Không Gian Song Song

Chương 60




Trương Khải Đông ở trong khách sạn cách đó cũng không xa, đó là khách sạn từ thời dân quốc, tường ngoài bao bọc đá cẩm thạch màu trắng ngà, trụ cột to lớn và những cánh cửa sổ kéo dài sát đất, tấm thảm trải dài thêu hoa hòa cùng ánh đèn thủy tinh tạo nên không gian phồn hoa riêng biệt. Thậm chí ngày hôm nay, ngươi này vẫn còn tuyển dụng những người Nam Á da ngăm đen làm lễ tân, bọn họ mặc đồng phục màu đỏ nho nhã lễ độ đứng trước mặt lộ ra hàm răng trắng đều, luôn luôn cảm thấy bản thân ảo tưởng quay ngược thời gian.

Mục Dục Vũ mang theo Tôn Phúc Quân đi vào, liền nhìn thấy người đi bên cạnh Trương Khải Đông ngày ấy bước nhanh ra đón, hắn mang mang theo nụ cười mời hai người đến phòng uống caphe, Trương Khải Đông đã ngồi ở kia chờ . Hắn nhìn thấy Mục Dục Vũ, đứng lên, thản nhiên vươn tay, Mục Dục Vũ đi qua, lễ phép tính nắm một chút, Trương Khải Đông xua tay ý bảo nói: “Mời ngồi.”

Mục Dục Vũ ngồi xuống, Tôn Phúc Quân đi theo người trẻ kia ngồi vào bàn khác, Mục Dục Vũ vén hai tay, động động ngón tay, đi thẳng vào vấn đề nói: “Ngài muốn gì, cứ nói đi.”

Trương Khải Đông bình thản nói: “Không vội, anh uống cái gì? Cà phê hay là trà?”

Mục Dục Vũ thấy hắn có tư thái nói chuyện, liền ngoắc tay bảo nhân viên phục vụ lại đây, gọi một ly nước khoáng, Trương Khải Đông muốn cà phê. Trong một thời gian, bọn họ đều tập trung vào đồ uống, cà phê tản ra mùi hương đặc trưng, nước khoáng rót vào một cái ly thủy tinh trong suốt, Mục Dục Vũ bưng lên đến uống một ngụm, buông ly, nhìn về phía Trương Khải Đông.

“Tôi chần chờ vài năm, mới tới nơi này.” Trương Khải Đông đầu tiên mở miệng, vẻ mặt ông ta bình thản, ánh mắt cũng không khác ngày mới gặp lợi hại như vậy, nhìn Mục Dục Vũ, giống như một người bạn cũ lâu năm, “Cha tôi qua đời lúc đó mặc nhiên bảo tôi phải thay ông hoàn thành nguyện vọng, nhưng tôi lúc đó thà rằng thất hứa cũng không muốn làm theo. Điểm ấy, tôi hy vọng anh có thể hiểu.”

Mục Dục Vũ nghĩ nghĩ, gật gật đầu nói: “Đổi thành tôi đại khái cũng giống vậy, nhưng ông vẫn đến đây.”

“Đáng tiếc tôi tới chậm, cha tôi nhắc nhở, phải mang thứ này tận tay giao cho mẹ anh, ” Trương Khải Đông bưng lên cà phê của hắn, nhợt nhạt nuốt một ngụm, ” tôi cũng không vì không thấy được mẹ anh mà cảm thấy tiếc nuối, ngược lại, có lẽ như trút được gánh nặng, bởi vì tránh cho song phương khả năng xuất hiện xấu hổ. Thật có lỗi, nói như vậy không tránh khỏi bất kính, tôi thẳng tính, xin anh đừng để ý.”

“Là đứng theo lập trường của ông, ” Mục Dục Vũ nói, “Bất kể như thế nào, chúng ta là hậu bối , không mấy vui vẻ gì đối với chuyện này, tôi có thể lý giải.”

Trương Khải Đông trên mặt hiện lên tươi cười thản nhiên, nói: “Về chuyện bọn họ, anh hiểu được thì tốt, lấy cái gọi là cảm tình làm ngụy trang, chuyện này, lên không được mặt bàn chính là lên không được mặt bàn, tôi hy vọng chúng ta qua hôm nay, đều đem chuyện này giấu trong bụng, như vậy đối với anh và tôi đều tốt.”

