Hiệu trưởng Ngô Triết nghe vậy không biết trong lòng suy nghĩ cái gì ánh mắt mập mở nhìn Ngọc Bách nói “Tiểu Bách a. Ta thấy cậu đang vội vàng chuẩn bị đi đâu à.”
“Ah~…” Thiếu niên Ngọc Bách gãi đầu nói “Hiện tại cháu chuẩn bị đi tỉa cây a. Cháu đang tiếp nhận nhiệm vụ tìm ít điểm cống hiến.”
“Điểm cống hiến…” Hiệu trưởng ngạc nhiên nói “Hiện tại cậu cần điểm cống hiến làm gì?”
“Để đóng học phí a” Thiếu niên hồn nhiên nói “Hiện tại cháu cần điểm cống hiến để năm sau còn lo chi trả học phí.”
Sau khi nghe câu trả lời của Ngọc Bách ông lão thì gật gù thưởng thức “Tốt. Rất tốt. Rất có tiền đồ…”
Hiệu trưởng Ngô Triết thấy ông lão có ý thưởng thức Ngọc Bách liền thầm kêu không hay. Liền lái qua chuyện khác “Hiện tại Hoàng lão và Lâm lão đều đang chờ chúng ta, Tiểu Bách cậu có đi cùng không?”
“Ah~…” Thiếu niên Ngọc Bách hồn nhiên nói “Hiện tại cháu cũng đang vội ạ. Nếu có thể để hôm khác cháu xin được phép qua thăm nhị lão a”
“Cũng được” Hiệu trưởng Ngô Triết như bỏ được tảng đá tảng lớn xuống nói “Vậy chúng ta đi trước” Nói xong liền tiếp tục dẫn đường cho ông lão mà không biết rằng ông lão đang ở phía sau mờ ám nhìn hắn nghĩ gì không biết.
Tao ngộ một vài phút Ngọc Bách lại lao vào cuộc hành trình tìm kiếm điểm cống hiến. Khác với buổi sáng, kèm theo phương pháp thổ nạp động luyện khiến thiếu niên hăng say làm việc quên hết mệt mỏi.
Còn ông lão thì hội ngộ với hai người bạn già của mình là Hoàng lão cùng Lâm lão trong chính căn biệt thự của Hiệu trưởng Ngô Triết. Khi ông lão bước vào căn phòng thì ngay lập tức nhìn thấy ánh mắt của Hoàng lão đang soi mình từ đầu tới chân, rồi lại từ chân lên tới đầu. Ông lão vội hắng giọng một tiếng “Lão già nhìn chán chưa?”
“Ôh…Đại tướng quân a …” Hoàng lão trợn tròn mắt làm bộ ngạc nhiên “Tôi cứ tưởng ông không tới nữa chứ … Hố hố hố”
Tâm lão ở bên canh nghe Hoàng lão nói không nhịn được cười “Ông ngồi xuống đi. Chúng ta cùng nói chuyện.”
Ông lão nghe vậy trừng mắt nhìn Hoàng lão rồi ngồi xuống ghế. Phía sau Hiệu trưởng Ngô Triết tiến tới châm cho ba lão nhân một tuần trà rồi lùi lại cung kính đứng không có ý tứ muốn ngồi. Ông lão ngồi xuống ghế nói “Chúng ta nói chuyện chính đi. Hai người cũng biết là tôi sốt ruột lắm rồi đấy.”
“Ai nha~…” Hoàng lão cười nói “Hôm trước ai vội vội đi về nha.”
Ông lão chun mũi đang định phát tác thì giọng nói của Tâm lão vang lên “Hôm trước khi ông vừa về không lâu chúng tôi đã nhận được thông tin và xác nhận ngay trong ngày hôm qua.”
“Kết quả thế nào?” Ông lão gấp gấp hỏi
“Chính xác mới gọi ông tới đây a” Hoàng lão nói “Không thì chúng tôi gọi cho ông tới đây làm gì?”
“Thật…” Ông lão nghẹn ngào “Thật sự đã tìm được rồi?”
“Tìm thấy rồi” Tâm lão nói “Ở thành phố H, Quận K cũng không xa nhà ông lắm”
“Quận K, thành phố H …” Ông lão nghe thấy có gì đó sai sai trừng mắt nhìn Hoàng lão gằn từng chứ “Thành phố H … Quận K … Hoàng lão, ông thật sự muốn ASS mình nở hoa đúng không?”
“Cái … cái gì…” Hoàng lão có chút không tưởng nhìn Tâm lão như muốn tìm viện trợ. Nhưng câu nói sau của Tâm lão khiến ông sụp đổ hoàn toàn.
“Chính xác.” Tâm lão cười rất tươi nhìn Hoàng lão nói “Tôi đã bảo ông phải thường xuyên đọc báo cáo a đừng chỉ nghe kết quả. Ai~ Hoàng lão a. Lần này tôi khó giúp được ông rồi.”
“Ah~… Đại ca…” Hoàng lão nhìn ông lão mặt tươi cười nói “Thời tiết hôm nay thật tốt nha…”
Ông lão mặt đỏ không biết là do tức giận hay do thẹn quá trừng trừng nhìn Hoàng lão “Thời tiết rất đẹp.
“Không khí rất mát mẻ a…” Hoàng lão tươi cười nói
“Rất mát mẻ” Ông lão trả lời
Hoàng lão chính khí bừng bừng đứng dậy hít một hơi thật sâu nói “Vậy thì có lý do gì đâu chúng ta không vui vẻ chúc mừng ngày hôm nay. Một ngày thời tiết thật tốt, không khí cũng thật tốt. Chúng ta phải tận hưởng không khí tươi mát này trong niềm hạnh phúc. Tôi nói phải không bà.” Hoàng lão nói xong rồi quay lại phía Tâm lão cầu viện trợ …
~HÔM NAY UỐNG RƯỢU QUÁI GÌ MÀ KHÔNG THỂ NÀO NGỦ ĐƯỢC:(( HIỆN TẠI LÀ 4:18 SA. MAI KHÔNG BIẾT ĐI KIẾM ĂN KIỂU GÌ ĐÂY…
~