Không Hề Đáng Yêu

Chương 191: 191: Làm Cho Tôi Ngồi Tù Mọt Gông Bồi Thường Đến Tán Gia Bại Sản Đi





Giang Nhược im thin thít từ đầu đến cuối.
Lục Hoài Thâm xem camera giám sát xong chẳng hề nghĩ ngợi đã nói ngay là cô vô tình, Giang Nhược không biết anh thật sự tin tưởng cô vô tình, hay chỉ để bào chữa cho cô mà thôi.
Song, đều không còn quan trọng nữa.
Cảnh sát nhìn dáng vẻ Giang Nhược im lìm không hé môi, nếu giống như những vụ tranh chấp anh ta từng tiếp xúc trước đây, thông thường mà nói thì ban đầu bên động thủ trước sẽ còn giảo biện, một khi bày video của camera giám sát ra trước mắt, cách nói lập tức thay đổi, thái độ nghiêm chỉnh nhận sai, lại rút kinh nghiệm xương máu cam đoan hết lần này đến lần khác sẽ không tái phạm, hy vọng có thể giải hòa riêng, tiếp theo sẽ thương lượng bồi thường tiền.
Nhưng anh ta trông cái thái độ của đương sự này từ đầu chí cuối đều không giống vẻ muốn giải quyết vấn đề.
Chỉ có điều lai lịch của chồng người phụ nữ này không nhỏ, bên trên đích thân đánh tiếng, giải quyết khoan dung, nhưng mấu chốt là lai lịch người bị cô ta làm hại cũng không nhỏ ấy chứ, người ta chính là nhân vật công chúng, chuyện này vừa đăng lên mạng, chín người mười ý, sự tình cũng sẽ trở nên khó phân trắng đen, anh ta đâu dám sơ suất chứ?
Nếu thật sự làm to chuyện, người bên trên chẳng liên quan chó gì, có khi còn đẩy nhân vật tiểu tốt như bọn họ ra gánh tội, nhưng anh ta lại không thể trái lệnh cấp trên.
Làm người ấy mà, cmn thực sự quá khó!
Lục Hoài Thâm cùng luật sư đã chào hỏi trước, căn cứ vào hành động của Giang Nhược là vô tình để giải quyết thì trước tiên đưa người ra, về bồi thường và hòa giải, lại nói sau.
Tuy bây giờ Giang Nhược không muốn trao đổi với Lục Hoài Thâm, nhưng cũng không đến mức sẽ đối nghịch với anh, đang lúc này, nếu cô bị lưu tiền sự, sợ sẽ bị người có lòng bụng lợi dụng.
Luật sư Lục Hoài Thâm mang đến là luật sư cố vấn cao cấp của bộ phận pháp vụ Bác Lục, sự việc cũng xem như được giải quyết thuận lợi.
Khi thủ tục tiến hành được một nửa, Cao Tùy tới, còn đưa theo một người, miệng ngậm điếu thuốc, dáng người cao gầy, làn da đen thui, nhưng diện mạo cực kì đàng hoàng, mặc quần đen sơmi trắng, râu trên cằm còn chưa cạo sạch, ánh mắt cương nghị, hơi mang phong cách xã hội đen.
Người nọ đi trước Cao Tùy, vừa vào liền lấy thuốc khỏi miệng, nhìn chung quanh một vòng, "Tiểu Chu?"
Người cảnh sát hỏi chuyện Giang Nhược ngẩng đầu lên, thấy người tới, liền tạm buông công việc trong tay, nói trêu chọc: "Ơ, đội trưởng Trần, gió đông nam tây bắc ngọn gió nào thổi ngài đến đây?"
"Đồn trưởng các cậu đâu?"
"Anh cũng chẳng nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi, sao đồn trưởng còn ở đây được.

Anh có việc gì ạ?"
Tiểu Chu lo nói chuyện với đội trưởng Trần, không nhìn thấy sắc mặt Lục Hoài Thâm.
Đội trưởng Trần cười cười, giới thiệu: "Đây là luật sư Cao, Cao Tùy." Đội trưởng Trần nói rồi gãi gãi đầu, dập điếu thuốc vào gạt tàn ở bàn làm việc, "Tới giúp người ta xử lý chút việc."
Bấy giờ Tiểu Chu mới vô thức nhìn Giang Nhược một cái.

