Nếu đã không thể ngăn cản nàng lên núi, thì hắn cũng chỉ có thể cùng đi với nàng, hắn cũng muốn cảnh cáo tiểu tử Béo Hổ kia một chút.
Lương Đại Lang đầu óc chuyển đổi nhanh chóng, Lương lão cha vẫn lải nhải bên tai.
“Đại nam nhân mà cả ngày đi theo tức phụ nhi thì giống cái gì!” Hắn nói, “Cắt lúa mạch xong thì phải trồng lúa nước, ươm giống cấy mạ, đừng đi nhiều đường ngang ngõ tắt như vậy, đã trở lại thì phải trồng trọt cho tốt, khai giảng lại thì nghiêm túc đọc sách cho ta!”
“Đại Lang, hiện tại cả nhà nuôi một người như con, cũng đều trông cậy vào con, nếu con không nghe lời thì cha chỉ có thể trói con lại.”
Cuối cùng, ông nói: “Tóm lại, trong khoảng thời gian này nơi nào con cũng không thể đi.”
Lương Đại Lang nghe những lời này thì hỏi, “Béo Nha muốn mở cửa hàng thì sao đây?”
“Cửa hàng?” Lương lão cha nghĩ đến, trên mặt cũng có chút khó xử, nhưng vẫn cứ nói, “Tóm lại là béo nha tự mình bỏ tiền, chúng ta cũng không nói gì, nàng muốn lăn lộn thì tùy nàng đi, ngươi không thể cả ngày đi theo sau mông tức phụ nhi chứ.”
Cái gì mà kêu đi theo sau mông tức phụ nhi chứ? Lương Đại Lang nói, “Không phải cũng là con lo lắng sao? Kiếm được tiền thì trong nhà cũng có thể sống tốt hơn mà.”
“Nàng có thể có bao nhiêu tiền chứ?” Lương lão cha hỏi lại, “Mua cửa hàng không tốn tiền à? Đưa nha dịch không tốn tiền à? Đặt mua đồ vật không tốn tiền à? Trong ngoài một kẻ phá của, chưa nói kiếm ra tiền còn mệt người.”
Lương Đại Lang bây giờ còn chưa biết Bạch Lê Hoa muốn mở cửa hàng gì, lúc này bị hỏi đến á khẩu không trả lời được.
Thấy hắn không nói lời nào, Lương lão cha nói, “Đại Lang, cha mẹ đều là vì tốt cho con, con cứ đọc sách cho tốt, thi đậu công danh vẫn tốt hơn cả.”
Thấy Lương lão cha kích động, Lương Đại Lang chỉ có thể nói theo, “Dạ.”
“Ngươi nghỉ ngơi cho khỏe, ta đi ra ngoài bện rào tre cho con bé.” Lương lão cha thương gà con trong viện, nếu không làm chuống, chúng chạy tán loạn thì làm sao.
Vừa mới bước ra cửa, ông quay đầu lại hỏi, “Các con ăn cơm chưa?”
Lương Đại Lang ánh mắt sáng lên, nghĩ đến món lòng heo xào khoai tây, có lẽ bọn họ có thể mở tiệm cơm nhỏ?
Làm chút cơm nhà, không cần nhập hàng, lại có có sẵn bàn ghế, nhưng làm sao để cho Lâm Từ Văn chịu bán cửa hàng đây?
Lương lão cha thật lâu không thấy trả lời, không nhẹ không nặng đánh hắn, “Ngươi nghĩ cái gì đó?”
“Cái gì? Dạ, ăn rồi.”
Lương lão cha lúc này mới xoay người đi ra ngoài, đúng lúc đụng phải Bạch Lê Hoa đang bưng nước ấm tiến vào, có vẻ như là lau mặt cho Lương Đại Lang.
Hắn hướng về phía nàng hơi gật gật đầu.
Đi ra cửa, đúng lúc thấy đàn gà mái và gà con chen chúc ở đống đồ ăn, lá cây rau băm nhỏ, trộn gì đó, một đám tiểu gia hỏa ăn đến là vui vẻ.
Ánh mặt trời gay gắt, sắc trời trong xanh, vài đám mây lượn lờ. Trên ngọn cây, chim sẻ đứng ở đầu cành, mỗi khi người đi qua thì phành phạch vỗ cánh đồng loạt bay đi. Ở trong đất trồng rau bên cạnh có mấy trái cà tím treo trên giàn. Trên nóc nhà, khói bếp lượn lờ trên ống khói.
Nhà thì vẫn là cái nhà kia, nhưng không hiểu sao ông cảm thấy có gì khang khác.
Không biết là tốt hay xấu.
Lương lão cha cầm trúc, dùng đao chặt ra làm hai, chia làm mấy khúc, chẻ thành thanh mỏng, rồi dùng lưỡi dao tuốt vỏ xanh ra khỏi ruột tre.
Vỏ xanh dùng để bện rào tre, ruột tre thì dùng để nhóm lửa trong nhà bếp, không bao lâu sau thì ông làm được một rào tre thật dài.
Bạch Lê Hoa từ trong phòng đi ra đổ nước bẩn, hỏi, “Cha, Tiết Thải đâu?”
Lương lão cha sửng sốt, “Tiết Thải? Không phải chân nó bị thương nên nó ở trong phòng nghỉ ngơi sao?”
Nói, nhìn khắp nơi xung quanh.
“Ta tìm khắp trong ngoài cũng không thấy nó……”