Không Hề Đáng Yêu

Chương 238: 238: Mày Hiển Nhiên Chẳng Hề Biết Gì Về Anh Ấy





Giang Nhược nhớ lại lần gặp mặt ở nhà Đỗ Thịnh Nghi, trần thuật theo thực tế: "Tôi tiếp xúc với Đỗ Thịnh Nghi không tính là nhiều, chỉ có một lần từng nghe thấy cô ta nhắc tới Thủy Hỏa, cô ta hỏi tôi có biết Thủy Hỏa không.

Phải rồi, người lúc ấy cô ta nói tới chính là Tùy Hà, là tên thật của Thủy Hỏa."
Lượng thông tin trong lời nói của Trần Tấn Nam quá lớn, Giang Nhược rơi vào hỗn loạn vì bị sốc chậm chạp mãi chưa thể hoàn hồn, chỉ đem những gì mình có thể nghĩ ra ngay lúc đó nói cho anh ta biết.
Nhưng cơ bản có thể chắc chắn rằng đúng là quan hệ của Thủy Hỏa và Đỗ Thịnh Nghi không giống bình thường.
Rất rõ ràng rằng Thủy Hỏa đang hướng tới Đỗ Thịnh Nghi, mà Đỗ Thịnh Nghi khăng khăng chưa từng gặp Thủy Hỏa, chỉ có hai khả năng: thật sự chưa từng gặp, hoặc có nỗi khổ tâm.

Sự trùng hợp kì lạ nhất trong đó là, hai ngày kia camera giám sát ở cửa bị hỏng, điều này khiến người ta buộc lòng phải nghĩ theo hướng có mưu tính trước.
Có khi nào Thủy Hỏa báo trước cho Đỗ Thịnh Nghi biết, Đỗ Thịnh Nghi báo sửa thang máy với bên quản lý tòa nhà để Thủy Hỏa có cơ hội che giấu thân phận, mà Đỗ Thịnh Nghi từ đầu tới cuối không hề mở cửa an ninh cho Thủy Hỏa, camera lại hỏng, ai cũng chẳng thể biết cô ta có gặp Thủy Hỏa không.
Phạm vi quan sát của camera trong thang máy quá hẹp, hình ảnh có thể nhìn được ngoài thang máy không nhiều lắm, hơn nữa nếu có mưu tính trước mà đến, Thủy Hỏa nhất định đều trù tính diễn thử mỗi khâu, người này tâm tư quá mức kín đáo, thủ đoạn lại thuần thục, rất khó tìm được chỗ sơ suất.
Trần Tấn Nam nhíu mày trầm tư, nghiêm mặt nói: "Mặc dù vậy, nếu cô ta một mực khẳng định chưa bao giờ gặp Thủy Hỏa, cũng hết cách," trong tay anh ta đang nghịch điếu thuốc, lúc nghĩ công việc thì muốn hút một điếu, vì Giang Nhược ở đây, anh ta vẫn luôn nhịn không châm lửa, chỉ có thể xoay điếu thuốc để giải cơn nghiện, "Chủ yếu là thằng này giảo hoạt quá mức, trước khi tới còn tìm hiểu kĩ tất cả các góc chết camera xung quanh tiểu khu, đi vào một góc chết là không tìm thấy bóng dáng nữa."
Giang Nhược nghĩ đến một khả năng khác: "Có khi nào cô ta bị Thủy Hỏa đe dọa không?"
"Còn chờ khảo chứng, nhưng khả năng rất nhỏ.

Nếu thật sự bị đe dọa, càng không thể giúp hắn tạo cơ hội đến cửa nhà mình.