Cao Tùy nói: "Tôi là luật sư của Giang Nhược."
Tiểu Chu liếc sang Lục Hoài Thâm bên cạnh Giang Nhược, nói: "Lại một luật sư nữa tới à, không phải đang làm thủ tục rồi sao?"
Cao Tùy cười cười: "Ai làm cũng không quan trọng, mấu chốt là phải làm tốt."
Cao Tùy lại nói với Giang Nhược: "Đây là Trần Tấn Nam, bạn cùng trường với tôi, hồi trước tôi từng nhắc đến đấy, hiện tại đang nhậm chức ở đội hình cảnh tỉnh, chính là người từng theo vụ án bố mẹ cô."
Mà anh ta giới thiệu Giang Nhược với Trần Tấn Nam, chỉ bằng một câu rất đơn giản: "Vị này chính là Giang Nhược."
Giang Nhược lập tức có ấn tượng, quá trình vụ án hồi trước Cao Tùy cho cô xem, chính nhờ người bạn học này hỗ trợ điều tra.
Cô vội đứng lên, "Cảm ơn đội trưởng Trần lần trước đã giúp đỡ."
Trần Tấn Nam bắt tay cô hờ hờ, nói: "Chuyện nhỏ không tốn sức gì."
Lục Hoài Thâm lúc này rất tự mình biết mình, Giang Nhược sẽ không chủ động giới thiệu anh với người khác, liền chủ động nói: "Tôi là chồng Giang Nhược, làm phiền đi một chuyến rồi."
Trần Tấn Nam bắt tay anh, "Không cần khách sáo."
Khả năng quan sát của luật sư khá nhạy bén, Cao Tùy vừa đến đã phát hiện giữa Giang Nhược và Lục Hoài Thâm có chuyện, Giang Nhược thậm chí còn không chủ động giao lưu ánh mắt với Lục Hoài Thâm, liền đoán được Giang Nhược xảy ra chuyện không thoát nổi có dính líu tới Lục Hoài Thâm.
Làm xong đăng ký, sau khi luật sư của Lục Hoài Thâm giải quyết tốt hậu quả, hiện tại cô đã có thể rời đi, cô dự định những việc kế tiếp sẽ ủy thác cho Cao Tùy xử lý.
Đoàn người đi ra ngoài, trong đội Trần Tấn Nam có vụ án đột xuất, nhận được điện thoại, một mình rời đi trước.
Bắt đầu từ lúc Giang Nhược đứng lên, Lục Hoài Thâm liền kéo cổ tay cô, Giang Nhược không kháng cự quá rõ ràng, nhưng âm thầm phân cao thấp với anh, muốn vùng ra, nhưng sức lực của Lục Hoài Thâm không phải là thứ cô có thể dễ dàng đối kháng.
Ra khỏi đồn công an, Lục Hoài Thâm vẫn không chịu buông tay y như cũ, cứ định lôi cô đi về phía xe, Giang Nhược bèn lật tay kéo anh một cái, Lục Hoài Thâm dừng bước chân, nhẹ chau đầu lông mày nhìn về phía cô.
Giang Nhược nói với Cao Tùy: "Anh có thể chờ tôi một chút không?"
Lục Hoài Thâm nghe thấy câu ấy, ánh mắt tức khắc trở nên nghiêm nghị, sắc mặt cũng chẳng dễ nhìn mấy.
Lời này, vốn dĩ Giang Nhược muốn nói tránh Lục Hoài Thâm, nhưng anh không buông tay, cho nên cô cũng nói ngay trước mặt anh, ý là cô sẽ không đi theo anh, nhưng cô vẫn còn lời muốn hỏi anh.
Cao Tùy nói được.
Ánh mắt nặng nề của Lục Hoài Thâm vây phủ lấy cô, nhưng không hề cử động nữa, khi ấy, Giang Nhược rất dễ dàng giãy khỏi tay anh.
"Lên xe đi, tôi có chuyện nói với anh."

Nói xong, cô xoay người bỏ anh lại phía sau, lập tức đi về hướng xe đằng kia.

