*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ca ca, hôm nay chúng ta có thể ra ngoài chơi sao?” Vẻ mặt Aylmer đầy khát vọng nhìn ca ca nhà mình, kế hoạch ra ngoài ngày hôm qua bị người ta phá hỏng, thật sự là đáng ghét.
“Buổi chiều có khách quý lại đây, chúng ta chỉ có thể ở bên ngoài một buổi sáng.” Mấy ngày nay đứa nhỏ này thật là bị nghẹn hỏng rồi.
“Ừm ừm.” Nhóc nhe răng cười nở hoa.
Lần này ra ngoài ngược lại không bị bất cứ quấy nhiễu nào, huynh đệ hai người tay cầm tay đi ra ngoài. Emmon giúp bọn hắn an bài hộ vệ đi theo rất xa phía sau bọn họ.
Đảo nhỏ vốn là yên lặng thanh tĩnh, lúc này cũng đã chật cứng người, hơn nữa mỗi ngày đều sẽ có người ngồi thuyền đi từ Dụ gia thôn đến đây để tiêu tiền, cho nên trên đảo người đến người đi.
“Ca ca, hôm nay chúng ta đi đâu chơi?” Aylmer nhìn phương hướng bọn họ đi tới, hình như là vườn trẻ em mà mình từng đến.
“Đến vườn trẻ em được không?” Chỗ đó là xây dựng riêng cho mấy đứa trẻ, bên trong có một vài công trình cho trẻ em chơi đùa như xích đu, thang trượt, cầu bập bênh, hố cát vân vân.
“Không đi, đều chơi chán rồi, còn không bằng chơi với Tiểu Xích nữa.” Nhóc bĩu môi, vẻ mặt rất là khinh thường.
Israel không nói gì, để nó vào trong đó là hy vọng nó có thể tiếp xúc với mấy bạn cùng tuổi. Thế nhưng lần này hầu như không ai mang theo con nít đến cả, nên vườn trẻ em rất vắng vẻ. Có điều đến đó mà không có bạn chơi cùng hình như đúng là không có ý nghĩa gì cả.
“Chúng ta ra hồ câu cá, câu được ca ca làm cá nướng cho ngươi ăn.” Đó là hoạt động hắn ưa thích nhất, vì thế hắn còn đầu tư vào đó một lượng lớn tiền tài.
“Vậy được rồi.” Nó không muốn câu cá, thế nhưng nó muốn ăn cá nướng. Hơn nữa cái du thuyền kỳ kỳ quái quái kia của ca ca chơi cũng rất vui.
Vì thế hai người đi đến bên hồ sau tứ hợp viện, nơi này thuộc về địa phương tư nhân của gia tộc Salomon. Bên hồ đậu một chiếc du thuyền, ngoại hình phỏng theo chiếc du thuyền mà Israel từng thích nhất.
Du thuyền dài khoảng 30 thước, rộng 7 thước, thân thuyền lấy màu trắng làm chủ đạo, thân thuyền phủ đầy hoa văn phức tạp thản nhiên tản ra ánh sáng xanh lam, thoạt nhìn vô cùng mê người. Kỳ thật những hoa văn này cũng không phải để trang trí, mà là một đám phong hệ ma pháp trận, cũng là con đường tạo ra năng lượng cho du thuyền, nơi phát ra năng lượng là những viên tinh hạch phong hệ xinh đẹp. Bởi vì mỗi lần xuất hành đều mất rất nhiều thứ quý giá, cho nên hắn luôn cố gắng hết sức giảm bớt số lần xuất hành.
Các bộ phận thuộc về cửa sổ của du thuyền, đều được lắp kim loại cao cấp của thế giới này. Vô luận là mức độ chắc chắn hay cách nhiệt, hiệu quả cách âm đều mạnh hơn thủy tinh bình thường không ít.
Trên du thuyền có một phòng ngủ chính, 4 phòng cho khách, hai phòng đơn cho thủy thủ. Trong mỗi gian phòng đều có thiết bị tắm rửa vệ sinh. Ngoài ra còn có phòng khách, phòng bếp, salon cùng với một đài ngắm cảnh nửa mở ở tầng đỉnh.
