Nói đến đây, Bạch Lê Hoa cũng hiểu ý tứ của ông.
Nếu là người khác nói lời này, đúng là có thể khiến người ta hiểu nhầm thành ý tứ “Thanh toán xong”, ta không cho ngươi, ngươi cũng không cần cho ta, kiếm tiền xài tiền cũng không quan hệ với ta.
Nhưng Lương lão cha nói lời này thì khác, lúc nàng chưa trùng sinh, Béo Nha gây ra không ít tai họa, mỗi lần đều là do Lương lão cha ra bạc bồi thường vì áy náy. Lúc này ông nói lời này, là thật tâm bởi vì sợ trong nhà không có đủ lực để nàng mở cửa hàng mà khuyên bảo.
“Cha, người cứ yên tâm đi, trong lòng ta hiểu rõ.”
Nàng nói, Lương lão cha lại dặn dò thêm vài lần mới yên lòng.
Vốn dĩ nàng muốn tiếp tục ra ruộng làm, nhưng trong lòng lại lo lắng cho vết thương của Lương Đại Lang nên muốn vào nhà xem.
Lương Đại Lang đang đọc sách, một hỏi một đáp với Tiết Thải.
Hai người cũng không biết đang nói cái gì, chơi vô cùng vui vẻ.
Tinh thần có vẻ không tồi.
Nàng lên tiếng hỏi: “Hai người các ngươi đang làm gì đấy?”
Vừa dứt lời, tiếng Lý Tiểu Ngọc từ trong viện truyền đến: “Cha, Đại Lang thế nào?”
“Ở trong phòng nghỉ ngơi đó.”
“Vậy là tốt rồi.” Lý Tiểu Ngọc thở dài nhẹ nhõm một hơi, rồi sau đó lại bất mãn nói: “Cha, người phải nói chuyện với Béo Nha! Gả đến nhà Lương gia chúng ta thì chính là người Lương gia, lại một lòng muốn khuỷu tay quẹo ra ngoài tính toán cái chuyện gì!”
Giống Bạch Lê Hoa, Lương lão cha cũng không hiểu ra sao, hỏi: “Làm sao vậy?”
Tiếp theo là tiếng Lương đại nương: “Ta đi trước nhìn xem Đại Lang.”
Ở buồng trong có thể nghe thấy tiếng dậm chân của Lý Tiểu Ngọc: “Nương! Chuyện này ngươi dù sao cũng phải nói với nàng không được làm.”
Lý Tiểu Ngọc tuy rằng ngoài mặt thì quan tâm, nhưng lại liên tục tranh giành tình cảm, cũng không thèm vào thăm Lương Đại Lang, rõ ràng là ý không ở trong lời.
Bạch Lê Hoa khẽ nhíu mày.
Lương Đại Lang chú ý, hắn buông quyển sách trên tay, kéo tay nàng đi ra ngoài.
Tay hắn to rộng có lực, to rộng hữu lực, khô ráo dịu dàng.
Tay nàng thì mềm mại. Chỉ hơi mềm mại, bởi vì vác cuốc làm việc nhà nông, tay nổi lên bọt nước.
Vốn dĩ có chút đau đớn, nhưng khi hắn nắm tay thì lại thấy như đau đớn không còn.
Bạch Lê Hoa hơi muốn rút tay ra, hắn lại ra sức nắm lại, cường thế không cho cự tuyệt.
Vừa ra cửa nhà trong, Lương Đại Nương liền lôi kéo Lương Đại Lang ngó trái ngó phải.
Cũng may ngoại trừ vết thương ngoài da ở trên đầu trên đầu thì cũng không có gì, nên bà cũng hơi thả lỏng.
Lý Tiểu Ngọc ở bên cạnh ồn ào, rõ ràng là không chịu buông tha nàng.
Lương lão cha vẫn như cũ không rõ nội tình: “Đây là làm sao vậy?”
Bạch Lê Hoa đứng ở bên người Lương Đại Lang, không nhanh không chậm chất vấn, “Tiểu Ngọc, ngươi nói cho rõ ràng, ta rốt cuộc làm sai cái gì? Sao ta lại có lỗi với Lương gia?”
“Chính ngươi làm cái gì còn không rõ sao? Thương thế trên đầu đại ca là do đâu còn cần ta phải nói sao?”
Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm.
Truyền càng nhiều, việc cũng bị làm quá lên!
Lúc này, mọi người ngoài ruộng đều biết, lão đại Lương gia bị cha vợ đánh, dùng bình hoa thật nặng đập vào đầu.
Nghe nói máu trên đầu Lương Đại Lang lập tức bắn ra, phun lên mặt Bạch Diễn Trung.
Bạch Diễn Trung còn chưa buông tha, muốn lại lấy đồ khác đập.
Cả câu chuyện chính là một nhà Bạch Diễn Trung tàn nhẫn độc ác muốn đánh chết con rể.
Lương Đại Nương vừa nghe liền chịu không nổi, trực tiếp ngã xuống ruộng lúa mạch.
Bấm huyệt nhân trung một lúc lâu mới tỉnh lại, nhưng vì lo lắng nên chưa thu dọn đồ đạc đã chạy về.