Hồi lâu, phía sau vẫn chưa có động tĩnh, mãi đến lúc Giang Nhược đi đến cạnh xe, đèn xe nháy hai cái, Giang Nhược nghe thấy tiếng lách cách cực nhẹ, khoá cửa theo tiếng mà mở ra.
Giang Nhược mở cửa lên xe, bất ngờ, cửa ghế điều khiển cũng mở ra, Lục Hoài Thâm ngồi vào trong xe, nhưng ấn nút khởi động.
"Có chuyện gì về rồi nói sau." Tiếng anh vẫn trầm lạnh êm dịu trước sau như một, chỉ là có phần mỏi mệt, nhưng vẫn mang khí thế không cho phép cự tuyệt y như cũ.
Giang Nhược nói: "Ở đây luôn, nếu như anh không muốn tôi nhảy xe."
Lời Giang Nhược là lời cáu giận, Lục Hoài Thâm biết, nhưng anh cũng biết, cho dù ép buộc đưa cô về, Giang Nhược sẽ vẫn đi.
Tuy là lời cáu giận, nhưng quyết tâm là thật.
Tay Lục Hoài Thâm vừa mới cầm vô lăng, ngón tay dài siết chặt lấy, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn về phía trước, thật lâu sau, vẫn tắt máy.
Lúc này Giang Nhược mới mở miệng, không một chút vòng vo uyển chuyển, nói trực tiếp sảng khoái: "Tôi có mấy vấn đề."
"Em hỏi đi." Lục Hoài Thâm buông tay lái, dựa vào lưng ghế, mi tâm nhíu chặt thật chặt.
"Anh biết Đỗ Thịnh Nghi?"
Giọng điệu Giang Nhược hết sức bình tĩnh, nội tâm bây giờ cũng rất bình tĩnh, cô nhìn thẳng tắp cảnh tượng ngoài kính chắn gió.
Ban đêm trời sẽ có mưa, đã bắt đầu nổi gió to, cây cối thưa thớt xung quanh bãi đỗ xe đồn công an bị gió thổi khiến cành lá lắc lư hỗn loạn, tia sáng của bóng đèn lại cực kỳ ảm đạm, ánh sáng như ban ngày xuyên qua cửa đại sảnh đồn công an trông có vẻ đột ngột, khiến bốn bề càng thêm tối tăm lại đìu hiu.
Lục Hoài Thâm nói: "Biết."
"Trước hay sau khi cô ta hợp tác với DS?"
"Trước đó."
"Thế nên trước kia anh bảo không quen biết Đỗ Thịnh Nghi là đang lừa tôi, về sau là giấu tôi?"
Lục Hoài Thâm không nói lời nào.
Sự im lặng của anh phá tan sự bình tĩnh trong lòng cô.

