Cửa phịch một tiếng.
Lục Hoài Thâm nhìn cửa, điều chỉnh tư thế, khoan khoái dựa vào sofa, tay gác lên gối ôm đang dựng đứng, một đôi mắt lấp lánh lại như có gì suy tư nhìn chằm chằm về hướng cửa.
Bất chợt, một ánh đèn xe vút qua trước cửa sổ sát đất, đèn xe xa dần, trong sân lại chẳng còn động tĩnh.
Lục Hoài Thâm nhắm mắt day nhẹ huyệt Thái Dương đau âm ỉ, mân mê ngón tay, dường như lòng bàn tay thoang thoảng mùi thơm trên tóc cô còn sót lại.
Anh nghỉ ngơi một lúc, mò điện thoại di động bên cạnh gọi cho Hạ Tông Minh.
Điện thoại vang lên vài tiếng, trong thời gian Lục Hoài Thâm chờ đợi, nhón lấy một điếu thuốc trong hộp trên bàn trà cắn bên môi, lúc vừa định châm lửa thì điện thoại được kết nối.
"Sao đấy, lúc này lại gọi điện thoại?"
Hạ Tông Minh cũng vừa về đến nhà không lâu, nhận được điện thoại Lục Hoài Thâm còn cảm thấy bất ngờ, lúc này không phải cậu ta nên ở cùng một chỗ với Giang Nhược à?
Lục Hoài Thâm không đáp lời ngay, châm thuốc, quẳng bật lửa đi, hút một hơi sau đó kẹp điếu thuốc trên miệng vào tay rồi mới hỏi: "Đêm nay ông đã nói gì với Giang Nhược?"
Da đầu Hạ Tông Minh căng ra, giả vờ ngớ ngẩn: "Nói gì là nói gì?"
"Buổi tối lúc ăn cơm không phải ông theo chân cô ấy ra ngoài sao?" Vài sợi tàn thuốc rơi trên người anh, anh nhíu mày búng tàn, sau đó phủi bỏ tàn thuốc trên quần áo, "Ông làm phiền cô ấy hả?"
Hạ Tông Minh cười hơ một tiếng, nói nhẹ bẫng: "Tôi đâu thể chứ? Cô ấy đã nói gì với cậu?"
Lục Hoài Thâm: "Nói ông nhắc đến tôi với cô ấy, cái gì mà vượt qua chướng ngại trong lòng, kiểu kiểu thế."
Hạ Tông Minh: "..."
Chậc, sao Giang Nhược còn hứng chí tố cáo thế chứ?
Hạ Tông Minh hỏi anh: "Bây giờ Giang Nhược đang ở cạnh cậu hả?"
Lục Hoài Thâm nói lờ đờ: "Cô ấy ở đây thì tôi gọi cho ông chắc?"
Hạ Tông Minh ngừng một lát, "Tôi thật sự không làm phiền cô ấy, chỉ tìm cô ấy tâm sự.
Vả lại tính nết cô ấy mà để mặc tôi hà hiếp chắc?"
Giang Nhược nhìn thì có vẻ dễ sống chung, nhưng tiền đề là đừng đắc tội với cô.
Cô ở cùng người khác ở thế nào anh ta không rõ lắm, dù sao thì anh ta cũng chẳng chiếm được chỗ tốt, bởi vì ngay từ đầu đã đắc tội bà cô này rồi.
"Tâm sự, ông với cô ấy tâm sự chuyện gì?" Lục Hoài Thâm không vui hỏi lại.
Hạ Tông Minh có lý mà không thể nói rõ, cuống lên, "Tôi đang đứng về phía cậu đấy, đây không phải là muốn tạo cơ hội cho hai người nói chuyện sao?"
"Có thể nói thì sẽ chẳng chờ đến lúc ông ra mặt," Lục Hoài Thâm im lặng một lát, "Ý tốt tôi nhận, về sau đừng chọc vào cô ấy nữa, càng chọc càng thêm rối."
Hạ Tông Minh càng thêm muộn phiền, nói úp mở: "Lần này không thể theo ý tôi được, tôi dụ cô ấy qua, là mượn cớ Đỗ Thịnh Nghi, bảo sẽ kể chuyện Đỗ Thịnh Nghi cho cô ấy, lời hứa này đã đồng ý rồi, tôi cũng không thể tùy tiện bùng kèo được đâu..."
