Tâm lão chăm chú nhìn Ngọc Bách nói “Đúng vậy … Tiểu Bách chưa có bị điên. Chính ta trông thấy hắn rất tỉnh táo a. Còn rất nhanh nhẹn.”
“Là có chuyện gì xảy ra …” Hoàng lão cau mày lại khó hiểu nói “Không phải là tiểu tử đó bị người đánh đến ngu ngốc luôn rồi sao”
“Có người ngu ngốc thì chính là lão a …” Tâm lão cười nói “Vừa nãy tiểu tử này xông loạn vào ký túc xá. Có bị đánh nhưng còn chưa đến mức bị đánh đến ngốc.”
“Ah~ …” Hoàng lão hiểu ra vỗ tay nói “Vậy là chỉ bị đánh một trận thôi a. Không có vấn đề gì vậy mà làm ta mất công lo lắng nãy giờ” Chợt nhớ ra điều gì Hoàng lão quay sang Hiệu trưởng Ngô Triết giận dữ nói “Tất cả là tại tiểu tử ngươi. Nếu ngươi điều tra cho kỹ một chút rồi báo cáo thì tốt rồi không. Báo hại lão già ta đau tim một hồi”
“Vâng, vâng. Lỗi tại cháu …” Hiệu trưởng Ngô Triết xấu hổ cúi đầu không dám cãi lại. Vừa này Hiệu trưởng Ngô Triết cũng xém chút nữa thì sốc nặng rồi. May mắn là thiếu niên Ngọc Bách không có vấn đề gì a nếu không thì … Bỗng Hiệu trưởng Ngô Triết nắm bắt được điều gì đó giật mình nói “Tâm lão … Sáng nay khi đưa ông ấy tới trên đường có gặp qua Ngọc Bách.”
“Ồ …” Tâm lão ngạc nhiên nói “Ông ta có đề cập cái gì không?”
“Không có …” Hiệu trưởng Ngô Triết trả lời “Chỉ là chào hỏi nhau một lúc rồi thôi. Nhưng mà chiều nay cơ sở dữ liệu của trường bị xâm nhập”
“Ah~ …” Tâm lão trầm mặc một hồi rồi nói “Cậu nghi ngờ ông ấy làm. Cũng có thể, nhưng mà cũng không có đáng ngại vì ông ấy sớm muộn cũng biết. Nhưng mà nếu mà có người khác âm thầm thu thập thông tin thì đấy mới là điều đáng lo lắng. Phải biết rằng chúng ta không đào tạo nhân lực để cung cấp cho thị trường. Nhân lực chúng ta đào tạo là để phục vụ cho tổ quốc. Nếu có người âm thầm sử dụng dữ liệu điều tra thì sẽ trở thành thảm họa của quốc gia.”
“Vâng …” Hiệu trưởng Ngô Triết lui ra gấp gấp gọi đánh điện thoại cho Ngô Huyền con gái ông xem tình hình điều tra tới đâu.
Hoàng lão sau khi thấy Ngô Triết đi ra liền trầm mặc “Hiện tại chắc chắn lão già kia đã đoán được một hai rồi”
“Có thể …” Tâm lão mỉm cười nói “Có khi biết được điều này đối với lão lại là một niềm vui không nhỏ …”
“Có cái gì vui a …” Hoàng lão buồn bực nói “Nếu mà lão già ấy biết chúng ta giấu diếm chuyện này thì sẽ tới xắn tay áo lên xách cổ chúng ta đánh cho một trận. A~ … Từ trước tới giờ chỉ có mình ta bị đánh mà thôi. Nếu lần này vỡ ra thì có thêm tiểu tử Ngô Triết góp vào. Hắc hắc …”
“Ông đang tự luyến đấy à …” Tâm lão nhìn Hoàng lão đang cười bỉ ổi liền lắc đầu nói “Chắc ông thèm được ăn đòn quá mà. Có cần mai tôi gọi lão kia tới cho ông thêm trăm gậy vào mông nữa không”
“A~ … Đừng …” Hoàng lão lấy tay che mông của mình nhảy lên nói “Nếu bà mà gọi điện tôi thề là tôi sẽ đi vào núi ẩn cư”
“Liên quan gì tới tôi …” Tâm lão mỉm cười nói
“Bà …” Hoàng lão ủ rũ nói “Xin đừng gọi có được không”
“Được …” Tâm lão mờ ám nói “Nhưng hôm nay ông phải cùng tôi theo dõi tiểu tử này. Tôi cũng cảm thấy có cái gì đó không có ổn”
Hoàng lão nghe Tâm lão nói vậy cũng nhanh chóng để ý thiếu niên Ngọc Bách đang ngồi chăm chỉ đọc sách ở phía xa xa. Một hồi sau vẫn không thấy thiếu niên đứng lên, vẫn cái bộ dáng chăm chú cắm đầu vào sách đó Hoàng lão nhìn như đang bị ru ngủ vậy. “Ngáp~ …” Hoàng lão mệt mỏi gáp dài một cái nói “Tôi thấy tiểu tử này chẳng có gì không ổn cả. Rất ổn là đằng khác nha”
“Ông không thấy sao …” Tâm lão nhíu mày nói
“Thấy …” Hoàng lão vươn vai nói “Từ nãy tới giờ tiểu tử này ngồi một chỗ đọc sách rất chăm chỉ. Đứa bé ngoan a”
“Rất chăm chỉ … Cũng rất kì lạ …” Tâm lão nhìn thiếu niên hít một hơi dài nói “Nhưng mà tốc độ đọc sách quá nhanh … Không hợp với bình thường a …”