Không Gian Song Song

Chương 23




“Time to say goodbye

Places that I ‘ve never seen or

experienced with you

now I shall

I ‘ll sail with you

upon ships across the seas

seas that exist no more

I ‘ll revive them with you.”





Giấc mơ lần này thật viên mãn, giống như một bộ phim truyền hình, thời gian địa điểm nhân vật sự kiện, tất cả các yếu tố này đều hoàn chỉnh, thế cho nên khi Mục Dục Vũ tỉnh lại, tự đáy lòng có chút cảm thấy mãn nguyện khi”Vui vẻ khi hoàn thành một việc”.

Ở trước đầu giường hắn dường như còn thoang thoảng hương vị bữa tối trong giấc mơ; thân thể hắn dường như cũng còn có thể cảm nhận được tiểu Phỉ Nhiên tựa vào, mang lại cảm giác tiếp xúc ấm áp; hắn nhắm mắt lại, lại có thể mường tượng được bộ dạng tươi cười ngọt ngào khó lẫn của Nghê Xuân Yến; còn có thể nhớ lại chính xác giọng nói líu ríu ngây thơ của hai người Tiểu Bạch ngốc và đứa nhỏ tranh cãi không thôi.

Nhưng đây cũng không phải là thật , bao gồm trong giấc mơ gặp lại máy quay đĩa kiểu cũ, hay bức tranh thêu mà mẹ hắn giữ lại, cũng không phải là thật .

Hắn rất hiểu rõ về chuyện này.

Nhưng cùng lúc đó, hắn đối với sự hiểu rõ lại chẳng nói lên cảm giác, giống như cổ họng mắc cái gì vậy, đè nén khó chịu.

Ngay cả công ty lại thành công trong việc thu mua cũng không thể làm hắn vừa lòng, liền ngay cả làm Diệp thị cổ phiếu sa sút, sắp sửa phá sản, cũng không thể làm hắn có cảm giác thành công.

Những chuyện đó đều chỉ là phải hoàn thành , tựa như khi thuộc một công thức toán có thể theo trình tự để giải, trong trường hợp không có gì quấy nhiễu, không mấy ngạc nhiên, lại có thể đưa ra kết quả.

Tất cả đều là như thế, tất cả đều ngu ngốc vô vị.

Ngày đó thành công thu mua Diệp thị, công ty bọn họ cử hành một bữa tiệc rượu lớn, tất cả mọi người vui vẻ phấn chấn, liền ngay cả đại thiếu Diệp gia cũng lộ ra biểu tình vẻ mặt như trút được gánh nặng. Mục Dục Vũ đi qua cùng vị này trên danh nghĩa anh em vợ cũng bắt tay chụp ảnh trước phóng viên, khi nắm tay đại thiếu không khỏi nhớ tới lúc trước hắn suýt nữa ở rể Diệp gia, đại thiếu tuy nói bản thân mình không xấu hổ, nhưng trong lúc đó cũng ít nhiều bộc lộ.

Hắn thậm chí từng công khai nói qua, tuy rằng em út kết hôn có chút tủi thân, nhưng thời đại này cũng không phải khắp nơi đều có môn đăng hộ đối, dù sao đôi vợ chồng trẻ ân ái hạnh phúc mới quan trọng hơn.

Diệp gia đại thiếu cùng Diệp Chỉ Lan cùng mẹ sinh ra, cho nên tình cảm đối với cô em này có vẻ chân thành, hắn nói những lời này chỉ là biểu lộ sự quan tâm của người anh đối với cô em gái, nhưng rơi vào tai Mục Dục Vũ, lại không khác cho Mục Dục Vũ khác một cái tát vang dội.

Mục Dục Vũ nhẫn nhịn bất động, vẫn đợi cho Diệp lão gia chết bệnh, hắn mới chậm rãi tạo áp lực anh vị anh vợ này, làm cho hắn bốn phía bị bao vây, sứt đầu mẻ trán, buộc phải chấp nhận những điều kiện khắc nghiệt của kế hoạch sát nhập.

“Đại thiếu mọi chuyện được chứ?” Mục Dục Vũ giơ chén rượu thản nhiên nhìn hắn.

“Tốt, đều tốt.” Diệp đại thiếu ánh mắt lóe ra, nghĩ nghĩ, dường như hạ quyết tâm, “Dục Vũ, có thể nói chuyện một lúc hay không?”

Mục Dục Vũ mỉm cười nói: “Trường hợp hôm nay, tôi chỉ sợ không thể vắng mặt.”

“Tôi biết, chỉ là, chậm trễ cậu 2 phút.” Diệp đại thiếu vội vàng nói.