Lục Hoài Thâm: "...!Ông lớn, ông thiếu đòn chứ gì?"
Hạ Tông Minh vội bổ sung: "Yên tâm, điều nên nói không nên nói trong lòng tôi hiểu rõ."
Lục Hoài Thâm không tiếp lời, Hạ Tông Minh nói với anh mấy chuyện Lục Thậm Cảnh, gần đây Thường Uyển dẫn cậu ta đi gặp mặt những ai.
"Thằng em cậu ở trước mặt ông cụ nhà cậu giả vờ được thành cái dạng kia cơ đấy, nếu thật sự bảo hắn vô dục vô cầu, đâu thể nào?"
Lục Hoài Thâm nghe người bên đầu kia điện thoại nói chuyện, thuốc trong tay cháy gần một nửa, gần như không thể nhìn ra ánh lửa, anh hút một hơi, đốm lửa nhỏ chợt lóe sáng.
"Lúc ông bảo Giang Nhược đến, đã nói với cô ấy thế nào, cô ấy có phản ứng gì?" Lục Hoài Thâm đột nhiên ngắt lời Hạ Tông Minh.
Hạ Tông Minh trầm mặc, "Đùa với ông đây hả? Lời tôi vừa nói cậu có đang nghe không?"
"Tôi biết nó sẽ không an phận từ lâu rồi." Lục Hoài Thâm trả lời anh ta rồi lại hỏi: "Sau đấy cô ấy đã nói gì với ông?"
Hạ Tông Minh mỉm cười: "Cậu muốn biết thế thì hỏi cô ấy đi? Biết bây giờ cậu giống cái gì không? Y như gã oán phu bị vợ ruồng bỏ, hỏi thăm khắp nơi chuyện liên quan đến cô ấy." Hạ Tông Minh nói mà cứ lắc đầu mãi, "Sa ngã, hồi trước tôi đã nói mà, Lục Hoài Thâm cậu sa ngã rồi."
......
Khi Giang Nhược lái xe rời đi, trên đường núi gần như chỉ có một chiếc xe của cô, chỉ gặp được một chiếc khác trên đường về, lướt qua xe cô theo hướng ngược lại.
Nơi xa xa là những tòa nhà cao tầng chập chùng, chỗ xa hơn nữa là mặt biển đen kịt, mà đèn đường phía trước tầm mắt cô tối tù mù, mình cô nắm tay lái, cảm giác trong đêm tĩnh mịch dường như có gì đó mặc ý nhen nhóm trong lòng.
Giang Nhược cảm thấy không thể tập trung sức chú ý lắm, dọc đường đi đều hạ tốc độ xe thật chậm, về đến nhà đã là đêm khuya.
Thời điểm dừng xe mới nhớ tới xe mình còn ở bên hội quán, còn phải đi thêm một chuyến để lấy, cộng cả chuyện xảy ra buổi tối nữa, trong lòng không khỏi bực dọc.
Đón thang máy đi lên tầng như du hồn, vừa tới nhà liền cảm thấy bụng lâm râm khó chịu, Giang Nhược vội đến sofa ngồi xuống, kiểu khó chịu này đã mấy ngày nay không xuất hiện nữa, quá mấy hôm cô vẫn muốn đi kiểm tra lại, nghĩ lại mấy hôm nay, cô cũng không thật sự làm được việc nằm trên giường nghỉ ngơi.
Cảm giác không thoải mái kia qua mới dần mất hẳn.
Giang Nhược hơi hoảng sợ, uống vitamin B9 xong bèn tắm rửa đi ngủ.
Nằm trên giường lại không hề buồn ngủ, cô cũng không dám dậy rồi trắng trợn thức đến nửa đêm canh ba cho tới khi buồn ngủ, chỉ đành nhắm mắt ép mình đi vào giấc ngủ.
Thời gian nhắm mắt dài lắm, mới bất giác thiếp đi.
Trước khi ngủ, Giang Nhược hẹn báo thức 8 giờ sáng, buộc bản thân phải dậy ăn bữa sáng.
Lúc trước dùng đủ cách để giảm nôn nghén, rất có hiệu quả.
Sau khi ăn xong bữa lại bò vào trong chăn ngủ nướng, tới giờ cơm lại dậy, cả ngày như thế tuần hoàn trôi qua.