Nếu không phải cô ta giúp đỡ, thì Thủy Hỏa cần phải biết trước cô ta báo sửa thang máy, lúc này mới có thể mượn thân phận công nhân sửa thang máy lên tầng, nếu trùng hợp gặp trường hợp bảo trì thang máy và camera hỏng, vậy thì trùng hợp lố quá."
Trần Tấn Nam híp mắt cười khẩy một tiếng, "Thú vị hơn là, trong thang máy nhìn thấy Thủy Hỏa ra khỏi thang máy ở tầng nhà cô ta, mỗi hộ một thang máy, ngoài nhà cô ta còn có thể đi đâu? Nếu Thủy Hỏa không gõ cửa, cũng không gặp cô ta, chẳng lẽ dày công lên kế hoạch một trận chỉ để dạo tiểu khu một ngày, nhìn trúng nhà nào vào nhà nấy, chỉ để thưởng thức phong cảnh cửa nhà người ta tiện thể quan sát phong thuỷ?"
Cao Tùy chỉ ra trọng điểm: "Nhưng nếu cô ta cũng không biết hướng đi cụ thể của Thủy Hỏa thì bỏ công sức vào cô ta cũng làm lỡ thời gian."
Trần Tấn Nam dựa vào sofa, cánh tay gác thoải mái ở hai bên sofa, "Giang Vị Minh và Giang Cận không chịu nói, là bởi vì tương quan lợi ích sinh tử với Thủy Hỏa, không chứng cứ, thì không thể làm gì bọn họ, hiện tại nữ minh tinh kia chính là con đường duy nhất, chỉ có điều..." anh ta bỗng ngừng, nhìn về phía Giang Nhược: "Cô nói thử xem vì sao ban đầu hắn theo dõi cô."
Trần Tấn Nam có đôi mắt rất tinh tường, như thể có sức mạnh nhìn thấu lòng người, cho người ta cảm giác áp lực cao và tàn nhẫn, đồng thời trong sự tàn nhẫn ngông cuồng, còn có khí tiết chính trực không thể xem thường.
Giang Nhược và anh ta bốn mắt nhìn nhau, không hiểu sao trong lòng chột dạ, cô dời ánh mắt, nói: "Có thể do Giang Cận, khi đó ông nội tôi muốn phúc thẩm, bọn họ sợ kết quả bất lợi cho mình, nên bảo Thủy Hỏa theo dõi tôi, nhưng cuối cùng chưa làm chuyện gì thực tế gây nguy hại cho tôi."
Trần Tấn Nam cười: "Không có cơ hội đành thôi."
Giang Nhược ngạc nhiên.
Anh ta nói: "Giang Cận không động vào cô được, anh ta kiêng dè Lục Hoài Thâm.

Nhưng trên lí thuyết mà nói, Thủy Hỏa bại lộ thân phận, chẳng có chỗ nào tốt với Giang Cận, cho nên khả năng Giang Cận bày mưu đặt kế cho Thủy Hỏa lộ diện trước mặt cô là không lớn." Anh ta hờ hững nhìn cô, lại hỏi: "Thủy Hỏa có nói gì khác với cô nữa không?"
Sự hiểu biết của Trần Tấn Nam về Thủy Hỏa, về con người và sự việc liên quan đến Thủy Hỏa đã vượt mức tưởng tượng của Giang Nhược, thậm chí ngay cả lợi ích mẫu thuẫn giữa những người trong đó cũng đều sáng tỏ trong lòng.
Giang Nhược không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta, cụp mắt làm ra vẻ suy ngẫm, ngón tay vô thức cuộn vào, ngón cái bấm mười ngón.
Trần Tấn Nam nhìn lướt qua tay cô, như thể biết cô đang băn khoăn cái gì, nói: "Nghe nói Lục Hoài Thâm với Đỗ Thịnh Nghi là người yêu cũ, hai người đã từng ở Hong Kong mấy năm, vừa khéo những năm đó Thủy Hỏa cũng ở Hong Kong, bang phái anh ta tham gia khá càn rỡ, thậm chí đã giao chiến với phía cảnh sát."
Anh ta đang nhắc nhở, bọn họ đã hoài nghi thậm chí chắc chắn Thủy Hỏa từng có giao tế không bình thường với Lục Hoài Thâm, cô không cần thiết phải giấu giếm nữa.
Giang Nhược yên lặng hít sâu một hơi, ngước mắt nhìn thẳng Trần Tấn Nam, nói kiên định: "Hắn tới gặp tôi sao có thể cho tôi biết ý đồ? Tôi nghi người này mắc bệnh tâm lý, hắn nói rất nhiều lời hăm dọa tôi."
Cao Tùy nhìn về phía Giang Nhược, không lên tiếng.

Trần Tấn Nam nhướn mắt: "Ví dụ?"
Giang Nhược thả lỏng dựa vào sofa, cúi đầu làm vẻ hồi tưởng, nói: "Dù gì đã qua lâu như vậy, tôi không có khả năng thuật lại cụ thể từng câu từng chữ, đại khái ý là hắn muốn ra tay với tôi thì rất đơn giản, bảo tôi tốt nhất đừng rời khỏi sự bảo vệ của Lục Hoài Thâm, kiểu kiểu thế."
Trần Tấn Nam gật gật đầu, trông bộ dạng không có vẻ nghi ngờ gì, lại nói: "Bọn tôi cùng với bên sở cảnh sát Hong Kong đã điều tra hồ sơ Thủy Hỏa, từng giết người, rửa tiền, việc kinh doanh phi pháp trong bang phái phải dính vào thì hắn đều dính, trước kia cho rằng hắn đã chết, hiện giờ là trọng phạm truy nã toàn cầu.