Mục Dục Vũ nhâm nhi ly rượu, làm một tư thế xin mời, dẫn đầu hướng về một góc khuất của bữa tiệc.

Diệp đại thiếu theo sát sau đó, quay đầu nhìn xem xung quanh, xác định không có người , vì thế tính toán chặt chẽ thời gian nói với Mục Dục Vũ : “Dục Vũ, tôi biết tôi không nên can thiệp sinh hoạt cá nhân của cậu, lại nghe được một ít tin đồn không tốt về cậu, tôi thật lo lắng cho em gái tôi…”

“Nghe đồn?” Mục Dục Vũ nhướng mày, hỏi, “Nghe đồn nói cái gì?”

Diệp đại thiếu nuốt xuống ngụm nước miếng nói: “Nghe đồn cậu và Chỉ Lan quan hệ không tốt.”

“Còn gì nữa?”

Diệp đại thiếu trên mặt lộ ra vẻ mặt xấu hổ, nghĩ nghĩ mới nói: “Nghe nói em ấy lại làm vài chuyện khiến cậu giận dữ…”

Mục Dục Vũ lẳng lặng theo dõi hắn.

Diệp đại thiếu dưới tầm mắt đăm đăm của em rể không chịu được, hắn cắn răng nói: “Bất kể như thế nào, thì cậu dẫn Chỉ Lan về nhà Diệp một lần, em ấy lâu rồi cũng chưa được về, mẹ rất là…”

Mục Dục Vũ gợi lên khóe miệng, nhẹ giọng nói: “Diệp đại thiếu thật sự là anh cả chu đáo dịu dàng, có người anh như vậy, lại nói vợ chồng chúng tôi thật may mắn.”

“Không dám.”

“Chẳng qua có đôi khi tin đồn cũng chỉ là tin đồn, ví như nghe đồn cha vợ tôn kính của tôi và vợ cả tình cảm trở nên bất hòa, cố ý nguyện đem danh nghĩa nhiều cổ phần công ty và bất động sản tất cả sang hết tên của vợ hai.”

Diệp đại thiếu bỗng dưng thay đổi sắc mặt, thẳng thừng nói: “Thật nói hươu nói vượn, Diệp gia tôi đều luôn theo tôn ti quy củ, mẹ là vợ ba tôi cưới hỏi đàng hoàng, làm sao có thể đánh đồng với người phụ nữ này…”

Hắn ý thức được chính mình thốt ra không thu lại được,bưng kín miệng, căm tức nhìn Mục Dục Vũ.

Mục Dục Vũ nhướng mày, khẩu khí bình thản nói: “Cho nên tin đồn chỉ là tin đồn, đại thiếu anh nói xem đúng không?”

Diệp đại thiếu gật đầu không được, lắc cũng chẳng xong.

“Tôi không phải là người cổ hủ, phụ nữ mà, bao vài người không sao cả, nhưng chuyện cưới vợ này, chỉ một thì đủ rồi, bằng không trong nhà lộn xộn cũng không tốt. Anh nói, giống như tôi với anh vậy, có thêm vợ bé chẳng phải buồn cười sao?”

Diệp đại thiếu sắc mặt thay đổi mấy lần, nửa ngày mới nghẹn ra một câu nói: “Thật xin lỗi Dục Vũ, tôi nhìn thấy bên kia có người quen, phải qua trước tiếp đón, chúng ta ngày khác lại tán gẫu.”

“Ồ, xin cứ tự nhiên.” Mục Dục Vũ hướng hắn nâng chén lại lần nữa.

Hắn nhìn chằm chằm bóng dáng Diệp đại thiếu rời đi cười lạnh một chút, ngửa đầu đem ly rượu uống một hơi cạn sạch, sau đó đưa ly rượu cho nhân viên phục vụ.

Diệp đại thiếu yếu đuối vô năng, trong xương tủy cũng giống hệt Diệp Chỉ Lan vẫn duy trì lối suy nghĩ huyết thống của vợ cả tự cho là đúng, tất cả trí lực hay cuộc sống đều dùng để tranh đấu tài sản với những người anh em khác, xưng hắn làm đối thủ của mình, thật sự là sỉ nhục bản thân.

Mục Dục Vũ nhìn chung quanh bốn phía, ở góc độ của hắn có thể đem toàn bộ bữa tiệc huy hoàng hoa lệ thu hết vào đáy mắt, hắn biết sau đêm nay , bản thân lãnh đạo công ty sẽ đặt lên một sự kiện quan trọng, tên của hắn sẽ theo cùng huyền thoại lưu truyền trong giới kinh doanh.