Vì cơn khó chịu tối nay, Giang Nhược thấp thỏm đến nỗi đêm gặp ác mộng, hạ quyết tâm mấy ngày này phải nằm tĩnh dưỡng trên giường, ba bữa cơm cũng chăm chỉ nấu rồi ăn, hy vọng khi khám lại không có kết quả xấu.
Chạng vạng, Giang Nhược đang nấu cơm tối, đột nhiên nghe thấy cửa có động tĩnh.
Tay Giang Nhược thái thịt bò tay chợt ngừng, tiếp theo có người đẩy cửa mà vào.
Đến khi Lục Hoài Thâm đi qua huyền quan, vừa quay đầu đã thấy Giang Nhược đang giơ con dao trong phòng bếp, cau mày nhìn anh không chớp mất, kế đó băm một nhát lên thớt, lưỡi dao cắm vào thịt bò.
Lục Hoài Thâm nhìn cái thớt trước mặt cô, "Anh qua đây lấy xe."
Giang Nhược buông dao, tay chống lên bệ bếp, khẽ mím môi, nói: "Không phải tôi đã bảo anh gọi Bùi Thiệu tới lấy hả?"
Lục Hoài Thâm đặt thẻ an ninh lên kệ bên cạnh, "Bùi Thiệu ở dưới tầng, anh lên lấy chìa khóa."
Cô không lên tiếng.
Anh lại nói: "Bùi Thiệu một mình qua đây cũng không thể lái hai chiếc xe, không phải sao?"
"Chờ tí, tôi lấy chìa khóa xe cho anh." Giang Nhược cúi đầu, vặn vòi nước rửa sạch tay, đi vào phòng lấy chìa khóa xe, ngày hôm qua chìa khóa để trong balo quên lấy ra.
Di động Lục Hoài Thâm vang lên, anh trả lời cô một tiếng, rồi cầm di động ra chỗ ban công nghe điện thoại.
Hoàng hôn tháng chín, sắc trời nhá nhem, ráng chiều mạ thêm lớp viền vàng rủ xuống phía chân trời, lung lay muốn sụp.
Giang Nhược cầm chìa khóa ra tới nơi, Lục Hoài Thâm vẫn đang gọi điện thoại, cô nhìn thoáng qua hướng ban công, người kia chống vào bệ cửa sổ ban công, cô không nghe rõ nội dung cuộc nói chuyện, ngước mắt thấp thoáng trông thấy phương xa một rặng mây hồng đã nhạt màu lấp sau những tầng mây.
Giang Nhược để chìa khóa trên bàn trà, bỗng nhiên thấy vitamin B9 đặt cạnh cốc nước, tim cô giật thót, theo bản năng muốn giấu đi đồng thời lại bối rối, hay bây giờ cho anh biết?
Giọng Lục Hoài Thâm nói chuyện điện thoại lớn dần, có vẻ đang đi về phía này, khóe mắt Giang Nhược chú ý tới, quả nhiên thấy bóng dáng đến gần hơn, cô không kịp nghĩ nhiều, đầu nóng lên, thu thuốc vào tay không để lại dấu vết, sau đó bỏ cùng một số thứ linh tinh vào ngăn kéo dưới bàn trà.
Lục Hoài Thâm đi tới nói: "Bùi Thiệu có nhiệm vụ đi trước rồi."
Giang Nhược ừ một tiếng, "Vừa khéo, anh lái xe anh đi."
"Xe em thì sao, khi nào đi lấy?"
Giang Nhược nghe ra được anh muốn nói là, anh đưa cô qua hội quán lấy xe.
Giang Nhược nói: "Không vội, mấy hôm nữa tôi đi lấy."
"Lúc nào muốn lấy anh qua đón em?" Lục Hoài Thâm nhót lấy quả nho Giang Nhược ăn dở trong đĩa ra lột vỏ.
Giang Nhược từ chối: "Không cần, tôi sẽ tự đi."
"Chỗ kia cách đây xa lắm."
Giang Nhược nghĩ ngợi, "Thế đến lúc đấy nói sau."
Dù sao cô cũng hạ quyết tâm rồi, mấy hôm nữa không đi đâu cả.
Lục Hoài Thâm ăn quả nho kia, rút giấy ăn lau tay, Giang Nhược chỉ chỉ góc bàn trà nói: "Chìa khóa để đó."
"Ờ." Lục Hoài Thâm nhìn lướt qua, lại chẳng cầm lấy, hỏi cô: "Tối em ăn gì?"
