Không Hề Đáng Yêu

Chương 30: 30: Nhìn Nhận Vấn Đề Một Cách Phiến Diện





Buổi chiều, Giang Nhược phải làm phiên dịch cho một buổi hội nghị chính thức đã được chuẩn bị suốt một thời gian dài nên lúc sáng khi ở lại bệnh viện trông Kiều Huệ, cô một lần nữa ghi nhớ kĩ càng những tư liệu mà đối phương gửi qua.

Cô uống thuốc cảm rồi nhưng có vẻ chẳng hiệu quả gì cả, lúc nào cũng chóng mặt buồn ngủ, trong đầu luôn luôn cảm giác đau đớn như bị kim châm vậy.

Trưa nay, cô có ăn được một chút ở quán trà theo phong cách Hồng Kông bên ngoài bệnh viện.

Gọi một bát cháo ra mà chưa ăn được mấy miếng đã bắt đầu cảm thấy bụng khó chịu, liền dứt khoát không ăn nữa.

Đến hai rưỡi chiều, cô đúng giờ đi tới khách sạn Bán Đảo ngay gần biển ở Thành Đông, hội nghị sẽ được cử hành tại phòng hội nghị của khách sạn.

Gần nửa tháng trước, Giang Nhược đã nhận được lời mời làm nhiệm vụ này, tiền lương khá hậu hĩnh, về phần người tham gia đều là quản lí cấp cao của tập đoàn đầu tư khách sạn đa quốc gia lớn.

Bên mời Giang Nhược phiên dịch là tổng giám đốc của một khách sạn Boutique mới mở trong nước.


(Khách sạn Boutique: là một dạng khách sạn quy mô nhỏ có phong cách thiết kế và trang trí nổi bật, trẻ trung, mang tính nghệ thuật; thường có không ít hơn 10 phòng và cũng không nhiều hơn 100 phòng.

Boutique hotel có thể là khách sạn hoạt động độc lập hoặc là một phần nhỏ của các chuỗi khách sạn lớn.)
Thời còn học đại học, Giang Nhược đã được tiếp xúc với chương trình học quản lí khách sạn nên đối với những từ vựng mang tính chuyên ngành trong tài liệu cũng không tính là quá lạ lẫm.

Bởi vì trước đó đã chuẩn bị công việc đầy đủ nên hội nghị được tiến hành khá thuận lợi, dù cho sức khỏe Giang Nhược không ổn đi nữa thì vẫn có thể ứng đối như thường.

Song sự việc không phải tất cả đều xuyên suốt thuận lợi, khi sắp kết thúc, nhân viên phụ trách của đối phương vẫn luôn không tỏ rõ thái độ lại nói: "Theo chúng tôi được biết, trước mắt, chuỗi khách sạn bình dân trong nước không chỉ chưa đạt yêu cầu trên phương diện quản lí mà mức độ trải nghiệm người dùng cũng rất thấp.

Khách sạn DS là khách sạn cao cấp hướng tới toàn cầu, có lịch sử lâu năm, đối tượng khách hàng hướng tới là nhóm khách du lịch xuyên biên giới.

Quý công ty có lẽ không tính là loại hình bình dân nhưng quá non trẻ, đẳng cấp cũng chưa đủ cao lại hướng tới nhóm khách du lịch trong nước, cơ sở dữ liệu của các bạn còn chưa đủ sức thuyết phục.

Nếu trong thời gian DS cung cấp thương hiệu cho các bạn mà xảy ra vấn đề gì thì vẫn là danh tiếng DS bị tổn thất."
Bà ta nói xong, đầu ngón tay gõ gõ trên mặt bàn, ý cười trên mặt không rõ ràng, bổ sung thêm một câu nữa: "Đặc biệt, người Trung Quốc rất xoi mói."
Đang nói chuyện là một người phụ nữ trung niên da trắng, vừa lão luyện vừa có phần sắc sảo.

