"Em vốn nên tin tưởng anh ấy có thể xử lí ổn thỏa chuyện Giang Nhược, nhưng em không nhẫn nại được, em không muốn thấy anh ấy gặp khó khăn, cũng không muốn để anh ấy kéo dài cuộc hôn nhân trói buộc đó, mới tự mình đi tìm Giang Nhược," Giang Chu Mạn miễn cưỡng cắn môi, "Ước chừng là em quá không biết kìm nén cơn giận làm anh ấy không vui rồi."
Giang Cận nghe xong thì cười cười, thong thả ung dung nói: "Mạn Mạn, em quá thận trọng, cũng suy nghĩ quá nhiều.

Em không thể lấy những tiêu chuẩn áp dụng với đàn ông thông thường để đánh giá phỏng đoán Lục Hoài Thâm, anh ta không hợp với cái khung ấy, càng đừng tham vọng anh ta sẽ chủ động.

Nếu em muốn biết cách làm của anh ta, em phải chủ động một chút, đem những gì em làm nói cho anh ta biết, chứ không phải một mình ở đây đoán mò, tự tìm phiền não, có biết không?"
Giang Chu Mạn vẫn chưa quyết định được, cảm thấy lời Giang Cận không đáng tin.

Anh trai mình ngoài mặt thì cười, trái tim lại lạnh lẽo, là người chẳng coi tình cảm là việc gì đáng nhắc tới, ý kiến anh đưa ra cho dù có lí cũng vẫn vô cùng thiếu sức thuyết phục.

Nghĩ đến đây, cô lại nhớ tới một chuyện, nói: "Giang Nhược trước đây từng đến Ngự Lâu, anh biết không?"
Giang Cận cân nhắc trong phút chốc, ánh mắt nhất thời từ ôn hòa chuyển sang giá rét, ừ một tiếng.

"Trước kia Minh Ngọc không phải đã ở đó sao?" Giang Chu Mạn nói tới người phụ nữ kia, không khỏi cau mày, biểu lộ sự bất mãn không hề giấu giếm, "Em nghi ngời chính là chị ta nhúng tay giúp Giang Nhược."
Giang Cận híp mắt, không hề nói chuyện.

Giang Chu Mạn thử dò hỏi: "Bây giờ anh sắp xếp cho chị ta ở đâu rồi, nếu không em đi hỏi chị ta xem?"
Giang Cận phủ quyết, thoáng cười: "Không cần đâu."
Ngữ khí kiên quyết, không cho phép thỏa hiệp.

Giang Chu Mạn thật sự mím miệng, không nhắc lại nữa.

Sau bữa tiệc, cô ta suy đi nghĩ lại những lời Giang Cận, khi vẫn còn âu sầu chưa nghĩ ra kết quả đã trên đường đi tới biệt thự ở Lâm Hải của Lục Hoài Thâm rồi.

Giang Nhược cảm thấy hình như mình đã ngủ một giấc dài đằng đẵng tận một ngày một đêm, cơ thể giống bị ngâm trong hồ nước nóng, bỏng tới mức tâm chước khó nhịn.

Cô khó chịu mở mắt, trước mặt tối như hũ nút, còn tưởng bản thân vẫn ở New York, tỉnh dậy trong chung cư gần trường học, đảo mắt một vòng phát giác cách trang trí xung quanh lạ lẫm vô cùng, chậm chạp hồi lâu, mới nghĩ ra đây là nhà Lục Hoài Thâm.

Cầm điện thoại lên nhìn thời gian, khoảng mười giờ tối, cô chỉ ngủ được hơn hai tiếng.

Cổ họng giống như bị một đám cháy lan qua cuốn nước bốc hơi cạn kiệt, lại nhét vào một nắm cát khô, giày vò tới nỗi cô vừa gai vừa đau.

Giang Nhược chống người ngồi dậy, cô biết mình phát sốt rồi, đôi mắt và hô hấp không có chỗ nào không bỏng giãy, môi miệng khô tới tróc da, lúc xuống tầng, bước chân lơ lửng không vững, sợ rằng không cẩn thận đầu gối yếu ớt sẽ quỳ xuống bậc cầu thang mất.


Thật sự khi gặp rắc rối rồi, mới ý thức được ở nhờ nhà người khác bất tiện thế nào, muốn đo nhiệt độ cơ thể vậy mà chẳng biết hộp thuốc y tế để ở đâu, mở tủ lạnh ra bên trong chỉ có nước với rượu.