Giang Nhược nói: "Bò hầm củ cải." Nói xong nhìn anh chăm chú, Lục Hoài Thâm giả vờ không hiểu đó là ý gì.
Anh hỏi: "Có cần anh thái hộ em không?"
Giang Nhược thấy bộ dạng anh không muốn đi, thầm nghĩ có phải hành động của mình tối qua làm anh sinh ra hiểu lầm gì không? Ví dụ hiểu lầm cô sẽ bỏ qua chuyện cũ, dự định hòa hảo trở lại với anh.
Lục Hoài Thâm thấy cô ngó mình đăm đăm không lên tiếng, thế là tự tiện vào bếp, xắn cao tay áo sơmi, còn thật sự cầm dao bếp lên.
Nhìn thử kích cỡ cô thái lúc trước, thái hơn một nửa số thịt còn lại y như trông bầu vẽ gáo.
(Trông bầu vẽ gáo: mô phỏng, bắt chước, làm theo y đúc.
Bầu này là bầu nậm, thời xưa chẻ đôi quả bầu già bỏ lõi phơi khô để làm thành gáo múc nước.)
Giang Nhược cũng không ngăn cản, đứng bên cạnh nhìn, tư thế thái của anh trông thế nào cũng kì cục, hơn nữa ăn mặc áo sơmi quần tây nghiêm chỉnh, không hợp với phòng bếp chút nào, chẳng biết sao trong đầu cô lại xuất hiện một câu, quân tử tránh xa nhà bếp.
Nhưng anh đâu có cửa làm quân tử? Nhiều nhất chỉ xem như một kẻ bịp bợm, kẻ bịp bợm chuyên lừa người, lừa gạt trái tim, lừa gạt tình cảm.
"Còn gì cần thái nữa không?" Lục Hoài Thâm thái xong thịt bò buông dao.
Vẫn không biết Giang Nhược đã nhìn anh như vậy một lúc với cảm xúc rối bời.
Giang Nhược khoanh tay đứng bên nói: "Súp lơ xanh cùng cà rốt xắt khúc." Có cu li, không dùng thì phí.
Lục Hoài Thâm làm theo, thế mà cắt được ra dáng ra hình, Giang Nhược đi nấu cơm, Lục Hoài Thâm chuẩn bị gọn ghẽ những nguyên liệu khác, đồ ăn cũng do anh nấu, chỉ là có Giang Nhược bên cạnh chỉ huy.
Hai người lại cùng nhau ăn tối một cách hợp lẽ.
Cơm ăn được nửa, Giang Nhược có điện thoại, Gisele gọi tới, cô cầm di động đứng dậy ra ban công nhận điện thoại.
"Giang Nhược, cô có thể gặp Đỗ Thịnh Nghi không?" Gisele mở miệng đã vào thẳng chủ đề, sợ Giang Nhược cự tuyệt, lại bổ sung: "Không nhất định phải xin lỗi, cứ gặp mặt cô ta trước."
Giang Nhược nghĩ, mấy chữ "không nhất định phải xin lỗi" này hiển nhiên có hàm ý, trước tiên dỗ cô, đến lúc đó lại nghĩ cách bảo cô mở miệng xin lỗi.
"Là cô ta muốn gặp mặt?"
"Đúng."
Giang Nhược nghĩ ngợi, "Tôi với cô ta thật sự không nhất thiết phải gặp mặt."
Gisele trầm mặc mấy giây, có vẻ đang hít sâu, sau đó không lâu nói lạnh lùng: "Giang Nhược, hiện tại cô đang muốn cạch mặt DS hả? Để công ty mạo hiểm chùi đít cho cô, trong lòng cô rất sảng khoái?"
"Tôi không bảo công ty gánh trách nhiệm thay tôi, việc tôi làm tôi sẽ tự chịu trách nhiệm, cho nên tôi đã từ chức không phải sao? Nếu Đỗ Thịnh Nghi có ý kiến gì có thể bảo cô ta liên hệ với tôi, đó là mâu thuẫn giữa tôi với cô ta, có thể tìm riêng tôi xử lý, không cần qua công ty nữa."
"Ý nghĩ viển vông!" Gisele giận sôi máu, "Cô vẫn không hiểu à, Đỗ Thịnh Nghi cô ta đang muốn chỉnh cô, muốn ép cô xin lỗi, bất kể cô có từ chức hay không, cô ta đều muốn gây phiền phức cho công ty, tạo áp lực cho DS buộc cô hiện thân!".