Giang Nhược vẫn đang trong thời gian phiên dịch, cảm thấy rõ ràng đối phương ở trên phương diện nào đó có chút khinh miệt và xem thường đối với quốc gia có sức mua không ngừng tăng trưởng này.

Nhất là từ "xoi mói" đó còn được nhấn mạnh ngữ điệu, qua đó cho thấy hai từ này chẳng hề liên quan gì tới những lời khen ngợi.

Thói đời vốn thế, hiện nay người nước ngoài không ngừng muốn tới vơ vét tiền của trong nước, thế mà đối với đất nước này lại vẫn tồn tại những định kiến lỗi thời.

Bên A của Giang Nhược phản bác: "Bà dường như đã sai lầm khi định vị công ti chúng tôi.

Hướng đi của chúng tôi là xây dựng mô hình khách sạn Boutique, có sự khác biệt cơ bản đối với loại hình khách sạn bình dân.


Chúng tôi chủ yếu tập trung phát triển và khai thác các khách sạn ở khu vực điểm đến du lịch dựa theo sự tăng trưởng đáng kể của lượt khách du lịch nhập cảnh.

Hiện nay, ở các khu danh lam thắng cảnh nổi tiếng không thiếu gì các khách sạn Boutique được quản lí tốt.

Giá đất ở khu vực điểm đến du lịch cũng không hề rẻ, nhất là một số nơi còn có địa hình phức tạp, ngay đến việc xây dựng tòa nhà cao tầng vốn cũng đã không dễ dàng."
(Bên A: bên thuê Giang Nhược làm phiên dịch)
Bên A nói tới mức sắc mặt đỏ bừng, dù là lặp lại những lời vừa nói, hơn nữa rõ ràng biết đối phương có ý làm khó nhưng cô không dễ dàng gì bày ra thái độ cứng rắn như họ.

Sau khi Giang Nhược dịch xong thì nói lời trưng cầu ý kiến với bên A: "Tôi có thể đứng trên lập trường của mình mà nói thêm vài câu không?"
Bên A do dự một chút rồi gật đầu đồng ý.

Giang Nhược nói với người phụ trách kia: "Khi tôi học đại học, có một giáo viên của khóa học quản lí khách sạn đã từng lấy ví dụ về sự phát triển bên ngoài chính quốc của tập đoàn DS trong tiết dạy của mình.

Với tư cách là công ty quản lí khách sạn, DS cũng từng kí kết với một khách sạn nhỏ mới phát triển.

Khách sạn đó nằm ở một quốc gia nhỏ tại khu vực Trung Đông, hiện vẫn tiếp tục kinh doanh, mà lợi nhuận thu được còn tăng lên ổn định.

Thế nên, điều này với quy mô bên chủ sở hữu khách sạn không có quan hệ gì.


Kết hợp với những điều Trần tổng vừa mới nói, chúng tôi chủ yếu tập trung phát triển và khai thác các khách sạn ở khu vực điểm đến du lịch.

Trước mắt, tình hình phát triển của ngành du lịch nội địa như thế nào, tỉ trọng khách du lịch xuyên biên giới là bao nhiêu, chắc hẳn các bạn đã có số liệu chuyên môn hơn.

Vì vậy, cách nói "toàn dân xoi mói" ở đây có phải hay không đã dùng cái nhìn phiến diện để xem xét vấn đề tổng thể rồi?"
( trang Wattpad của Phương Nhược Vũ)
Giang Nhược nói xong, một nam doanh nhân người Hoa đang trầm mặc lắng nghe suốt cả quá trình đột nhiên nhìn về phía cô, ánh mắt ấy không thể nói là bất ngờ nhưng bộc lộ ra vẻ tán thành.
Hà Nội, ngày 12/10/2020
Kỉ niệm sinh nhật em gái nên ra hai chương liên tiếp
Chợt nhận ra chị nhà cũng cùng chuyên ngành với mình,
nhưng xem số tuổi trong chuyện thì là hậu bối của mình rồi.
Yêu thương (^_^).