Giang Nhược lấy một chai nước khoáng, lòng bàn tay nóng như thiêu đốt ngấm dần luồng cảm giác mát mẻ sảng khoái, nhất thời thoải mái không ít.

Cô lại dùng thân chai làm lạnh trán và má, tuy rằng có thể thuyên giảm cơn khó chịu nhưng cũng giống như gãi ngứa mà không gãi tới chỗ ngứa, cảm giác nóng trong người vốn chẳng cải thiện chút nào.

Cô dứt khoát vặn mở chai nước, trút một phần ba chỗ nước lạnh vào bụng nhưng cảm giác uống no nước lúc đói khiến cô buồn nôn.

Đúng vào khi Giang Nhược định thay quần áo đi bệnh viện đăng kí khám ban đêm, chuông cửa liền vang lên.

Giang Chu Mạn vốn định đến nhà Lục Hoài Thâm sẵn, đợi anh quay về sẽ cho anh một bất ngờ, hi vọng có thể xóa đi sự ngăn cách vô hình tồn tại giữa hai bọn họ.

Thế mà từ xa xa cô ta đã nhìn thấy bên ngoài nhà Lục Hoài Thâm sáng đèn, cho rằng anh đã về nhà, cô ta bất giác giương khóe miệng.

Giang Chu Mạn xuống xe ấn chuông cửa, nhẫn nại đợi gần nửa phút, khi có tiếng động mở cửa, vô thức nhếch đôi môi, trong lòng nghĩ Lục Hoài Thâm sẽ có phản ứng gì với chuyến thăm lúc đêm khuya của mình.

Song, ngay vào thời khắc cánh cửa mở ra, khuôn mặt tươi cười của Giang Chu Mạn liền đông cứng sau đó niềm hân hoan dần dần tan biến.

Người cô ta thấy không phải Lục Hoài Thâm mà là Giang Nhược đang mặt áo ngủ.

So với phản ứng thái quá của Giang Chu Mạn, Giang Nhược tỏ ra yên tĩnh hơn rất nhiều, cô dựa vào khung cửa, dồn trọng lượng cơ thể lên đó, lười biếng ngước mắt nhìn nhìn cô ta, khàn giọng nói: "Có việc gì không?"
Giang Chu Mạn cầm túi, các đốt ngón tay nắm chặt quai xách dần trở nên trắng bệch, "Tôi tới tìm bạn trai, đương nhiên có việc."
"Bạn trai chị sao? Tên Lục Hoài Thâm à?" Giang Nhược cho rằng bản thân nghe lầm rồi, cho rằng dù Giang Chu Mạn có trắng trợn hay chẳng thèm để mắt tới người vợ là cô đi chẳng nữa, cũng sẽ không ở trước mặt cô gọi Lục Hoài Thâm là bạn trai.

Giang Nhược đợi chị ta sửa miệng, thế mà Giang Chu Mạn chỉ nhìn cô, sống chết nhìn cô chằm chằm, hiển nhiên là bị chuyện cô xuất hiện ở đây kích thích không nhẹ.

Giang Nhược vểnh vểnh khóe miệng, cười nói: "Vừa hay chồng tôi cũng tên Lục Hoài Thâm, đã trùng hợp như thế, vậy xin hỏi, chị tìm chồng tôi có việc gì?"
Hiển nhiên Giang Chu Mạn bị chọc tức đến hồ đồ, ngay cả bản lĩnh lá mặt lá trái cũng giảm sút, trực tiếp đẩy cô sang bên đi vào nhà.

Giang Nhược không động đậy, chau mày, một là bị Giang Chu Mạn xô một cái đau hết vai, hai là hiện tại cô quả thực chẳng có sức lực mà nói, cơ thể bị hạ đường huyết khiến trong đầu cô giống như đang bị một vật nặng đè ép.

Bước đi chậm rãi quay vào phòng khách, Giang Chu Mạn đứng ngay cạnh sofa nhìn cô, Giang Nhược chỉ đứng cũng cảm thấy mệt, tiếp tục vượt qua Giang Chu Mạn, ngồi xuống sofa, để cơ thể dựa vào lưng ghế.

Giang Chu Mạn nhìn quanh một vòng căn biệt thự quá mức tĩnh lặng, hỏi cô: "Hoài Thâm đâu?"
"Chưa về, có chuyện gì ngày mai đến sớm hay chị muốn đợi cũng được." Giang Nhược có vẻ nhược khí, gắng trả lời.

Cô đích thực không còn tỉnh táo tinh thần, nhưng đến tai Giang Chu Mạn, cái ngữ khí này nghe thế nào cũng giống khinh bỉ lại miễn cưỡng lấy lệ.