"Không nói lời nào tương đương với anh ngầm thừa nhận," Mỗi một chữ Giang Nhược nói, mỗi một câu Giang Nhược hỏi, giống như bản thân đập vỡ tín ngưỡng đã từng kiên định không hề lay chuyển của mình, khó chịu, nhưng hơn thế chính là khó chấp nhận.
"Thế vì sao lại giấu tôi đây?" Cô dừng một chút, nghiêng đầu nhìn sang anh, vẫn có thể duy trì ngữ khí bình thản như cũ, "Anh ngoại tình? Ngủ cùng cô ta rồi?"
"Không phải."
Giang Nhược nhìn sườn mặt anh không nhúc nhích, trong mắt cô, môi anh mấp máy, nói ra đáp án không hề do dự.
Giang Nhược chưa phản ứng.
Lục Hoài Thâm quay đầu nhìn cô, nói lặp lại: "Không phải."
Giang Nhược và anh bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt kia cô quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, vẫn đôi mắt từng nhìn cô một cách trầm tĩnh hoặc nồng nàn, nhưng điều không ngoại lệ chính là, cô không thể hiểu nhưng lại bị tác động tinh thần càng lún càng sâu.
"Thế vì cái gì?" Cô nhẹ giọng hỏi lại, tiếng nói rõ ràng nhưng có thể nghe thấy hơi run rẩy.
Giang Nhược không thích gào rát cổ bỏng họng, ghét phải cấu xé nhau đến nỗi hai bên chẳng còn bậc thang mà bước xuống.
Cô hi vọng mọi quan hệ đều có thể giống như hai cán cân thiên bình, duy trì sự cân bằng hài hòa.
Cô không muốn để bản thân hầm hầm giận dữ hùng hổ doạ người, cô hi vọng có thể lý trí mà giải quyết mọi chuyện hóc búa, bất kể nội tâm trải qua bao nhiêu đấu tranh mệt mỏi, ít nhất theo người khác trông vào là dễ như trở bàn tay.
Cô chỉ mong đánh giá của mọi người về mình đều là ôn hòa thông minh, vẫy vẫy ống tay áo đã có thể giải quyết xong rắc rối mà theo lí thường người khác không thể nhắc tới.
Cô muốn làm một người như vậy, nhưng cô mãi mãi vẫn đi trên con đường này như thể chẳng có điểm cuối!
Bởi vì luôn có những người, luôn có những chuyện đang không ngừng khiêu khích điểm mấu chốt của cô, dường như đang chờ đợi để xem trò cười, xem cô bị phẫn nộ nuốt chửng, nhìn cô mất đi lý trí, bọn họ rất biết cách nhắm vào chỗ thế yếu mà xâm nhập, tìm được nhược điểm của cô, nhắm chuẩn chỗ đó nhẹ nhàng chọc một cái đã khiến cô phải tan rã quân lính.
Lục Hoài Thâm làm được rồi.
Sao anh làm được chứ, mỗi đêm mỗi đêm tay ấp má kề, mỗi đêm mỗi đêm chung chăn chung gối, cô trao đi tình cảm, trao đi trái tim, trao sự tín nhiệm, giờ đây anh chỉ cần động ngón tay nhẹ nhàng bóp một cái, cũng chẳng cần hao phí bao nhiêu sức lực, đã có thể khiến cô nếm hết mùi vị đau hận.
Mà cô giống như con ngốc, vẫn đang dự định giao phó tất cả mọi thứ cho anh.
Lục Hoài Thâm nhìn cô đầy thâm trầm, gương mặt với đường nét góc cạnh, không lộ buồn vui, khó phân biệt cảm xúc, đôi mắt tựa vực sâu đang chăm chú nhìn cô.

Làm cô nhớ tới một câu, khi bạn đang nhìn chằm chằm vào vực thẳm, vực thẳm cũng đang nhìn chằm chằm vào bạn.
(Câu này trích trong quyển Bên kia thiện ác của Friedrich Nietzsche)
Lục Hoài Thâm còn không phải chính là vực thẳm trăm phần trăm sao!
Cô thật sự điên rồi mới có thể quyết định dũng cảm quên mình nhảy vào trong.
Trước mặt Giang Nhược dần dần mơ hồ, lồ ng ngực phập phồng bất định, cô túm hộp khăn giấy trong tầm tay ném ngay vào người anh, "Hỏi anh vì sao, anh nói đi." Giọng cực kì căng thẳng, như đang gắng hết sức nhẫn nại cảm xúc.
Lục Hoài Thâm cắn chặt răng nhìn hai mắt cô ầng ậng nước, vẫn không hé răng như cũ.


