Không Gian Song Song

Chương 22




Tốt đẹp đến nỗi không đành lòng đụng vào, như đá cuội lấp lánh trên mặt hồ chói sáng, bàn tay cầm không được, ánh mắt giữ không được, chỉ có thể luôn nhìn luôn nhìn, chỉ mong có thể khắc sâu vào tận trí nhớ, nhưng cuối cùng, trí nhớ cũng giữ không được.”



Thằng nhóc chạy ra ngoài, nhưng may mắn là, giấc mơ không phải chấm dứt như thế.

Mục Dục Vũ không phát hiện chính bản thân hắn đã thở dài một hơi nhẹ nhõm, hắn nâng lên bước chân, chậm rãi đi ra ngoài.

Từ trước tới nay, hắn vẫn quan sát ngôi nhà trong giấc mơ kì lạ này, hắn phát hiện ngôi nhà này, không vượt qua một trăm mét vuông ngăn thành ba căn phòng, từng phòng được bố trí rất chặt chẽ, không một chút thừa thãi, tất cả đều hướng đến mục đích là tiết kiệm. Từ phòng khách đến ban công, không gian nào có thể lợi dụng đều tận dụng hết mức, thậm chí phòng gần nóc nhà đều bị cho thành tủ âm tường, phỏng chừng bên trong đựng chăn bông , nệm và các vật dụng linh tinh khác.

Ngôi nhà này thật là khó coi, không hề có chút thẩm mỹ thiết kế, tổng thể chẳng theo phong cách gì cả, đồ trang trí nội thất quanh nhà không chú ý đến thẩm mỹ, chỉ chú ý công dụng, chủ nhân nhà này quả thực tiết kiệm, có rất nhiều thứ, nhìn ra được đã lỗi thời từ lâu, sớm quá hạn, nhưng bọn họ còn luyến tiếc chưa bỏ đi.

Ví như tủ gỗ tivi cồng kềnh, ví như khăn bàn nhựa cũ kỹ trải trên bàn góc kia.

Mục Dục Vũ lúc này đây phát hiện ngôi nhà này thậm chí còn có một máy nghe nhạc cổ điển, khung bạc, rất nặng , hình chữ nhật, hiện tại đây là mặt hàng rất khó tìm kiếm được trên thị trường.

Nhưng Mục Dục Vũ vuốt nó, trái tim không ngừng đập thình thịch, cái máy này thật ra trước kia hắn từng có, lúc đó hắn còn là một sinh viên, xuất phát từ việc yêu thích âm nhạc cổ điển, hắn nhịn đau luyến tiếc bỏ ra một ngàn tệ từ lương làm việc, ở hàng đồ điện cũ mua một cái, mất hai ba ngày cọ rửa mới miễn cưỡng nhìn được.

Hắn còn nhớ rõ tâm trạng lần đầu tiên đem cái máy này phát CD nghe Mozart violon, tiếng nhạc ngân vang như dòng nước, giống như chiếc hộp của yêu tinh, nghe được tiếng gọi của hắn vui vẻ chạy ra ngoài, khoảng thời gian từ đó về sau, nó là Mục Dục Vũ có thể nghĩ đến , một trong những thứ tốt đẹp còn tồn tại trên đời này.

Tốt đẹp đến nỗi không đành lòng đụng vào, như đá cuội lấp lánh trên mặt hồ chói sáng, bàn tay cầm không được, ánh mắt giữ không được, chỉ có thể luôn nhìn luôn nhìn, chỉ mong có thể khắc sâu vào tận trí nhớ, nhưng cuối cùng, trí nhớ cũng giữ không được.

Vậy cái máy hát cũ này bây giờ đã ra sao? Ở trong hiện thực, nó sớm theo chuyện cũ mà biến mất, Mục Dục Vũ thậm chí nghĩ không ra đã xử lý nó thế nào.

Ở trong này, nó lại bình yên vô sự , mặt ngoài như trong trí nhớ trơn bóng mới tinh, dường như lúc nào cũng được chà lau và bảo dưỡng, nó nguyên vẹn đầy đủ không tổn hao gì , vẫn chờ ở trong này.