Giang Chu Mạn trông Giang Nhược đang lười nhác dựa vào sofa, cô mặc bộ đồ ngủ bằng lụa màu trắng, mái tóc tản loạn vương trên vai, tư thái tùy ý, đôi má phiếm hồng giống như sau khi trải qua vận động, đôi mắt lại là dáng vẻ ngập nước thế kia, chính là kiểu trong veo rạng ngời không giống bình thường.

Cho dù Giang Chu Mạn có ăn mặt lộng lẫy hay kiểu tóc có độc đáo đến mức nào đi nữa, cô ta cũng vẫn xuất hiện cảm giác vô lực bị Giang Nhược áp chế.


Bây giờ diện mạo Giang Nhược y hệt một vị nữ chủ nhân.

Giang Chu Mạn cưỡng ép bản thân bình tĩnh trở lại, cổ họng nghèn nghẹn tìm chủ đề khác để hỏi: "Bây giờ cô sống ở đây sao?"
Giang Nhược vừa đỡ đầu vừa gật, "Đúng."
"Từ khi nào?"
Giang Nhược ấn ấn mi tâm, bộ dạng Giang Chu Mạn không dám tin nhưng vẫn cố làm ra vẻ trấn tĩnh, khiến cô nảy sinh cảm giác phảng phất như bản thân là tiểu tam bị vợ cả đến tận nhà bắt quả tang, còn cảm thấy bị bà vợ ấy tố cáo một cách thương tâm.

"Chị dựa vào cái gì mà chất vấn tôi?" Giang Nhược nhàn nhạt hỏi ngược lại.

Cô gập chân, cả người như muốn lọt thỏm trong sofa.

Thật ra trong bụng đang từng trận từng trận co giật, thân thể suy nhược, thế mà không thể đổ mồ hôi, đau tới mức không thẳng lưng được.

Cô cắn răng nhẫn nhịn, tay luôn qua mái tóc, đầu ngón tay bởi vì phải ngấm ngầm chịu đựng mà run run, tiếp tục nói: "Đây là nhà tân hôn của tôi, tôi vào ở còn cần xin ý kiến của chị chắc?"
Giang Nhược vốn không hề đối mặt trả lời Giang Chu Mạn, chủ yếu là sợ nói sai điều gì, cái tên lập dị Lục Hoài Thâm kia sẽ oán trách cô li gián tình cảm giữa anh và người trong lòng.

Giang Chu Mạn nhíu mày, mang theo biểu cảm lên án mà chất vấn, "Giang Nhược, làm người vẫn cần phải biết thân biết phận, nên biết lúc nào nên tiến, lúc nào nên lùi.

Quấn mãi không buông thì có ý nghĩa gì? Bất kể là nhà tân hôn hay hôn nhân, có cái nào là cô đáng được nhận không?"
"Biết thân biết phận?" Giang Nhược bỗng nhiên muốn cười, tức khắc ánh mắt hơi chán nản, vẻ mặt cũng lành lạnh, "Tôi cũng hiếu kì thật đấy, là ai cho chị tự tin dám ở trước mặt tôi trào dâng căm phẫn như thế? Lục Hoài Thâm à? Anh ta chiều chị như thế, chiều tới bước vô pháp vô thiên rồi sao?"
Ngoài cửa vang lên tiếng mở cửa, Giang Nhược nghĩ có lẽ là Lục Hoài Thâm trở về rồi nhưng cô không có ý dừng lại, đem những lời nên nói tiếp tục nói ra, "Bàn tới chuyện đáng hay không đáng được nhận, chị tự hỏi bản thân mình trước xem, lại quay về hỏi thử bố và anh trai chị nữa, nhà họ Giang có một đồng tiền nào là các người đáng được nhận? Con nuôi không niệm ân dưỡng dục, cướp quyền đoạt gia sản, những thứ nắm trong tay đều biến thành của mình, biến thành đáng được nhận, làm sao đến chỗ tôi, cái logic này liền không được giữ vững nữa?"
Giang Nhược hời hợt châm biếm xong, ánh mắt hơi động, nhìn về phía người đàn ông đứng ở huyền quan, chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên, từ trên khuôn mặt Lục Hoài Thâm cô nhìn thấy ánh mắt đáng mong đợi, xa cách, chán ghét, giống kiểu cô tự ý xông vào nhà anh, còn ức hiếp người của anh.