Chỉ cần hắn có thể vẫn duy trì không lật thuyền trong mương.

Nhưng ai biết được? Ngày xưa Diệp lão gia cũng từng oai phong một cõi, không ai bì nổi, quyền lực nắm trong tay một cả một thập kỷ, cho dù là đối với đứa con của mình. Cho nên một khi ông ta đã ngã xuống, toàn bộ Diệp thị không người nào có thể cùng Mục Dục Vũ địch nổi.

Như vậy vài năm sau, người nằm trong bệnh viện ngày hôm nay có khi nào lại là hắn? Rõ ràng còn kéo dài hơi tàn, những người xung quanh, mặc kệ là người thân hay bạn tốt, đều như một đám linh cẩu đói khát phát điên, sẽ chờ hắn một khi tắt thở mà cùng lúc nhào lên, xé toạt từng mảnh.

Đôi mắt Mục Dục Vũ giật giật, hắn cảm thấy bản thân nên đến thăm ông già kia.

Nhất là đêm nay.

Hắn lặng lẽ theo cửa đi ra ngoài, ngay cả trợ lý Lâm cũng không mang theo, chie gọi mỗi mình lão Trần. lái xe Vì biết người biết ta, tất cả tin tức Diệp lão gia nằm viện hắn đều rõ như lòng bàn tay, kể lại đến Diệp gia Đại phu nhân mời hai hòa thượng vội tới tụng kinh trừ tà, Nhị phu nhân mỗi ngày mang đến loại canh gì, Tam phu nhân cách vài ngày phải đến đầu giường ai thán khóc than.

Mục Dục Vũ nghĩ, nếu bản thân hắn là Diệp lão gia, đại khái lúc này sẽ vì lực bất tòng tâm cảm thấy phẫn nộ, uy phong cả đời, ai nghĩ sẽ trở thành anh hung mạt lộ, thê lương như vậy.

Khi hắn bảo lão Trần lái xe đến bệnh viện, vừa vặn Diệp lão gia và Mục Giác ở cùng bệnh viện, nhưng hai người bởi vì bệnh tình không giống, cho nên phòng bệnh phân biệt hai tòa nhà một đông một tây, Mục Dục Vũ cả ngày chạy đến thăm mẹ nuôi, lại chưa từng nghĩ đến thăm Diệp lão gia.

Hắn và Diệp gia duyên phận đã loãng đến mức độ này, thậm chí cứ hai ngày hắn đến đó ba lần, cũng chưa một lần gặp qua người Diệp gia .

Qua đêm nay, đại khái người Diệp gia cũng không muốn gặp hắn.

Mục Dục Vũ hỏi lão Trần: “Đi thăm bệnh, đối tượng là cha vợ của tôi, nên mua cái gì?”

Lão Trần ha ha cười nói: “Còn gì nữa, protein, thực phẩm dinh dưỡng , tổ yến này, ngài muốn đưa gì thì đưa thứ đó .”

Mục Dục Vũ thản nhiên nói: “Ông ta không thiếu những thứ này.”

“Vấn đề không phải là thiếu hay không thiếu, chủ yếu là tâm ý đến bao nhiêu, ngài không biết, người già chủ yếu là cần mặt mũi, lấy ra thực phẩm dinh dưỡng các thứ con rể biếu, nhiều thể diện.”

Mục Dục Vũ khẽ cười , không thèm nhắc lại.

Hắn bảo lão Trần dừng xe trước cổng bệnh viện, lại đến cửa hàng cao cấp mua nhân sâm hảo hạng, mang vào bệnh viện.

Thời gian chưa muộn, bọn họ còn có thể thăm bệnh nhân, xuywwn qua hành lang dài đến khu phòng bệnh cao cấp, lại phát hiện bên trong im ắng , một người cũng không có.

Mục Dục Vũ lặng lẽ nhíu mi, hắn đưa mắt bảo lão Trần đi qua gõ gõ cửa, một y tá trực đêm thấy bọn họ, giương giọng nói: “Có việc gì ?”

“Ồ, thăm bệnh.” Lão Trần vộicười nói, “Vị này là người nhà.”

Đôi mắt y tá đánh giá Mục Dục Vũ, khẩu khí chuyển tốt nói: “Đừng ở lại quá lâu, bệnh nhân vừa uống thuốc, nên nghỉ ngơi .”

“Chuyện đó đương nhiên, chúng tôi chỉ thăm một chút, sẽ không chậm trễ.”