Mục Dục Vũ có chút kích động, hắn quay đầu, phát hiện cái tủ tivi này thật sự nhìn rất quen mắt, hắn nhìn kỹ, một chiếc khăn tay thêu hoa được cẩn thận đóng khung trên đó, mặt trên thêu hai bộ dạng ngốc nghếch của vịt con, vịt con dưới chân còn có nước gợn văn và hai đám cỏ xanh, bức tranh được thêu đã lâu, có chút ố vàng, nhưng cũng không ảnh hưởng đến sự tinh xảo.

Mục Dục Vũ cả người run lên, hắn khó tin vươn tay, mới phát hiện tay hắn ở hơi hơi phát run, hắn hít sâu một hơi, không thể chờ đợi mở tù tivi, đưa tay gỡ bỏ khung tranh, chạm đến bức tranh thêu, trong lúc đó, Mục Dục Vũ cảm thấy hốc mắt nóng lên.

Hắn tưởng bản thân hắn đã quên mất sự trải nghiệm lúc còn niên thiếu này, hốc mắt nóng lên, mũi cay cay, có dòng chất lỏng trong suốt muốn thoát ra khỏi đôi mắt của ngời đàn ông luôn giữ vẻ bình tĩnh này, loại cảm giác này, đã lâu thật lâu hắn chưa từng gặp lại .

Kể từ khi hắn tự chăm sóc lấy bản thân? Hoặc là sớm hơn, từ khi tay bị ba hắn gỡ bỏ tay hắn khỏi cánh cửa, kêu khóc ra sao cũng không còn cánh nào giúp hắn ngăn việc  rời khỏi nhà, giao cho người xa lạ?

Nhưng trước chuyện xảy ra, hắn nhớ rõ bản thân cũng giống như đứa nhỏ Mục Phỉ Nhiên trong không gian này, đói bụng, mệt mỏi hay chán nản, đều theo thói quen khóc hai tiếng.

Bởi vì hắn khóc có người đau, chỉ cần hắn vừa khóc, mẹ của hắn nhất định sẽ bỏ dỡ việc đang làm, lại đây dịu dàng dỗ nhẹ trấn an hắn.

Khăn tay này, là mẹ hắn thêu cho , năm đó thịnh hành trẻ em được mang quần mà trên đó thêu hai ba con vật nhỏ ,trên quần Mục Dục Vũ không có, vì thế hắn khóc ầm ĩ, mẹ hắn không có biện pháp, đành phải tự mình thêu một chiếc khăn tay có con vật đến dỗ hắn.

Mục Dục Vũ không nghĩ tới,  thì ra ở trong này, trong thế giới hiện thực hắn chưa bao giờ nhớ đến, nhưng không gian lưu trữ cả bộ nhớ, chẳng hạn khăn tay cũng như máy quay đĩa cũ ,sau khi trải qua nhiều năm vẫn như trước nguyên vẹn không tổn hao gì.

“Ba ba ba ba.”

Mục Dục Vũ quay đầu, phát hiện Phỉ Phỉ đã đổi quần áo, trên người cũng gọn gàng sạch sẽ , vết thương đánh nhau trên mặt cũng được bôi thuốc cẩn thận, giờ phút này luôn chân hướng hắn chạy vội tới, phía sau nó Nghê Xuân Yến đi theo ôm một đống quần áo bẩn, tức giận quát lớn: “Chạy cái gì, cẩn thận một chút, trên mặt miệng vết thương rách ra bây giờ!”

Mục Dục Vũ theo bản năng cúi thắt lưng, tiếp được đứa nhỏ này, lần đầu tiên hắn đem thằng nhỏ ôm vào trong cánh tay, phát hiện hắn so với tưởng tượng thành thạo hơn nhiều lắm. Hơn nữa đại khái thằng nhóc đã tắm qua lại không bị quở trách, hiện ở trong lòng đang đắc ý, miệng càng không ngừng tiếng huyên náo : “Ba ba ba ba, Phỉ Phỉ tự mình tắm rửa sạch sẽ nha, Phỉ Phỉ có cẩn thận không làm cho cánh tay đụng tới nước nha.”