Vốn đang cho rằng hắn với chồng cô có giao tế, có thể cung cấp một ít thông tin hữu dụng."
Cái "vốn cho rằng" này, làm Giang Nhược có chút nghi hoặc.
Cô nói: "Nếu các anh đã nắm được hồ sơ Thủy Hỏa từ chỗ cảnh sát Hong Kong, tất nhiên cũng có thể từ bên kia biết được người từng tiếp xúc qua lại với hắn có những ai, như vậy không phải càng tiện điều tra hơn à?"
"Hồ sơ về Lục Hoài Thâm mấy năm ở Hong Kong đơn giản đến mức chỉ có đi học và cư trú ở đâu, không có bất kì lịch sử gì khớp với Thủy Hỏa." Trần Tấn Nam vừa nói, vừa quan sát biểu cảm Giang Nhược.
Nhưng mà hơi thất vọng, Giang Nhược cũng là dáng vẻ mù mờ.

"Thời gian anh ấy ở Hong Kong, tôi vẫn còn chưa quen anh ấy, không biết nhiều lắm về cuộc sống của anh ấy trước đây."
Trần Tấn Nam vuốt tóc một phát, kiểu rất bứt dứt vì việc này, "Vậy, đến lúc đó nếu bọn cô có tin tức gì, làm phiền liên lạc với tôi, suy cho cùng cũng liên quan đến vụ án bố mẹ cô, hy vọng có thể phối hợp nhiều hơn."
Anh ta đưa danh thiếp của mình, Giang Nhược nhận lấy bỏ vào túi xách, "Nhất định."
Trần Tấn Nam đứng dậy nói: "Trong đội còn có việc, tôi đi trước đây," nói rồi nhìn sang Cao Tùy, "Rảnh lại chuyện sau."
Giang Nhược cũng muốn rời đi, từ biệt Cao Tùy, cùng Trần Tấn Nam đi xuống.
Xe hai người đỗ ở hầm để xe, cùng đi từ thang máy đến chỗ dừng xe, đối với Giang Nhược mà nói, thời gian chậm tới nỗi làm người ta sốt ruột.

Trước khi tách ra, Giang Nhược nói: "Vụ án có gì tiến triển, vẫn phải phiền cảnh sát Trần cho tôi biết, nếu không tiện nói, nói với Cao Tùy cũng được, anh ấy phụ trách vụ kiện ông nội tôi."
Trần Tấn Nam cười một cái, gật đầu: "Được, tạm biệt." Xoay người liền châm điếu thuốc kẹp giữa ngón tay, đi về hướng chỗ đỗ xe.
Mãi cho đến lên xe, Giang Nhược cũng chưa dám lơi lỏng, chân đạp ga bởi vì lúc trước căng thẳng quá lâu mà hơi run nhẹ.
Lái xe một mạch lên đường trên cao rồi lại xuống, sắc chiều dần đậm, dòng xe cộ trở nên đông đúc trên đại lộ ven biển.

Có cuộc gọi đến của Cao Tùy, Giang Nhược nhận máy bấm nút loa ngoài, đối phương không nói chuyện.
Giang Nhược: "Alo?"
Bên Cao Tùy im lặng mấy giây, dường như đang suy nghĩ phải mở lời thế nào, "Cô yên tâm, tôi sẽ không kể với Trần Tấn Nam." Nói xong câu này anh ta tắt máy ngay.
Giang Nhược không nói chuyện, một câu không đầu không đuôi, nhưng Giang Nhược biết anh ta đang nói đến cái gì.
Đợt vụ kiện của ông nội phúc thẩm, cô đã kể với anh ta nội dung trò chuyện cụ thể lúc gặp mặt Thủy Hỏa.

Trên kính chắn gió có hạt nước tinh mịn ngưng tụ, Giang Nhược mở cần gạt nước, đi sát lề đường bên phải dừng xe ở chỗ dừng đỗ tạm thời phía trước.