“Điều đó là tất nhiên .”

“Như vậy, bây giờ tôi mang di vật của cha tôi giao cho anh, ” Trương Khải Đông từ trong túi áo lấy ra một hộp gỗ nhỏ, đẩy đi qua.

Mục Dục Vũ tiếp nhận đến, mở ra vừa thấy, cư nhiên là một cái huân chương, hắn lập tức ngồi thẳng , loại này huân chương hắn cũng không quen thuộc, nhất thời phán đoán không ra là cái gì, nhưng nó được bảo tồn rất khá, tuy rằng niên đại đã lâu, vẫn đang sáng loáng mới tinh, đủ thấy là được người nâng niu quý trọng.

“Cha tôi cả đời đều là quân nhân, như vô tình , tôi cũng vậy, con tôi cũng sẽ, ” Trương Khải Đông thản nhiên nói, “Đối với quân nhân mà nói, vinh dự so với tính mạng quan trọng hơn, huân chương này ghi lại vinh dự của ông ấy, là lúc ông còn trẻ đánh thắng trận, xuất sinh nhập tử căn cứ xác minh, lúc còn sống ông bảo quản xem nó như bảo bối, cất giấu không cho chúng tôi chạm vào dù chỉ một chút, tôi còn tưởng rằng ông muốn hợp táng cùng nó, không nghĩ tới…”

Mục Dục Vũ hơi hơi nheo mắt, nhìn cái hộp.

“Anh có thể không coi trọng nó, ở trong mắt người khác, nó chẳng qua cũng chỉ là một khối đồng, mà nếu anh đã trải qua mưa bom lửa đạn, sẽ biết thứ này dùng mạng sống đổi lấy, nó giá trị không thể đo lường.”

“Tôi không có ý coi thường” Mục Dục Vũ nói, “Tôi chỉ là hoài nghi làm như vậy có ý nghĩa gì.”

“Tôi cũng hoài nghi, ” Trương Khải Đông nở nụ cười, bưng lên cà phê lại uống một ngụm, “Khác với anh, tôi hiểu biết khối huân chương đại biểu cái gì, cho nên trừ bỏ hoài nghi, tôi còn phẫn nộ.”

Mục Dục Vũ nhìn hắn, gật đầu trong nháy mắt, thẳng thừng nói: “Ông thay mẹ ông cảm thấy không đáng giá.”

“Đúng vậy, ” Trương Khải Đông hít sâu một hơi, lại thở ra, cười cười nói, “Mẹ tôi tuy rằng xuất thân nông thôn, cũng không đọc sách, nhưng cần cù và thật thà, vất vả. Quân công chương nếu thật có thể phân một nửa, đương nhiên cũng phải về phần bà, nhưng cha tôi, tóm lại tôi không có cách nào không phẫn nộ.”

Mục Dục Vũ không chút để ý nói: “Mẹ của tôi cả đời không kết hôn, trước khi đi yêu cầu được hợp táng cùng ảnh chụp cha ông, đối với tôi cũng thật phẫn nộ.”

Trương Khải Đông sửng sốt, lập tức hỏi: “Ảnh chụp cha tôi?”

Mục Dục Vũ thoải mái gật đầu, nhìn hắn, sau đó nói: “Là nhiều năm trước, cha ông tự tay tặng cho bà, tôi cũng không thể lý giải, nhưng là…”

Hắn nhớ tới khi đó Nghê Xuân Yến khuyên chính mình , bỗng nhiên trong lòng đau xót, giọng khàn khàn: “Chính là trong lòng bà còn tồn tại một niệm tưởng, theo góc độ của tôi mà thấy bà làm như vậy không hề có ý nghĩa, cũng không thể thay bà quyết định, khiến bà buồn.”