“Im lặng.” Mục Dục Vũ thấp giọng nói, nhưng hắn phát hiện bản thân cũng không phải thật sự muốn thằng nhóc ngậm miệng, hắn nghĩ nghĩ, bỏ thêm một câu, “Ầm ỹ muốn chết.”

“Ba ba, ba cũng chưa khen Phỉ Phỉ ngoan.” Thằng nhóc trong lòng hắn lắc lắc làm nũng.

“Đánh nhau còn thua mà tính là ngoan sao?” Mục Dục Vũ phụng phịu nói, “Chuyện này còn chưa xong đâu Mục Phỉ Nhiên.”

“Ba ba…”Giọng nói thằng nhóc nhỏ dần, có chút tủi thân.

“Vì sao đánh nhau?”

“Bọn họ, bọn họ mắng con.” Thằng nhóc cúi đầu, nho nhỏ vừa nói, “Bọn họ nói cậu nhỏ là ngu ngốc, sẽ lây bệnh, nhà chúng ta đều biến thành ngu ngốc.”

Mục Dục Vũ nhướng mày, nói: “Vậy con càng không nên đánh nhau , con nên trở về nhà mắng chửi cậu nhỏ liên lụy con, so với việc đánh nhau với ba đứa nhỏ, bắt nạt cậu nhỏ con không phải dễ dàng hơn sao?”

Phỉ Phỉ giật mình , hoang mang nhìn hắn.

“Lần trước không phải con dẫn người đi bắt nạt cậu nhỏ sao? Loại chuyện này cũng chưa phải con chưa làm qua.”

“Ông xã!” Nghê Xuân Yến ở một bên nghe hết nói, “Anh dạy nó linh tinh gì đó .”

Mục Dục Vũ liếc cô một cái, hỏi: “Em muốn sao?”

Nghê Xuân Yến mếu máo không nói lời nào.

“Không phải nên làm sao thì làm vậy.”

Nghê Xuân Yến hướng hắn xem thường, quăng quần áo nói: “Đã biết, em không muốn nói lời vô nghĩa với anh, cũng chẳng phải một mình em dạy con. Buổi tối muốn ăn cái gì?”

Mục Dục Vũ nhìn cô, qua một hồi lâu, mới từ yết hầu khẩu nghẹn ra hai chữ: “Tùy tiện.”

Nghê Xuân Yến dép lê lạch cạch lạch cạch chuyển tiến đến phòng bếp, Mục Dục Vũ nhìn bóng dáng của cô, phát hiện tâm tình của mình tốt lên kì lạ, vì thế nhìn thằng nhóc này cũng thuận mắt lên không ít. Vì thế hắn bắt đầu mở miệng kiên nhẫn hỏi: “Suy nghĩ cẩn thận chưa, vì sao con lần này không chọn cái dễ hơn, lại chọn khó?”

Mục Phỉ Nhiên nhăn mày nhỏ còn thật sự nói: “Bởi vì Phi Phỉ tức giận.”

“Ồ? Con tức cái gì?”

“Ngu ngốc sẽ không truyền cho người khác, cậu nhỏ, hm, sẽ không truyền cho người khác!” Thằng nhóc mồm miệng không rõ, sốt ruột ồn ào, “Bọn họ nói lung tung, ba mẹ không phải ngu ngốc, Phỉ Phỉ cũng không phải!”

“Con coi như cũng có chút hiểu biết, tiểu ngu ngốc.” xoa xoa đầu Mục Phỉ Nhiên, nói, “Chúng ta trong phòng có bao nhiêu người nha?”

Mục Phỉ Nhiên đưa ngón út bắt đầu đếm: “Ba ba, mẹ, cậu nhỏ, Phỉ Phỉ, à, bốn!”

“Đúng rồi, thằng nhóc con, đây là người nhà của con, ra khỏi đây, bên ngoài mọi người là đều là người ngoài, trên thế giới này, người vĩnh viễn sẽ nấu ăn ngon cho con, cùng chơi với con, cùng nói chuyện với con, thời điểm con bệnh chăm sóc con, lúc con bị bắt nạt bảo vệ con, chỉ có người nhà của con, trái lại, con cũng phải làm những việc như vậy đối với người nhà con. Biết không?”