Chỉ là kiểu lạnh lùng phẫn nộ mạnh mẽ tới mức không cách nào xem nhẹ như vậy, vẫn là lần đầu tiên cô thấy trên mặt anh.

"Con nuôi thì làm sao? Nếu không phải Giang Khải Ứng có con trai qua đời, ai biết đến cái người Giang Nhược chứ, cô thì tính là cái thá gì mà có thể ở đây đàm luận với người khác chuyện thân phận địa vị hả?" Luc Hoài Thâm hờ hững nhìn cô, ánh mắt giống như nguội lạnh rồi, trầm thấp nói ra từng lời nhưng mỗi chữ đều mang theo mũi dao sắc bén.

Giang Nhược cười cười chẳng để tâm, mặt ửng đỏ, mắt long lanh ánh nước, khiến cô trông có vẻ khí sắc cực tốt.

Cô nhìn thẳng vào mặt Lục Hoài Thâm, khẽ khàng nói: "Đích thực là tôi chẳng có vai về gì, nhưng ở trước mặt một số người lòng lang dạ sói, tu hú chiếm tổ, thậm chỉ trước mặt Lục Hoài Thâm anh, vẫn có đủ tự tin."
Chỉ là tự tin không thì có tác dụng gì chứ?
Cô một mình đơn độc mà Lục Hoài Thâm thì cường thế đứng sau Giang Chu Mạn với bộ dáng chịu bao ủy khuất, như thể dựng lên một bức tường thành giúp chị ta, hai người đồng tâm nhất trí, cùng chung mối thù, mà cô lại là kẻ địch kia.

Chính là nữ phụ thường thấy trong rất nhiều bộ phim truyền hình, đã dư thừa còn độc ác, nham hiểm.

Cũng không biết có phải do sinh bệnh hay không, Giang Nhược cảm thấy bản thân lúc này đây như thể trở nên rất dễ bị tổn thương.

Cô vốn tứ cố vô thân, tất cả những lời chỉ trích, công kích tinh thần đều bắt cô một mình nhận lấy, cô sợ bản thân không chịu nổi, không thể không cởi giáp quy hàng.

Giang Nhược không nhìn bọn họ, hơi rũ mắt xoay người muốn đi lên tầng.

Lục Hoài Thâm nghiêm nghị quát cô, "Cô đứng lại cho tôi."
Giang Nhược dừng bước nhưng không quay người, đưa lưng về phía bọn họ, nhẹ nhàng nói: "Tôi không muốn nói chuyện với anh nữa, yên tâm, đợi chút tôi sẽ đi, vừa khéo cũng dành chỗ cho hai người bồi dưỡng tình cảm nhỉ?"
"Không cần đâu, Lục phu nhân, người nên đi là tôi." Đột nhiên, giọng nói tự ti của Giang Chu Mạn từ phía sau truyền tới, tiếp đó là thanh âm Lục Hoài Thâm khiển trách: "Giang Chu Mạn, đừng tranh hơn thua với anh."
"Làm sao lại là em tranh hơn thua với anh?" Giang Chu Mạn cười rất khó coi, cô ta nhìn về phía Lục Hoài Thâm, thấp giọng lẩm bẩm, giống như đang tự nói với chính mình, "Mấy hôm nay em vẫn luôn đợi, ngày đó sao anh có thấy ngay cả đầu cũng không ngoảnh lại đã đi mất, có phải vì anh cảm thấy em không tin tưởng anh, tự tung tự tác làm việc anh không thích? Bằng không thì, vì sao anh lại không tìm em chứ? Anh, cái người này"
Giang Chu Mạn nghẹn ngào, nghiêng đầu nói tiếp, "Con người anh qua thâm sâu, tâm tư của anh em đoán không thấu, em nghĩ anh cũng không hi vọng em ngông cuồng tự phỏng đoán suy nghĩ của anh.

Nhưng từ đầu đến cuối, em cảm thấy giữa chúng ta bỗng nhiên có sự ngăn cách, anh trai em nói nên thử chủ động hóa giải.

Em vốn định đến gây bất ngờ cho anh, ai biết được anh cũng dành cho em một màn kinh hỉ."

Giang Chu Mạn lần nữa đối mặt với anh, thấy anh cau có, ánh mắt hầm hầm nhìn cô ta, ngược lại bèn cười cười, "Anh tức giận cái gì? Người nên bực là em.

Em trái suy phải nghĩ, không thể ngờ được ngăn cách giữa em và anh hóa ra là Giang Nhược.