Trương Khải Đông im lặng , sau đó nói: “Đúng vậy, cha tôi đại khái cũng là như thế này, tồn tại niệm tưởng, rốt cuộc cũng chỉ là niệm tưởng mà thôi. Phát hồ tình chỉ hồ lễ( có tình, nhưng chỉ dừng lại ở lễ nghĩa), loại chuyện này, tôi dù sao cũng không thể nhận thức, nhưng tuổi càng lớn, lại cảm thấy có thể chấp nhận. Bất kể như thế nào, mẹ anh chưa bao giờ thương tổn gia đình của tôi, mà cha tôi, cũng chưa bao giờ vì mẹ anh mà làm chuyện gia đình hổ thẹn. Thời đại này ly hôn kết hôn càng ngày càng tùy tiện , bọn họ khắc chế, làm cho tôi thật sự kinh ngạc, ” ông ta cười cười, ôn hòa nói, “Nói đến, làm người con, chỉ có thể yêu cầu cha mẹ làm tròn trách nhiệm, làm nghĩa vụ sinh thành, nhưng thật sự không thể cưỡng cầu tình cảm thuộc sở hữu của bọn họ.”

“Đúng vậy.” Mục Dục Vũ gật đầu, bỗng nhiên nở nụ cười, nói, “Mẹ tôi kỳ thật cũng không bạc đãi chính mình. Ngoại trừ bà không kết hôn, sống rất tự tại .”

Trương Khải Đông gật gật đầu, thản nhiên nói: “Phải không, vậy là tốt rồi.”

“Mẹ của anh…” Mục Dục Vũ chần chờ một chút, chỉ chỉ huân chương trên bàn hỏi, “Bà không ngại sao?”

“Nói như thế nào nhỉ, mẹ tôi là người phụ nữ bình thường, không suy nghĩ nhiều như vậy, ” Trương Khải Đông thở dài nói, “Cha tôi nắm tay bà cả đời, bà đã thấy đủ .”

Mục Dục Vũ trầm mặc một chút, nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ cất giữ cái này thật tốt, cho dù là xuất phát từ tôn trọng mẹ tôi.”

“Cám ơn.” Trương Khải Đông đứng lên cùng hắn bắt tay, chính sắc nói, “Thật vui khi được biết anh, hôm nay tán gẫu thật sự thoải mái, tôi nghĩ chúng ta về sau có thể trở thành bạn bè.”

“Vinh hạnh của tôi.” Mục Dục Vũ cũng đồng thời đứng lên, cùng ông ta nắm tay.

Thời điểm hắn cùng với Trương Khải Đông tạm biệt bước ra khỏi khách sạn, bầu trời đột nhiên có tuyết rơi, hắn không bảo Tôn Phúc Quân lập tức quay về xe, mà là vài bước, mở ra bàn tay, nhìn bông uyết nhỏ rơi xuống trên tay, một lát sau hòa tan thành nước. Thời tiết rất lạnh, thở ra thành sương ban đêm, đưa mắt nhìn xa xa toàn bộ đều mang chút màu xanh, chỉ có duy nhất ngọn đèn, trong bầu trời xanh thẫm, tỏa ra ánh sáng chói lọi. Như là cốt lõi của cuộc sống, lãnh lẽo và cứng rắn bủa vây lấy, nhưng mà bên trong vẫn còn tồn tại chút ấm nóng lặng lẽ tỏa sáng, có thể xem nhẹ tất cả những lạnh lẽo. Mục Dục Vũ nhìn nhìn, bỗng nhiên hốc mắt có chút ướt át, hắn suy nghĩ rất nhiều, hắn nhớ tới mẹ đẻ, người con gái cuối đầu thêu; nhớ tới Mục Giác, người con gái trân trọng bức ảnh chụp; hắn nhớ tới Nghê Xuân Yến, người con gái nâng niu cuốn sách có hắn; hắn nghĩ, những người phụ nữ này thật khờ, hắn cũng biết, ngoài những con người đó, nguyên tắc lý tính của hắn, ích lợi, dã tâm cùng khát vọng, kỳ thật khiến hắn cũng không thấy được, người đáng trân trọng biết bao nhiêu.

“Tại sao khắp nơi đều treo đèn lồng đỏ?” Mục Dục Vũ hỏi

“Sắp qua năm mới mà.” Tôn Phúc Quân cười nói, “Này có là gì, trước kia còn được tự do đốt pháo, như vậy mới náo nhiệt.”