Mục Dục Vũ không để ý tới bọn họ, đẩy cửa đi vào, gian phòng bệnh và nơi Mục Giác nằm cũng khá giống nhau, chỉ là bên Mục Giác kia hắn sắp xếp người chăm sóc theo giờ, buổi tối phải có bảo mẫu gác đêm. Mục Giác vừa vui vẻ náo nhiệt, thường xuyên có người bệnh gần đó qua chơi, Tiểu Bạch ngốc cũn thường xuyên đến chơi với bà, bởi vậy trên bàn luôn bỏ đầy các loại thức ăn mời khách. Nhưng căn phòng này nếu không có người làm, hoàn toàn im lặng đến quá đáng.

Diệp lão gia nửa nằm nửa ngồi, tinh thần coi như tốt, mang kính lão đọc sách, biết có người đến, ngẩng đầu híp lại hai mắt, khi thấy rõ người tới, ánh mắt chợt sắc bén, buông sách không nói một lời.

“Tôi nhớ rõ trước kia gặp ông phải có người khác đến thông báo, ” Mục Dục Vũ nhẹ giọng nói, “Có đôi khi là thư ký , có đôi khi là người phụ nữ của ông.”

“Tôi nhớ rõ trước kia gặp anh, đều có thể nghe anh biết quy củ gọi một tiếng ngài Diệp.” Diệp lão gia dõi theo hắn, thản nhiên nói.

“Bây giờ cũng có rất nhiều người gọi tôi là ngài Mục.” Mục Dục Vũ nói.

“Thoạt nhìn anh quen rồi, ” Diệp lão gia trào phúng nói, “Thế nào, được người khác gọi là ngài thì cảm giác tốt phải không.”

“Còn tạm” Mục Dục Vũ gật gật đầu, “So với người khác thì tốt hơn.”

“Cho nên anh tới đây cười nhạo một ông già sinh bệnh sao?” Diệp lão gia cười lạnh hỏi, “Bây giờ không phải anh nên mở một bữa tiệc ăn mừng sao? Sao vậy, cấp dưới chúc mừng còn chưa đủ, còn muốn đến cái chuôi kẻ địch này nghiền nát dưới chân mới hả dạ sao?”

“Không phải, ” Mục Dục Vũ cười cười, nói, “Tôi chỉ là cảm thấy cái loại tiệc rượu này không có ý nghĩa, hơn nữa con trai ông lại không khiến người ta trào sôi ham muốn, tôi bỗng nhiên nhớ tới ngài, vì thế cứ tới đây .”

“Lại đây nhìn tôi chết chưa phải không?”

“Lại đây nói cho ngài một tiếng, Diệp thị từ nay về sau không tồn tại , tôi cảm thấy đã xảy ra loại chuyện này, bất luận như thế nào, đều nên cùng người lãnh đạo kia công ty bốn mươi năm nói một tiếng.”

Diệp lão gia nhìn chằm chằm mặt Mục Dục Vũ, qua nửa ngày, mới rầu rĩ nói một câu: “Bốn mươi hai năm.”

“Sao?”

“Tôi quản bốn mươi hai năm.” Diệp lão gia dùng giọng nói khuyết thiếu phập phồng nói, “Từ lúc tôi tiếp nhận từ trong tay cha tôi, nó chỉ là một cái xưởng nhỏ. Đầu những năm tám mươi, tôi còn đầu cơ trục lợi qua vật liệu thép, cùng người Nam Mĩ buôn bán, đã lừa gạt người Russia , tôi đã trải qua quá trính xây dựng đổi mới kinh tế quốc gia đầy biến động, thời điểm lung lạc. Tôi vốn định cho con cháu tiếp quản sản nghiệp, tiếc rằng cưới ba bà vợ lại chẳng sinh được đứa con tốt nào, không người nối nghiệp, không ai cả.” Hắn ngẩng đầu liếc Mục Dục Vũ một cái, nói, “Mặc kệ anh tin hay không, tôi muốn anh làm con rể, là muốn đem Diệp thị giao cho anh.”

Mục Dục Vũ cười nhẹ, nói: “Cám ơn.”

“Nhưng bây giờ nhớ lại thì ra mọi chuyện đều có nhân quả, chỉ là làm khổ con gái tôi.” Diệp lão gia thở dài, ngẩng đầu nhìn hắn, “Mục Dục Vũ, anh là một người đàn ông, làm đàn ông thì không nên gây khó khăn cho phụ nữ, nhất là phụ nữ của anh, anh hiểu chưa?”

Mục Dục Vũ gợi lên khóe miệng, nói: “Đêm nay tôi mới phát hiện, thì ra Diệp Chỉ Lan còn có rất nhiều người thương, cha cô ta, anh trai cô ta, đều chưa quên cô ta.”