Huynh đệ hai người đi lên du thuyền, người chuyên phụ trách việc điều khiển cùng thủy thủ hộ vệ chậm rãi đưa du thuyền ra giữa hồ. Israel nắm tay Aylmer đi đến đuôi thuyền, lấy ra cần câu từ trong nhẫn không gian. Sau khi cả hai người đã chuẩn bị sẵn sàng liền an vị ở trên ghế, chờ mấy bé cá mắc câu.
“Ca ca, chúng ta thi đấu xem ai câu được cá lớn hơn.” Aylmer nghĩ đến cá nướng mỹ vị mới mẻ một lát nữa, hưng trí bừng bừng nói.
“Thua thì không được khóc nhè đâu đó.”
“Đó là không có khả năng.” Aylmer kiêu ngạo nâng cái đầu nhỏ lên, tràn đầy tự tin.
Hai người ở đây hưởng thụ cuộc sống nhàn nhã, lại không nghĩ rằng khách quý nóng vội của bọn họ đã đến.
Đám người Clive tới trên đảo sớm hơn nửa ngày so với dự tính. Chuyện đầu tiên hắn làm chính là đến nhà Salomon bái phỏng, ai ngờ lại uổng công.
Quản gia Tề Khắc thay thế chủ nhân tiếp đãi bọn họ, cũng tiếc nuối tỏ vẻ chủ nhân bọn hắn mang theo tiểu chủ nhân ra hồ câu cá rồi, chắc giữa trưa mới có thể trở về.
“Chủ nhân các ngươi là dùng cái du thuyền kỳ quái kia đi?” Troud có chút hưng phấn hỏi.
“Đúng vậy, bọn họ hẳn là đang ở giữa hồ.” Quản gia Tề Khắc lễ phép trả lời.
“Vậy chúng ta đi tìm bọn họ đi.” Sau khi cái du thuyền kia vừa làm xong, Israel liền mời hắn cùng đi du hồ. Kia thật đúng là một loại hưởng thụ, cảm giác cực tốt.
Troud bị kích động mang theo mọi người rời đi, sau đó khoa tay múa chân giới thiệu cho bọn họ cái du thuyền xa hoa kia. Cùng với các loại lạc thú và hưởng thụ khi du hồ.
Clive cùng đại trưởng lão chưa bao giờ nghe Troud nhắc tới, lúc này nghe hắn nói như vậy cũng vô cùng có hứng thú. Mà Cleo thì lại cảm thấy hình như hắn đã bỏ lỡ rất nhiều thứ.
Mấy người dùng thuyền nhỏ lên đảo sau đó liền tìm được huynh đệ hai người đang thảnh thơi trên con thuyền xa hoa kia.
“Bằng hữu của ta, ngươi thật sự rất hưởng thụ, khiến ta phải đi tìm đó.” Troud nhìn Israel uống nước trái cây, phơi dưới nắng mặt trời, tay cầm cần câu, gió nhẹ thổi qua gương mặt đầy thanh thản, cảm thấy chính mình cũng có chút ghen tị.
“Sao ngươi lại đến đây?” Israel cảm thấy kỳ quái, không phải hắn hẳn là đang bề bộn nhiều việc sao?
“Gia chủ cùng đại trưởng lão nhà chúng ta đã đến, ta dẫn bọn hắn lại đây bái phỏng ngươi.” Troud không có ý tốt cười cười, để khách quý từ xa đến phải đi tìm hắn thực đúng là không lễ phép.
“Thật sự xin lỗi, ta tưởng rằng buổi chiều bọn họ mới đến.” Israel không có một chút ý tứ thẹn thùng nào.
“Thật ra chúng ta mới đến thôi.” Clive đi ra từ trong thuyền, tươi cười sang sảng trên mặt khiến cho người ta vừa thấy liền sinh lòng hảo cảm.