“Qua năm mới sao.” Mục Dục Vũ thì thào nói.

Năm cũ rồi qua năm mới, hắn đều phải dành thời gian an ủi nhân viên công ty, ăn các loại bữa cơm đoàn viên, tham dự các loại yến hội, bận tối mày tối mặt. Ngoài ra còn phải tận dụng mọi thứ bình thường cùng Mục Giác hai ngày, ăn cơm tán gẫu, gặp gỡ rất nhiều học sinh của bà.

Năm nay đều không cần , hắn bỗng nhiên mệt mỏi không diễn tả nỗi, công ty gần đây phát triển thông thuận, hắn chỉ cần tham dự buổi tiệc cuối cùng, phát một chút hồng bao, phát một chút tiền thưởng, lại nói hai câu cổ vũ.

Ly hôn, có nghĩa hắn không còn cần cùng Diệp Chỉ Lan sở đi tham gia giao lưu tầng lớp quý tộc, năm nay chỉ cần nói một câu thân thể chưa bình phục, ngay cả ban giám đốc kia cũng rất nể tình.

Hắn kỳ thật là có thể cho mình nghỉ đông , qua nhiều năm như vậy, hắn rốt cục có thể cho bản thân nghỉ đông .

Nhưng bây giờ hắn làm gì?

Về nhà, từ quản gia đến đầu bếp lái xe đều phải về nhà qua năm mới, mỗi người dường như đều có xác định nơi đi, còn hắn?

Chẳng lẽ đến nhà Diêu Căn Giang?

“Anh trải qua năm mới ra sao? Với bạn gái cùng nhau về nhà?” Mục Dục Vũ hỏi Tôn Phúc Quân.

“Hắc hắc, cô ấy hẹn bạn học đi du lịch, tôi trở về một mình.” Tôn Phúc Quân cười hớ hớ trả lời.

“Ồ?” Mục Dục Vũ không phải không có ác ý hỏi, “Lo lắng bạn gái nhỏ lâu ngày sinh tình đá anh sao.”

“Kia, kia không đến mức đó chứ.” Tôn Phúc Quân tính tình tốt trả lời hắn, “Cô ấy, không phải người như thế.”

“Anh xác định?” Mục Dục Vũ gợi lên khóe miệng nói, “Lòng người khó dò, đừng nói quá vẹn toàn. Cho dù hai người từng bước đi đến hôn nhân, người như anh và cô sinh viên có tiếng nói chung?”

“Ngài…”

“Vậy anh hiểu ý nghĩa khi cùng chung sống với cô ấy chứ?” Mục Dục Vũ bất tri bất giác dùng tới chế giễu.

Tôn Phúc Quân gục đầu xuống, vỗ vỗ cái ót, nửa ngày sau nở nụ cười, cao giọng nói: “Dù sao tôi không thẹn với lương tâm, tôi thành tâm thành ý muốn cùng cô ấy, qua ngày lành, khiến cô ấy không lo ăn mặc, không lo lắng sợ hãi, muốn mua cái gì cũng được chỉ cần không quá phận, chỉ cần cô ấy nghĩ tới, tôi có thể cùng cô ấy sống tốt. Tôi cũng không tin , cha tôi đối với mẹ đều sống ở nông thôn thiếu thốn, không khiến mẹ đau lòng hay hối hận gì cả? Tôi hiện tại điều kiện so với bọn họ tốt nhiều như vậy, tôi còn có thể không hạnh phúc như bọn họ?”

Mục Dục Vũ không nói gì, qua thật lâu, lâu đến gió đêm trời đông giá rét cơ hồ muốn vào lỗ tai , hắn mới chậm rãi đưa ra điện thoại, gọi cho Diêu Căn Giang.

“Lão Diêu, là tôi, ngày mai, thay tôi mời bác sĩ kiểm tra thuốc ngày hôm đó.”

“Sao vậy ? Quá trình bình phục của anh có vấn đề?”

“Không, tôi tốt lắm, ” Mục Dục Vũ dừng một chút, nói, “Tôi có việc, muốn nhờ ông ấy giúp.” Ryta