Mặt giống như kính xe, dính đầy hơi nước, hơi thở cũng ẩm ướt.
Giang Nhược tắt động cơ, lọt thỏm vào ghế xe, bụm mặt hít một hơi thật sâu, nhưng không lấy tay ra, lâu thật lâu sau, dưới tay truyền ra một tiếng nghẹn ngào ẩn nhẫn.
Giữa điều đúng đắn và Lục Hoài Thâm, cân tiểu ly đã nghiêng lệch hoàn toàn từ lâu rồi, mà cô thì bất lực.
Lời Trần Tấn Nam nói có ẩn ý, rõ ràng không tin Lục Hoài Thâm sẽ đơn giản trong sạch như hồ sơ, cô nghe hiểu chứ.
Ngay thời điểm đầu tiên cô đã tránh né phiền toái thay anh theo bản năng, sợ anh bị kéo vào tai họa, dẫu cho Lục Hoài Thâm chưa bao giờ vô tư kể với cô rốt cuộc anh với Thủy Hỏa từng có ân oán gì.
Mỗi khi cô tưởng rằng mình hiểu anh nhiều hơn một chút, thì thực tế sẽ luôn giáng cho cô một cái tát nặng nề: Mày hiển nhiên chẳng hề biết gì về anh ấy.
***

Trận mưa này mưa rồi lại tạnh, tạnh rồi lại mưa liên tục suốt hai ngày trời, mưa bao lâu thì bấy lâu cô không ra khỏi nhà.
Thời tiết vẫn chưa tạnh ráo hoàn toàn, nửa đêm hôm nay, trong lúc mơ mơ màng màng, Giang Nhược nhận được điện thoại của Minh Ngọc, ở đầu kia điện thoại, Minh Ngọc khóc nức nở nói cứu cô ấy với, cô ấy sắp không chịu nổi rồi.
Giang Nhược hết hồn ngồi dậy, không ngừng an ủi, hỏi cô ấy xảy ra chuyện gì cô ấy cũng không nói, đầu kia điện thoại còn có giọng cuống quýt của Giang Cận bảo Minh Ngọc mở cửa.
Dưới tình thế cấp bách, Giang Nhược gọi điện thoại cho Giang Cận, Giang Cận nói ban ngày Hứa Tư Nhẫm tới gặp Minh Ngọc, cô ta đi rồi, Minh Ngọc như bị điên lật tung nhà thành một đống bừa bộn, cuối cùng lục soát ra tận mấy cái máy nghe lén.
Hứa Tư Nhẫm lắp trộm.
Buổi tối ngủ đến nửa đêm, Giang Cận sờ bên cạnh không thấy ai, cửa phòng mở toang, đi ra ngoài mới phát hiện cô ấy trèo lên ban công phòng khách rồi, ngồi ở trên lan can.

Giang Nhược nghe mà hãi hùng khiếp vía, cũng không còn sức trách cứ Giang Cận, ngày hôm sau đến ngay chỗ Minh Ngọc.
Minh Ngọc không chịu uống thuốc nữa, cũng không chịu đi bệnh viện.

Khi Giang Nhược đến, rèm cửa sổ phòng khách khép kín mít, không đèn cũng không ánh sáng, giống phần mộ người sống.
Từ tối hôm qua đến giờ, Minh Ngọc vẫn không ngủ, ăn xong cơm trưa, dưới sự trấn an của Giang Nhược mới miễn cưỡng thiếp đi, Giang Nhược đun nước nóng trong phòng bếp, không cẩn thận chạm đổ cái cốc, phát ra một tiếng vang chói tại, lại làm cô ấy choàng tỉnh.
Liên tiếp hai ngày, buổi tối Giang Cận trông, ban ngày Giang Nhược tới ở cùng, tối nay Vương Chiêu tan làm cũng qua đây trò chuyện cùng cô ấy, cô ấy cũng chẳng có tinh thần đáp lại, cả người tiều tụy đến mức làn da vàng vọt.
Hôm sau, trước lúc ngủ trưa, Minh Ngọc giữ chặt Giang Nhược, đôi mắt trống rỗng nhìn cô, "A Nhược, cậu giúp tớ với."
Trái tim Giang Nhược chợt run lên.
Minh Ngọc bỗng nhiên từ trên giường đứng dậy, lật lật tìm tìm ở chỗ sâu trong tủ quần áo.
Cuối cùng cầm một tấm thẻ nhét vào tay cô, đôi mắt sáng lạ kì, khiến Giang Nhược nghĩ đến cụm từ, hồi quang phản chiếu.
(hồi quang phản chiếu: ánh sáng loé lên/ ánh sáng phản chiếu/ hồi dương).