Nếu anh lựa chọn bắt đầu thích ứng với cuộc hôn nhân này, không đành lòng làm khó Giang Nhược, anh nên nói với em, em sẽ không quấy rầy anh."
"Giang Chu Mạn" Lục Hoài Thâm chán chường gọi tên cô ta, "Em chỉ cần biết, bọn em vĩnh viễn không thể đem ra so sánh được, hiểu chưa?"
Giang Nhược muốn cười nhưng không cười nổi.

Không thể so sánh được? Cô vĩnh viễn không cách nào sánh với Giang Chu Mạn sao?
Nếu không nghe được câu này, Giang Nhược còn chưa biết sự tồn tại của mình làm người ta ghét cay ghét đắng như thế.

Giang Nhược hốt hoảng, trong tai vang vọng ù ù, bụng không ngừng co thắt, cuồn cuộn lên, như thể có vật gì muốn phá vỡ cổ họng mà ra, cô ấn bụng, không nhịn được hơi hơi khom lưng xuống.

Hai người phía sau còn đang nói gì đó, cô đã không nghe rõ lắm rồi.

Giang Nhược cố giữ chút ý thức cuối cùng, thuận theo bản năng chạy về hướng phòng vệ sinh, đẩy cửa ôm lấy bồn cầu nôn khan một trận.

Ngoài mấy miếng cháo trưa nay ăn, hầu như cả ngày cô chẳng có gì vào người, trong bụng toàn là nước, nôn ra cũng đều là nước.

Sau khi nôn xong, vai cô đã run rẩy, lồng ngực phập phồng kịch liệt, cô lặng đi một lúc lâu, bất thình lình nhận ra có ai đó đang dõi theo mình, theo phản xạ có điều kiện nhìn ra cánh cửa đằng sau.

Lục Hoài Thâm cau mày nhìn cô chằm chằm, đến cả Giang Chu Mạn đang náo loạn đòi đi cũng ở đây cùng ánh mắt có chút khó hiểu.

Giang Nhược sắp muốn tụt huyết áp, ý thức tiêu tan, cô đậy nắp bồn cầu, giọng nói mơ hồ: "Yên tâm, tôi sẽ không chây lì không đi, không cần nhìn trừng trừng tôi."
Cô nói xong, chống vào nắp bồn cầu đứng lên, quay người đi ra cửa, vừa nhấc chân, chưa bước được bước nào, trước mắt đã tối sầm, trực tiếp ngã nhào về phía trước.

Giang Chu Mạn kinh hô, người bên cạnh so với cô ta phản ứng nhanh hơn nhiều, ngay khi cô ta thốt lên tiếng, giây tiếp theo, Giang Nhược đã nằm gọn trong lòng Lục Hoài Thâm.

Thanh âm của Giang Chu Mạn mắt kẹt trong cuống họng, cô ta biết bây giờ còn để ý những thứ này có chút không phúc hậu, nhưng Lục Hoài Thâm đồng thời đón lấy Giang Nhược, động tác đưa tay đệm sau đầu con bé đề phòng bị đập vào bồn rửa tay, thật làm cô ta nhói mắt.

Lục Hoài Thâm bế ngang Giang Nhược lên, lúc lướt qua cạnh Giang Chu Mạn, cô ta nói: "Em ấy..."
Còn chưa nói hết lời, Lục Hoài Thâm đã bế Giang Nhược vượt qua cô ta, vững vàng đi lên tầng.
Hà Nội, 6/11/2020
Sau khi đọc 20 chương đầu của truyện thì mị quyết định đào hố với hai lí do: thứ nhất là kiểu này (HE, cưới trước yêu sau,..

đại loại thế) mị thích từ những ngày đầu đọc truyện ngôn tình nên dịch một bộ kiểu này để kỉ niệm, thứ hai là vì thấy mỗi chương đều ngắn ( ý là tự mình đoán thế)
Nhưng đường quyền của tác giả thật khó lường.

Có những nước đi khiến mị không kịp trở tay thay quần áo.

Vốn định đăng thông báo: tuy truyện nhiều chương nhưng mỗi chương chỉ ngăn ngắn xinh xinh thôi để mấy chị em sợ truyện dài yên tâm nhảy hố.

Vậy mà hai hôm trước bắt đầu dịch chương này suýt ngất vì tới gần cả chục trang A4.

Vậy nên thời gian tới nếu mị đăng chậm thì tức là tại chương nó dài mà mị không biết trước nên mất thời gian á.

Chứ không phải mị lười không chịu đào hố đâu.

Yêu thương (^_^)
Trans: Phương Nhược Vũ.