“Vô cùng hoan nghênh ngài đến đây, Bá Tước Absalom.” Israel đứng lên, từ phía xa làm một lễ nghi quý tộc với hắn.
Aylmer cong môi, mất hứng vì những người này quấy rầy cơ hội hít thở không khí thật vất vả mới có được của nó. Nhưng vẫn là lễ phép đứng lên, gật đầu với những người ở mép thuyền đối diện.
“Vô cùng vinh hạnh có thể nhìn thấy ngài, Tử Tước Salomon. Hơn nữa làm đối tác, ngươi không cảm thấy xưng hô như vậy của chúng ta quá mức xa lạ sao? Nếu ngươi không ngại có thể gọi ta là bá bá.”
“Đó là đương nhiên, Clive bá bá.”
“Chào Clive bá bá.” Aylmer thấy ca ca mình gọi, cũng cùng chào hỏi.
“Ha ha ha, ta lại có thêm hai đứa cháu thông minh, có năng lực.” Clive cười càng thêm sảng khoái, cho người ta cảm giác hắn vô cùng vui vẻ.
Đợi thuyền hai bên tới gần, nhóm người Clive đi lên du thuyền được mệnh danh là du thuyền Dụ Đông. Sau khi hai bên cùng giới thiệu xong, Israel mang bọn họ đi tham quan du thuyền của mình.
Vẻ ngoài của du thuyền đã làm cho bọn họ rất giật mình, bên trong cũng không kém hơn chút nào, tất cả đều dùng gỗ tốt thượng hạng tạo thành, trên đất trải thảm sang quý, tùy ý có thể thấy được sự xa hoa phát ra, càng làm cho bọn họ cảm thấy tất cả mọi thứ nơi này thật sự làm cho người ta có cảm giác hưởng thụ tôn quý.
Lúc này đã gần đến giờ cơm trưa, Israel liền mời bọn họ dùng cơm trưa trên du thuyền.
Nhìn thấy nhiều người như vậy giành cá nướng ca ca đặc biệt chế biến với nó, Aylmer oán hận nghĩ đợi lát nữa nhất định mình phải ăn nhiều một chút.
Bởi vì số người gia tăng, nguyên liệu nấu ăn cũng cần gia tăng. May mắn cá trong hồ chưa từng bị ai câu, đều rất ngốc rất ngây thơ thấy mồi liền cắn câu, chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cũng không cố sức.
Cơm trưa cơ bản đều là tự cấp tự túc, hưởng thụ lạc thú tự mình động thủ. Israel cho hộ vệ dựng một cái giá trên đài ngắm cảnh, mang cá đã ướp muối thật tốt và gia vị lên. Lại lấy ra một ít thịt, rau dưa cùng rượu ngon thượng hạng từ trong không gian.
Một đám quý tộc ăn mặc sang trọng liền ngồi xuống vây quanh giá nướng, dựa theo Israel làm mẫu làm ra đồ ăn mà mình thích.
Động tác của Troud đã lăn lộn cùng một chỗ với Israel lâu nhất vô cùng thành thạo, hiển nhiên đã sớm không phải lần đầu tiên làm loại chuyện này. Những người khác cũng từng có trải nghiệm ra ngoài thám hiểm, nướng thịt vẫn là biết một ít, về phần rau dưa này thì bây giờ đã học được.
Aylmer thấy ca ca chỉ nướng đồ cho nó ăn, còn những người khác thì chỉ nhắc nhở một chút nên bỏ gia vị gì, bỏ bao nhiêu, lúc nào có thể trở mặt, lúc nào có thể ăn, cười híp mắt.
Nhóc dùng đũa mình mang theo bay nhanh trong đĩa thịt cá, đây chính là ca ca dạy nó đó. Nhìn người khác ngốc nghếch dùng dao nĩa ăn cá, nó dùng đũa ăn càng nhanh. Hừm, ca ca nướng cá thật thơm, ăn ngon thật. Thịt cá ngon tuyệt, nướng không quá chín, cũng không quá sống. Gia vị hương liệu cũng vừa vặn, thực ngon miệng.
