Thiếu niên Ngọc Bách giờ đang ở trong phòng kêu khổ không thôi. Oan quá là oan mà. Hôm qua chỉ muốn đi hóng gió một chút tự nhiên gặp bão rồi bị sét đánh tưởng chết rồi. Số quá nhọ, đời quá đen.
Soi soi cái gương Ngọc Bách thấy mình đúng thật giống hội cái bang hơn cả mấy vị hay đi lang thang kiếm sống. Đầu tóc bù xù, quần áo lem nhem, mặt mũi tay chân bẩn không thể tả. Hắn thở dài rồi thu thập quần áo đi tắm một lát.
Xong xuôi Ngọc Bách soi lại cái mặt mình một chút. Coi như là không tệ cho lắm. Quan sát thân thể mình hắn cảm thấy khá lạ. Hôm qua bị sét đánh mà da dẻ vẫn trắng bóc ngoài mấy vết hằn do vừa bị ăn đòn còn đỏ.
Bình thường người ta nói bị sét đánh không chết cũng tàn tật, hắn đây bị sét đánh không sao thật may mắn quá mà. Còn may là mẹ hắn không biết hắn bị sét đánh đây. Mẹ hắn mà biết chắc bắt hắn đi vào bệnh viện khám. Không có gì thì không sao, có cái bệnh gì gì đó thì lại mệt. Nhà hắn vốn không khá giả gì cả, toàn bộ chi tiêu đều phụ thuộc mẹ hắn đêm đêm đi chợ đầu mối kiếm từng đồng.
Ngọc Bách soi một lúc cảm giác không có vấn đề gì trở về phòng khách thì một tiếng thở dài vang lên trong đầu làm hắn dựng hết cả tóc gáy lên. Hắn biết cái giọng nói này, cái giọng nói ám ảnh hắn suốt buổi sáng hôm nay. Hắn xác định đây không phải là người rồi.
“Ngươi … Ngươi là Ma?”
Giọng nói kia trầm mặc một hồi trả lời “Không phải“.
“Không phải ma” Ngọc Bách có chút không xác định được hỏi “Vậy ngươi là Quỷ?”
Giọng nói kia đáp lại: “Không phải”
Ngọc Bách có chút không nhẫn nại được rồi gấp gấp hỏi: “Ngươi không phải ma cũng không phải quỷ vậy thì ngươi là cái gì?”
Giọng nói kia trầm mặc một lúc rồi phản hồi lại: “Ở nơi này ta được gọi là TRÍ NĂNG HỆ THỐNG”
Ngọc Bách có chút khó hiểu hỏi: “TRÍ NĂNG HỆ THỐNG? Là cái gì?”
“TRÍ NĂNG HỆ THỐNG. Đây là cụm từ gần nghĩa nhất ta có thể dịch ra từ trí nhớ của ngươi. Khoảng 2 năm trước ngươi có đọc một bài viết trên báo điện tử có viết về trí tuệ nhân tạo.”
Thiếu niên Ngọc Bách có chút không tin được mặt ngơ ngơ lầm bầm “What? Trí tuệ nhân tạo?”
Giọng nói vô cảm vang lên: “Phải. Ta giống cái dạng trí tuệ được tạo ra đấy.”
Ngọc Bách cố gắng nghĩ lại không nhớ mình đọc lướt qua cái tin tức đấy ở đâu nữa. Cố mãi một hồi chịu, không nhớ được nữa. Giọng nói kia lại vang lên “Có muốn xem lại chút ký ức không?”
Ngọc Bách kinh ngạc nghĩ: “Xem lại ký ức? Xem lại kiểu gì?”
Dứt lời một tia điện nho nhỏ tốc tốc chạy trong mê cung não bộ của Ngọc Bách làm toàn thân hắn như bị lên cơn giật giật. Có ai mà nhìn thấy thì cam đoan thiếu niên Ngọc Bách sẽ được một hồi miễn phí cứu thương vào trại tâm thần. Mất khoảng vài giây, một trang ký ức chụp lại khá rõ ràng tiêu đề bài viết trên báo điện tử đúng là tồn tại 2 năm trước có trích đoạn “TẬP ĐOÀN SHARK ĐẦU TƯ NGHIÊN CỨU TRÍ TUỆ NHÂN TẠO“. Ngọc Bách nhớ thoáng qua mình lên diễn đàn này để đào GIFTCODE chơi GAME chứ có mấy khi đọc mấy cái tin này đâu.
Thiếu niên Ngọc Bách có chút hiểu chút không rồi “Ôh. Vậy ngươi là một cái trí tuệ nhân tạo. Vậy ngươi đang ở đâu?”
“Ta ở trong đầu ngươi”
Câu trả lời làm Ngọc Bách triệt để ngơ luôn rồi. Hắn cuống lên hỏi:“What? Sao ngươi lại ở trong đầu ta được. Ngươi... Ngươi đáng lẽ phải ở trong một cái máy tính nào đó chứ?”
Trầm mặc một lúc giọng nói vang lên: “Không có dữ liệu để trả lời câu hỏi này”
“Đậu đậu... Cái trí thông minh nhân tạo... dữ liệu ngươi lấy ở đâu mà nghèo nàn quá vậy?” Ngọc Bách giờ muốn mắng to lên rồi. Tự dưng lại có một cái thằng ở đâu ra chui vào đầu mình nói nó là cái trí thông minh nhân tạo.
“Dữ liệu lấy từ đầu ngươi ra” Giọng nói vang lên “Thật quá nghèo nàn”