Không Giới Hạn

Chương 5: Sớm biết rồi




Thiếu niên Ngọc Bách có chút bối rối thêm chút xấu hổ mặt ỉu xìu không nói gì cả. Giọng nói vô cảm vang lên: “Trong dữ liệu vốn có của ta cũng không có đề cập tới vấn đề này vì thế ta cũng không trả lời được.”

Thiếu niên suy nghĩ một hồi hít một hơi dài cho tâm trạng bình ổn trở lại “Ok... ok. Ngươi là một trí tuệ nhân tạo. Ngươi đang ở trong đầu ta. Vậy mục đích của ngươi là cái gì?”

Giọng nói lại vang lên trong đầu: “Ta là trí năng hệ thống, hệ thống tiền đề có nhiệm vụ thu thập phân tích tài nguyên khoáng chất làm tiền đề nâng cấp hệ thống máy móc, trang bị. Nhiệm vụ thứ hai là phân tích cơ thể sinh học làm tiền đề cải tạo cơ thể sinh học.”

“Chậm...” Ngọc Bách nghe có chút hoa mắt chóng mặt rồi “Cái trước ta còn hiểu chút chút, cái về sau cái gì mà cải tạo thân thể có chút không hiểu”

“Trước tiên quét vật mẫu, sau đó xem tình trạng của vật mẫu rồi tìm cách tối ưu hóa vật mẫu”

“Ngừng... Ngươi càng nói ta càng mơ hồ. Có thể nói dễ hiểu hơn không?”

“KHỞI ĐỘNG CHỨC NĂNG QUÉT VẬT MẪU” Một dòng điện cố ý chạy qua người Ngọc Bách làm hắn lại giật tưng bừng. Trong đầu thiếu niên lúc này mơ hồ phác họa ra một mô hình cơ thể của chính bản thân hắn. Có điều trạng thái của thiếu niên lúc này không được tốt lắm, nhìn khá giống lên cơn động kinh. Tâm trạng của thiếu niên bây giờ chỉ muốn mắng to “Có tên thần kinh trong đầu. Thảm rồi.”

Khoảng chừng 5 giây lên cơn cuối cùng dòng điện cũng lũ lượt tan biến. Thiếu niên đang muốn phát hỏa thì giọng nói vang lên: “HOÀN TẤT QUÉT VẬT MẪU.”

Thiếu niên Ngọc Bách nghi hoặc “Vật mẫu nào?” Một ảnh mô hình cơ thể hiện ra trong đầu làm thiếu niên ngơ ngác: “Đây là cái gì?”

“VẬT MẪU TÊN GỌI NGỌC BÁCH”

“Ah. Đây là chụp bản thân ta.” Thiếu niên Ngọc Bách đang tò mò quan sát thì giọng nói lại vang lên: “HOÀN TẤT QUÉT VẬT MẪU. HIỆN TẠI CÓ THỂ PHÂN TÍCH?”

“Chậm...” Thiếu niên có chút hoảng hốt “Cái phân tích này có làm ta bị giật nữa không vậy?”

“Có hai cách phân tích. Thứ nhất là quét mẫu vật rồi phân tích. Thứ hai là trực tiếp trên vật.”

“Vậy cái nào không bị giật?” Ngọc Bách có chút không tin tưởng hỏi

“Phân tích mô hình mẫu vật đã được quét”

“Được rồi vậy thì phân tích xem”

“BẮT ĐẦU PHÂN TÍCH: THỜI GIAN DỰ TÍNH 60 PHÚT”

Thiếu niên Ngọc Bách đang muốn hỏi thêm chút sự tình thì cái trí tuệ nhân tạo này cho treo máy rồi. Sau lần trò chuyện đặc biệt này thiếu niên tổng hợp lại được có mấy điều. Trong đầu hắn tồn tại một thứ gọi là TRÍ NĂNG HỆ THỐNG. Cái TRÍ NĂNG HỆ THỐNG này có thể thu thập dữ liệu từ ký ức của hắn, có thể thu thập dữ liệu từ cơ thể hắn...

Cạch. Cửa mở ra, thiếu phụ mẹ của Ngọc Bách xách một túi đồ nhỏ đi vào trừng mắt nhìn hắn. Thiếu niên Ngọc Bách sợ rụt cổ vào rồi hai chân không tử chủ khép lại nhìn như là một tức phụ vậy.

Thiếu phụ mặt sầm sầm đi tới đặt túi đồ nhỏ trên bàn khách chậm rãi gằn lên từng chữ: “THI TRƯỢT RỒI PHẢI KHÔNG?”

“D... a.... ạ” Ngọc Bách run run trả lời. Trong đầu oong oong loạn nghĩ “Xong rồi, quả này triệt để xong rồi”

Thiếu phụ nhìn con trai mình chán nản thở dài: “Ăn sáng đi” Nói xong câu này bà về phòng mình đóng cửa lại. Phòng khách chỉ còn lại thiếu niên Ngọc Bách đang ngơ ngác nhìn theo. Hắn biết lần này hắn làm cho mẹ hắn buồn thật rồi.

Đi tới bên cửa phòng mẹ thiếu niên Ngọc Bách quỳ xuống. Hắn không biết phải làm gì hơn trong tình huống này. Hắn chỉ có thể ở đây đợi mẹ hắn ra và xin lỗi.

Cạch. Cửa phòng mở ra. Thiếu niên Ngọc Bách vội ôm lấy chân mẹ nói: “Mẹ ơi, con biết con sai rồi. Mẹ đánh con đi, mẹ mắng con đi. Mẹ đừng bỏ con lại một mình, con sợ lắm mẹ ơi.”

Thiếu phụ trầm mặc một hồi rồi lấy tay xoa lên đâu Ngọc Bách nhẹ nhàng nói: “Mẹ không thích mắng con, mẹ càng không thích đánh con. Con trai, chuyện con không thi đỗ mẹ đã sớm biết rồi.”

“Mẹ” Ngọc Bách nghẹn ngào “Con xin lỗi”