Bởi vì đồ gia vị đầy đủ, lại có người hỗ trợ. Thức ăn của mấy người còn lại dưới ánh mắt của bọn họ thoạt nhìn cũng là không gì sánh kịp, bọn họ cũng chưa bao giờ nghĩ tới chính mình có thể chế tạo ra mỹ vị như thế.
“Israel, mấy cái gia vị đó của ngươi có còn hay không?” Đại trưởng lão ăn thật hăng say, hắn nghĩ về sau ra ngoài cũng có thể cải thiện thức ăn.
“Không phải rất nhiều, nhưng ta có thể chia cho các ngươi một ít.”
“Cá ngươi nướng cho Aylmer thoạt nhìn ăn ngon hơn so với chúng ta, không ngại chia cho chúng ta một ít chứ?” Trước đó Troud cũng đã từng nếm thử cá nướng hắn làm ra, thật sự là vô cùng hoài niệm.
Aylmer nghe thấy, kéo cái đĩa chứa đầy cá nướng xê dịch đến trước mặt mình, nhanh chóng dùng đũa chọc chọc trên người mỗi con cá, sau đó đầy mặt đắc ý nhìn Troud, ý là hiện tại ngươi không thể đoạt với ta được rồi.
Những người còn lại đều cảm thấy có chút mất mặt nhìn nhị trưởng lão nhà mình, đã một đống tuổi rồi mà còn giành ăn với con nít. Mà Troud thì không có một chút cảm giác nào, chỉ là bị động tác của nhóc chọc cười, nhóc thối này vẫn là trước sau như một luôn bảo vệ thức ăn, thật sự là đáng yêu.
Israel nhìn động tác của nhóc, sủng nịch cười cười. Sau đó đem hai con cá nướng chuẩn bị cho chính mình, đưa cho Troud.
Bánh bao nhỏ thấy ca ca không có cá, tức giận trừng mắt nhìn Troud. Sau đó đem hai con cá mình đã chọt qua gắp vào đĩa của ca ca. “Ca ca, ngươi ăn đi.”
“Thật ngoan.”
Aylmer nhận được khen ngợi liền lộ ra tươi cười ngọt ngào, sau đó ôm cái đĩa của mình tiếp tục ăn cá nướng. Có điều lại dùng ánh mắt nho nhỏ phẫn nộ, chằm chằm nhìn thẳng cái tên cướp cá nướng của ca ca.
Clive cùng đại trưởng lão đầy mặt xấu hổ, nhị trưởng lão thật sự là càng ngày càng giống con nít. Không biết có phải do ở cùng một chỗ với mấy đứa trẻ quá lâu hay không.
Vượt qua một buổi trưa khoái trá sau giờ ngọ, du thuyền quay trở về đảo Hoa Hạ. Vốn dĩ hai bên còn chuẩn bị cùng ăn bữa tối, tăng tiến cảm tình đôi bên. Nhưng lúc Clive biết đại hoàng tử đã ở trên đảo, chỉ có thể mang theo xin lỗi rời đi.
Aylmer thấy vậy quấn lấy Israel mang nó đi dạo phố, vì thế huynh đệ hai người ra đường đi dạo. Cửa hàng trên đảo hầu như đều là nhà bọn họ mở, hai người cũng không có gì muốn mua, chỉ là nhàn rỗi đi loanh quanh không có mục tiêu.
Lúc này đột nhiên có một nữ nhân tóc xoăn dài màu nâu, gợi cảm mê người thành thục nữ tính chặn đường đi của bọn họ. Vẻ mặt nàng đầy cầu xin nhìn hai người nói: “Hai vị đại nhân, cầu các ngươi giúp ta, có thể tìm một chỗ yên tĩnh nói chuyện không?”
Aylmer nhìn nhìn nữ nhân kia, lặng lẽ nói với Israel: “Ca ca, nữ nhân này là một long thú đó.”
Hết chương 28