Thiếu niên Ngọc Bách cứ vậy mà mơ hồ đi theo phía sau thiếu nữ Greeneries. Cảm giác quá không chân thật nhưng cảm xúc lại cực kỳ chân thật. Greeneries dắt Ngọc Bách xuống tầng hầm dưới nhà Ngọc Bách để ý con đường dẫn xuống phía dưới không có tối tăm hay ẩm mốc như trong tưởng tượng mà là một con đường sạch sẽ bóng loáng.
Bóng loáng … Thiếu niên Ngọc Bách nghi hoặc lấy tay chạm vào bức tường thì một cảm giác lạnh lẽo xuất hiện. “Là kim loại …” Ngọc Bách nghi hoặc nghĩ. Khác với nhà gỗ ở phía trên. Đường dẫn xuống hầm này là con đường hoàn toàn làm bằng kim khí khiến thiếu niên có cảm giác hoàn toàn khác lạ.
Đi xuống cuối đường là một căn phòng rộng lớn diện tích của nó phải tương đương với một mặt sân bóng vậy. Trong phòng là hàng loạt cỗ máy đang hoạt động nếu không để ý kĩ thì không thể phát hiện ra vì chúng hoạt động mà không hề có một chút tiếng ồn nào.
Greeneries như cô nhóc mới lớn dắt thiếu niên Ngọc Bách đi xem từng cỗ máy đang vận hành và giới thiệu từng cái cho Ngọc Bách nghe. Thiếu niên Ngọc Bách càng nghe càng kinh ngạc không thôi.
Ở đây có đủ các thể loại máy: máy gia tốc năng lượng, máy phân tích mẫu vật, máy phân giải mẫu vật, … phải có đến mấy trăm cái máy đang hoạt động ở đây. Theo như Greeneries giới thiệu từng cái một. Ngọc Bách nhận ra là nó đều được đánh số khác nhau trên một dãy ký hiệu tên là GREEN.
Giới thiệu qua một loạt các thể loại máy kỳ la. Ngọc Bách được thiếu nữ Greeneries dắt tới một cái máy trông khá thô sơ. Nếu các máy khác nhìn rất đẹp thì chiếc máy này đúng là nhìn rất tệ. Nó có một chiếc bàn lớn xung quanh dây điện chằng chịt quấn vào nhau nhìn trông rất rối mắt.
“Đây là cái gì …” Ngọc Bách không kìm nổi nghi hoặc hỏi
“A~ … Đây là Green số 1 …” Thiếu nữ Greeneries thì không hề quan tâm chút nào cứ hào hứng giới thiệu “Là chiếc máy phân tích đầu tiên ta chế tạo ra. Hình như ta nhớ không sai thì lúc đó ta được tám tuổi, trong trường có tổ chức một cuộc thi công nghệ. Lúc đó ta không thích máy móc lắm, ta chỉ thích búp bê thôi.
Nhưng trường tổ chức cuộc thi với phần thưởng quá hấp dẫn nên ta đã tạo ra cái máy này.Công dụng đầu tiên của nó là phân tích quét hình với búp bê của ta. Lúc đấy ta rất tâm huyết làm ra cái phân tích này và để hoàn thành nó ta đã mất gần hai tháng.
Cuối cùng vì thời gian lắp ráp quá lâu nên ta không có nên ta phải đem nguyên mẫu đi dự thi. Kết quả nó chạy rất tốt nhưng vì quá xấu xí nên không thể đem hạng nhất về cho ta được.”
Greeneries đôi mắt mơ màng hồi tưởng rồi kể lại chuyện xưa.
Thiếu niên Ngọc Bách nghe xong câu truyện của Greeneries không cảm thấy thú vị mà hắn có cảm giác lạnh sống lưng. Tám tuổi … Chiếc máy đầu tiên … Quét mô hình … Búp bê … Thiếu niên có cảm giác mình sắp biến thành con búp bê rồi lên đây làm thí nghiệm.
Không phụ lòng thiếu niên. Greeneries quay lại mỉm cười với Ngọc Bách “Lên trên đấy nằm xuống đi…”
“Nói giỡn …” Thiếu niên Ngọc Bách nhìn thấy nụ cười của thiếu nữ mà cứ như nhìn một con dở. Mọi thứ cảm nhận tốt đẹp về đối phương nay đã biến mất hoàn toàn. Hiện tại thiếu niên có thể vỗ ngực khẳng định một điều. “Greeneries mụ này bị điên.” Thiếu niên mặt đen lại nói “Đây là máy quét hình cho búp bê mà có phải cho người đâu chứ”
“Đúng vậy …” Thiếu nữ Greeneries ngây ngô nói “Cái này dùng để phân tích búp bê nha. Tiểu tử lên đi thôi”
“Ta không phải búp bê …” Thiếu niên Ngọc Bách sợ hãi thật rồi hiện tại hắn muốn chạy ra khỏi nơi đáng sợ này.
“Có khác gì nhau đâu...” Thiếu nữ Greeneries mỉm cười nói “Trước khi ngươi tới ta đã cải tạo lại rồi. Vì ngươi tới sớm hơn dự đoán của ta mấy ngày nên chưa có hoàn thiện ngoại hình cho nó. Mặc dù còn chưa có hoàn hảo nhưng ta đảm bảo vận hành ngon lành không có phát sinh vấn đề gì hết. Ngoan ngoãn nằm lên trên để chụy kiểm tra nha”
“KHÔNG …” Ngọc Bách hét lên rồi quay lưng chạy về hướng cửa ra. Vừa chạy thiếu niên vừa nghĩ thầm “Mụ điên … con mụ bị điên … Mình với búp bê mà không có khác gì nhau … Mụ điên …”
Thiếu nữ Greeneries ngạc nhiên khi thấy Ngọc Bách quay đầu chạy. Mất mấy giây thất thần Greeneries mới để ý rằng tiểu tử Ngọc Bách kia chạy gần tới cửa ra rồi. Greeneries mỉm cười có chút thú vị thì thầm “Hay a … Có cá tính... Chị thích cưng rồi … Ngoan ngoãn về với đội chị đi thôi”
“ĐÓNG CỬA” Greeneries lớn tiếng nói. Thiếu niên Ngọc Bách đang chạy nghe thấy có dự cảm không tốt nhìn về trước mặt mình. Cái cửa làm bằng kim loại dầy tới một gang tay đang nặng nề khép lại. Thiếu niên Ngọc Bách sợ hãi vội vã tăng tốc độ chạy tới nhưng vẫn không kịp. Cánh cửa bằng kim loại đóng lại hoàn toàn ngay trước mũi thiếu niên.
“Ngọc Bách phải không …” Giọng nói của Greeneries tràn đầy hứng thú vang lên “Hiện tại lối ra đã đóng lại rồi. Cưng có ngoan ngoãn nghe lời hay để chị dùng vũ lực đây.”
“Hiểu lầm …” Ngọc Bách gào lên nói “Đây nhất định là hiểu lầm rồi. Ta không phải người ngươi cần. Tuyệt đối không phải.”
“Oh~ …” Thiếu nữ Greeneries mỉm cười nói “Vậy thì sao chứ …”