Diệp lão gia lắc đầu, thở dài nói: “Tôi ít khi để ý đến con, đối với con gái từ nhỏ đã không quan tâm, nhưng hiện tại hồi tưởng lại, trong tất cả mọi người, tôi có lỗi với nó nhất. Lúc trước nó học đàn cũng tốt lắm, nhưng tôi còn khiến nó bỏ học kết hôn, tôi không hỏi lấy nó lấy một tiếng.”

“Hối hận sao?”

Diệp lão gia không trả lời, hỏi lại hắn: “Anh, hối hận sao?”

Mục Dục Vũ im lặng .

“Trở về đi.” Diệp lão gia vẫy vẫy tay, một lần nữa mang kính mắt đọc sách, “Đừng nói với Chỉ Lan anh đến thăm tôi.”

Mục Dục Vũ nhìn hắn nửa ngày, hướng hắn gật gật đầu, xoay người rời đi.

Đột nhiên hắn có chút thấu hiểu người này, hắn nhất định cũng hiểu được mệt mỏi, mệt đến mức độ cực hạn, thì ra trong cuộc sống còn quá nhiều điều quan trọng, giống hệt như lực hút trái đất bị mất đi, tất cả đều lơ lửng.

Cho dù là chứng kiến nó lơ lửng xa xa, hắn cũng đã đánh mất dục vọng theo đuổi.

“Thưa ngài, đến thăm phu nhân không?” Lão Trần ở phía sau hắn hỏi.

Mục Dục Vũ gật gật đầu, vòng vo vài còng, hướng về tòa nhà mẹ nuôi nằm.

Chưa bước vào phòng bệnh, lại nghe thấy nơi đó bay ra một tiếng ca, ca hát là thiếu niên, thanh âm trong suốt rõ ràng, ban đêm nghe qua đặc biệt động lòng người, giống như chim sơn ca hót, hay không thể tả.

Hắn đang hát một ca khúc nổi tiếng được yêu thích, chính xác là bài hát cổ điển vượt qua thời gian vẫn còn lưu hành, Mục Dục Vũ biết bài hát này, tên là <time to say goodbye>, năm chín mươi ca sĩ khiếm thị Andrea Bocelli biểu diễn sau một lần là nổi tiếng, cho tới nay đã thành bài hát kinh điển.

Thanh âm thiếu niên nghe qua tất nhiên là chưa qua trường lớp đào tạo, nhưng điều khó có được là, hắn không hề tạo hình uyển chuyển, dễ dàng lên giọng, liền như đỉnh băng trong suốt cao nhất, ở dưới ánh mặt trời rạng rỡ.

Time to say goodbye

Places that I ‘ve never seen or

experienced with you

now I shall

I ‘ll sail with you

upon ships across the seas

seas that exist no more

I ‘ll revive them with you

Tiếng ca tuyệt vời, ngược lại để lộ ra chút điềm xấu, Mục Dục Vũ biết đây là ca khúc mẹ nuôi thích, nhưng là người dạy thanh nhạc ở học viện như bà, bà biết nhiều đoạn lắm, vì sao muốn chọn đoạn này? Vì sao phải dạy cho người khác? Mục Dục Vũ nhịn không được tăng tốc, đi đến cạnh cửa, đẩy cửa ra.

Tiếng hát đột ngột im bặt, trong phòng mọi người giật mình nhìn hắn, Mục Dục Vũ đảo qua mặt bọn họ, có một hai bệnh nhân thường ghé chơi, có hai ba đồng nghiệp mẹ nuôi, thiếu niên đứng ở bên trong hiển nhiên là em trai ngốc của Nghê Xuân Yến, hắn cho tới bây giờ không nghĩ tới, Tiểu Bạch ngốc thì ra có thể nhớ kỹ ca từ rắc rối và giai điệu, còn có một giọng hát tốt.

Vậy Nghê Xuân Yến đâu? Mục Dục Vũ theo bản năng tìm kiếm cô, ngay tại lúc vừa chuyển đầu, hắn thấy Nghê Xuân Yến đang cầm lấy hoa quả được rửa sạch từ bên ngoài đi vào đến, trên mặt mang theo nụ cười, nhưng tươi cười kia vừa tiếp xúc đến giây thứ nhất thấy hắn liền tiêu tán .

“Đó là, Tiểu Siêu, nhớ cô giáo Mục , tôi liền dẫn nó đến thăm, tôi không nghĩ đến gặp được ngài ở đây…” Nghê Xuân Yến lúng túng nói, “Tôi, chúng tôi lập tức đi ngay.”