Giang Nhược cũng lấy túi quăng sang anh, nện vào cằm anh, anh chỉ nghiêng đầu một cái, đầu lông mày cũng chẳng nhíu tí nào, túi kia vừa cứng vừa nặng, nỗi đau đớn bị đập trúng, người thường không bao giờ có thể mặt không biến sắc như thế.
Giang Nhược biết anh không muốn nói, hỏi một lần không kết quả thì hỏi bao nhiêu lần cũng uổng công, bởi vậy càng căm phẫn thêm, hết đồ có thể ném, trực tiếp ra tay, một cái tát giáng xuống, đến lúc sau càng ngày càng không cố kị gì nữa, móng tay cào thành rất nhiều vệt đỏ trên cổ và cằm anh.
Lục Hoài Thâm cũng không đánh trả, thấy cô im lìm động thủ, nước mắt lặng lẽ men theo khuôn mặt rớt xuống, anh bèn giơ tay nắm cổ tay cô, muốn lau đi những giọt nước mắt ấy, Giang Nhược nghiêng đầu tránh thoát, nói giọng khàn khàn: "Cút."
Cô ra sức tránh khỏi Lục Hoài Thâm, quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe.
Trên kính xe phản chiếu dáng vẻ cô hiện tại tóc tai bù xù, vô cùng xấu xí.
Cô im lặng ngừng rơi nước mắt, khống chế cảm xúc mà nói: "Anh có biết hôm nay tôi nhìn thấy tin tức kia, liên hệ tiền căn hậu quả với nhau, tâm trạng sau khi bừng tỉnh đại ngộ là như thế nào không? Khi đó tôi mới kinh ngạc phát hiện, trước kia Đỗ Thịnh Nghi nhìn tôi như nhìn con ngốc, bởi vậy tôi nghĩ, lúc anh lừa tôi quay mòng mòng, lúc anh thấy tôi vui vẻ sà vào lòng anh, có phải cũng cảm thấy tôi y như một con ngớ ngẩn quá dễ lừa hay không? Phụ nữ mà, cho cô ta mấy viên đường liền quên hết tất cả."
"Không phải." Giọng Lục Hoài Thâm khản đặc.
Cho dù anh nói chắc chắn như thế nhưng Giang Nhược cũng chẳng dám tin.
Cô từ từ xoay đầu nhìn anh, trên mặt nở nụ cười mà câu nói kia lại từng chữ một càng được nhấn mạnh hơn: "Người bảo Đỗ Thịnh Nghi đừng hợp tác với DS chính là anh, người cho cô ta dự án lớn chính là anh, người đầu tư cho phim điện ảnh của cô ta chính là anh...!anh thật đúng là kim chủ của cô ta nhỉ! Hiển nhiên, anh cũng chẳng định giải thích với tôi."
Cô nói rồi tự cười giễu cợt, lẩm bẩm: "Hôn nhân cam tâm tình nguyện cái gì, căn bản chỉ là một trò lừa bịp mà Lục Hoài Thâm anh thiết lập cho tôi, nói thành dễ nghe như vậy, chỉ để tôi yên tâm thoải mái hơn khi bị lừa mà thôi.

Hiển nhiên lần này anh còn chưa nghĩ được lí do để qua loa lấy lệ với tôi, cam tâm tình nguyện cái chó gì, tôi vẫn thích không cam tâm không tình nguyện hơn đấy."
"Giang Nhược, đừng nói kiểu đấy." Lục Hoài Thâm cảm thấy yết hầu thắt lại, những lời đó làm anh ảo não, một cơn ấm ức trong lồ ng ngực lại không thể phát ti3t, nhìn sang góc nghiêng mặt cô thất thần lẩm bẩm, anh muốn ôm cô, lại sợ chọc tức cô như ban nãy.
Bỗng nhiên cô nhìn anh một cái, đôi mắt lạnh lùng, giọng điệu càng hờ hững hơn: "Đỗ Thịnh Nghi là do chính tôi đẩy xuống đấy, tôi không chỉ muốn đẩy cô ta xuống, tôi còn hận không thể cho cô ta chết trong đó, tôi không cảm thấy áy náy, tôi chỉ cảm thấy sảng khoái."
"Giang Nhược!" Lục Hoài Thâm nhíu chặt mày, quát cô.
Giang Nhược cười cười, mặt mày cực kỳ xinh đẹp giãn ra, "Sao, anh đau lòng à? Thế giúp cô ta biểu dương chính nghĩa đi, giúp cô ta kiện tôi đi, làm cho tôi ngồi tù mọt gông bồi thường đến tán gia bại sản đi, dù sao đây cũng là sở trường của anh mà."
Cô lau mặt, thậm chí không cho anh cơ hội nói chuyện, cầm lấy túi xách lập tức xuống xe.
Xe Cao Tùy vẫn luôn dừng ở bên cạnh, anh ta lái một chiếc suv, Giang Nhược kéo cửa ghế phụ ngồi vào, "Có thể lái xe đi được không?"
Cao Tùy nhìn cô một cái, nhưng Giang Nhược đã cúi đầu, mái tóc che mất khuôn mặt của cô.
Anh ta không hỏi nhiều, khởi động xe rời đồn công an.

.