“Không  hiểu lắm, ” Mục Phỉ Nhiên cố gắng nghĩ nghĩ, hỏi: “Chính là không thể cho ai khác bắt nạt cậu nhỏ sao?”

Mục Phỉ Nhiên nhìn hắn, hỏi: “Cậu nhỏ con có gọi mấy đứa khác bắt nạt con không?”

Mục Phỉ Nhiên cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Sẽ không. Cậu nhỏ có đồ ăn ngon sẽ giữ lại cho con, luôn chờ con chơi vui rồi mới chơi.”

“Nhưng con còn gọi người ném bùn lên người cậu nhỏ.” Mục Dục Vũ vô tình nói.

Mục Phỉ Nhiên mặt đỏ lên, theo sau, nó chậm rãi gục đầu xuống, nắm chặt nắm tay nhỏ, một lát sau, nó xoay người bỏ chạy đến phòng mình.

Mục Dục Vũ không hề để ý tới thằng nhóc này, hắn đứng lên, chậm rãi đem khung thủy tinh trả về bức tranh thêu, sau đó nhẹ tay nhẹ chân đặt vào chỗ cũ trong tủ tivi, tiếp tục ngóng nhìn bức tranh thêu.

Lúc này phòng bếp truyền đến âm thanh xào nấu và mùi dầu bếp, mùi thơm nồng nàn lan tỏa đến cả bên này.

Mục Dục Vũ không biết bản thân đã đứng bao lâu, sau nghe thấy Nghê Xuân Yến gọi: “Ăn cơm .”

Hắn quay đầu, thấy người phụ nữ kia mang tạp dề, chống nạnh hướng về phòng hai cái thằng nhỏ hô to: “Tiểu tổ tông hai người các con, kiếp trước mẹ thiếu nợ hai đứa sao, ăn một bữa cơm còn muốn mẹ mời trái mời phải, mau nhanh ra rửa tay đi. Phỉ Phỉ đi lấy chiếc đũa và thìa, Tiểu Siêu cầm chén thêm cơm. Thật sự là, không gọi hai người thì hai người không làm phải khôn?”

Mục Dục Vũ khóe miệng không khỏi nhếch lên, hắn nhìn hai tay hai thằng nhóc này cầm tay nối đuôi nhau theo trong phòng đi ra, chỉ chốc lát lại chơi đùa cùng nhau, sau đó lọt vào Nghê Xuân Yến quở trách, lại một khối líu ríu cãi lại. Đây là một bữa tối náo nhiệt, một ngôi nhà náo nhiệt, cứ việc tranh cãi ầm ĩ không ngừng, nhưng Mục Dục Vũ không hề cảm thấy đau đầu.

Hắn thậm chí cảm thấy, những âm thanh trong ngôi nhà này, rất thích hợp.

“Ông xã, anh cần em nâng đại kiệu mời em di giá đến ăn cơm sao? Nhanh chút lại đây , lớn như vậy, nhỏ cũng như vậy, mọi người là muốn mệt chết em đúng không?” Nghê Xuân Yến thoáng nhìn hắn còn đứng bất động, nhất thời lông mi giương lên, không chút khách khí nói.

Mục Dục Vũ nháy mắt giận tái mặt, qua vài giây, bỗng dưng muốn cười , hắn nhớ tới từ sau khi trưởng thành, thật đúng là không có người phụ nữ nào dám la lối với hắn như vậy, chỉ duyhai lần , đối tượng đều là Nghê Xuân Yến. Ở trong hiện thực, Nghê Xuân Yến mắng hắn “Thúi lắm”, ở trong giấc mơ, Nghê Xuân Yến còn la lối hắn “Nhanh chút ăn cơm”, người phụ nữ này thật đúng là âm hồn không tiêu tan, ngay cả giấc mơ, đều hợp lý đến nỗi chẳng nghi ngờ được.

Chân thật như thế, sống động như thế.

Chỉ có cô.