Không Giới Hạn

Chương 17: Viện trưởng, hoàng lão và tâm lão




Xe ô tô chạy êm ru cảm giác ngồi thoải mái khác xa so với ngồi xe khách từ thành phố H tới đây. Thiếu niên Ngọc Bách ngồi trên xe hiếu kỳ ngó ngó nghiêng nghiêng nội thất bên trong xe.

“Đẹp, quá đẹp …” thiếu niên con nhà nghèo vuốt chỗ này một chút, vuốt chỗ kia một chút, ngó chỗ này một chút rồi lại nhìn cho kia một chút trong đầu ước ao sau này có mua xe thì phải mua xe như vầy.

Tạ Văn nhìn thiếu niên Ngọc Bách hiếu kỳ có chút buồn cười. Nhớ năm nào bằng tuổi Ngọc Bách hắn cũng từng ao ước có một chiếc xe như này. Mãi cho đến năm hắn tốt nghiệp ra trường cũng là năm chiếc Tesla Roadter này được công khai chào bán hắn mới có thể tự thưởng cho bản thân mình.

“Cũng đã qua sáu năm rồi” Vuốt ve cái vô lăng Tạ Văn mỉm cười hồi tưởng lại

Rất nhanh xe đã đi tới một căn nhà. Lúc này trong nhà đèn vẫn còn sáng chứng tỏ người trong nhà chưa đi ngủ. Tạ Văn dừng xe sát vào lề đường rồi quay sang nói với thiếu niên bên cạnh “Chúng ta tới nơi rồi. Xuống xe thôi.”

Thiếu niên Ngọc Bách có chút lưu luyến vuốt ve chiếc xe “Nhanh vậy”

Tạ Văn cười to nhìn thiếu niên đang ngây ngô nói. “Lần sau cậu có thể tự đi bộ sẽ chậm hơn rất nhiều như cậu ao ước. Giờ thì xuống thôi, chúng ta còn phải gặp một người nữa.”

Thiếu niên Ngọc Bách xuống xe nghĩ thầm “Giờ là gần hai giờ sáng rồi còn đi gặp ai nữa không biết” Thiếu niên nghi hoặc nhưng vẫn đi theo sau lưng Chủ nhiệm Tạ Văn đi vào trong nhà.

Tạ Văn đứng trước cửa gõ “Cộc Cộc” Thiếu niên Ngọc Bách có cảm giác gì đó sai sai. Ngọc Bách ngó xung quanh thấy đây không giống như một tòa nhà bình thường. Xung quanh nhờ có ánh trăng cũng mơ hồ thấy được phía bên kia đường một tòa nhà ba tầng lớn khoảng trên trăm mét được dựng trên mảnh đất rộng gần gấp đôi tòa nhà.

“Có chút quen quen …” Thiếu niên Ngọc Bách cố nhớ lại rồi chợt tỉnh a “Oh~ Cái này giống biệt thự cổ gần nhà mình … Biệt thự …” Thiếu niên nhìn lại căn nhà mình đang dừng chân chờ liền hít một hơi “Cái nhà này trông còn to hơn cái bên kia nữa…”

Thiếu niên Ngọc Bách đang muốn đưa mắt đánh giá xung quanh thì bên trong vọng ra tiếng nói. “Tiểu Văn à. Cửa không có khóa. Cứ tùy tiện vào đi.”

Tạ Văn nghe thấy vậy quay sang Ngọc Bách thì thấy thiếu niên đang tò mò nhìn mình liền thấy có chút xấu hổ cười gượng gạo “Anh bạn nhỏ. Chúng ta vào thôi” nói xong liền mở cửa đi vào.

Thiếu niên Ngọc Bách tò mò vừa đi theo sau vừa ngó nghiêng. Bên trong biệt thự trông khác hẳn bên ngoài. Bên ngoài lộng lẫy bao nhiêu thì phía bên trong lại giản dị bấy nhiêu khiến thiếu niên được mở rộng tầm mắt.

Bước vào nhà là một hành lang ngắn một bên để giá áo còn một bên để tủ giầy. Sàn nhà được lát bằng những miếng gỗ trải dài đến cuối hành lang. Tạ Văn và Ngọc Bách cởi bỏ giầy rồi đi tới phía cuối hành lang. Nơi đây là một phòng khách khoảng hơn năm mươi mét vuông.

Trong phòng khách có một cái bộ bàn trà nhỏ sáu ghế ngồi. Hiện tại ba ghế đã có người ngồi còn lại ba cái còn trống. Khi Tạ Văn bước vào phòng khách thì có chút sững sờ khi biết ngoài mình ra Viện trưởng còn đang tiếp khách. Mà hai vị khách này vô cùng không đơn giản.

Sau hai giây bất ngờ Tạ Văn tiến lên cúi chào “Tạ Văn ra mắt Viện trưởng, Hoàng lão và Tâm lão”

Ngọc Bách thấy vậy không chậm cúi xuống chào “Ngọc Bách ra mắt Viện trưởng, Hoàng lão, Tâm lão” nói xong thiếu niên còn chẳng biết ai là Viện trưởng với ai là Hoàng lão, ai là Tâm lão nữa.”

Hai người Hoàng lão và Tâm lão trong phòng như đã biết trước được việc Tạ Văn sẽ tới mỉm cười. Viện trưởng vẫy vẫy Tạ Văn với Ngọc Bách nói “Ngồi xuống đi hai đứa, muộn thế này rồi mà còn kêu hai đứa tới đây tiếp chuyện với ta thật là ngại quá.”

“Viện trưởng cho gọi. Tạ Văn không dám không tới.” Tạ Văn ngồi xuống châm cho Viện trưởng, Hoàng lão cùng Tâm lão mỗi người một tuần chè mới nghe Viện trưởng nói vậy lễ độ đáp.

Viện trưởng mỉm cười gật đầu rồi quay sang thiếu niên Ngọc Bách “Tiểu Văn còn chưa giới thiệu người bạn nhỏ này cho chúng ta a”