Tiếng nói càng lúc càng gần, một bóng người tiến đến trước mặt họ.
Là Cát Lại Tử của thôn Chu Tiên. (Cái người bị bệnh chốc đầu ham săn bắn ấy)
Khi đến trước mặt, thình lình thấy Lương Đại Lang đầu toàn máu, hoảng sợ, chạy lại đỡ người hắn, “Ai da, huynh đừng có đi lại chứ, tới đây nằm trên xe đẩy tay, ta đẩy huynh.”
Trên xe đẩy tay để không ít đồ vật như lưới, cung tiễn…
Cát Lại Tử trực tiếp đẩy đồ sang một bên, dọn chỗ.
Lương Đại Lang đang bị thương, cứ đi như vậy cũng không ổn, Bạch Lê Hoa cảm kích nhìn Cát Lại Tử, đem người đỡ lên xe đẩy tay.
Từ lúc bị thương, hắn vẫn luôn cố gắng chống đỡ, vừa nằm xuống Lương Đại Lang liền nhắm hai mắt lại.
“Này này này……” Cát Lại Tử luống cuống, “Béo Nha, muội mau kêu hắn dậy a, lỡ như……”
Ngủ rồi không tỉnh dậy nữa thì làm sao?
Bạch Lê Hoa xem xét thương thế của Lương Đại Lang một chút, sau đó cho hắn uống một chút nước trong không gian.
Sau khi bị thương, hắn vẫn luôn cố gắng chống đỡ, lúc này chỉ là hết sức mà thôi.
Nàng nói với Cát Lại Tử chân tay luống cuống,, “Không có gì đâu, hắn quá mệt mỏi nên lúc này chỉ nghỉ ngơi một chút thôi.”
“Rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
So sánh với Cát Lại Tử gấp rút hoảng loạn, Bạch Lê Hoa rất bình tĩnh.
Nàng nói: “Bạch Diễn Trung đánh.”
Người trong thôn đều biết, Béo Nha vừa xấu vừa ngốc là khuê nữ của Bạch Diễn Trung trong thị trấn, Bạch Diễn Trung hiển nhiên là nhạc phụ của Lương Đại Lang, nhìn thương thế này, Cát Lại Tử không khỏi líu lưỡi, “Ra tay cũng quá độc ác đi!”
Sau khi rõ nguyên do hắn càng tức giận, “Thật cmn không phải người mà!”
Lại nghe thấy nàng làm lòng heo ăn, trên mặt ngạc nhiên vạn phần, “Lòng heo thật sự có thể ngon như vậy sao?”
Hai người một đường nói chuyện phiếm, bất tri bất giác đã đến cửa thôn.
Cát Lại Tử ở đầu thôn, còn Lương gia ở cuối thôn, lúc này hắn khăng khăng đẩy người đến tận nhà.
Bạch Lê Hoa từ chối, hắn sang sảng cười nói: “Béo Nha, tuy ta không thể săn thú nhưng cũng có chút khí lực, ngươi cũng đừng khách sáo.”
Đúng thật, tuy rằng một đường hắn hỏi này hỏi kia, nhưng vẫn thật cẩn thận tránh hố và đá trên đường, cố gắng hạn chế tối đa xóc nảy.
Lúc này trên mặt hắn là một mảnh chân thành, căn bản không chịu nghe lời từ chối của nàng, đành phải nói, “Thật cảm ơn huynh.”
“Người cùng thôn, đừng quá khách khí.” Cát Lại Tử nói, “Chẳng qua nếu muội thật sự muốn cảm ơn ta, muội nói cho biết chỗ muội gặp gà rừng, để trở về ta cũng đi thử vận may đi.”
Lúc hắn nói lời này có chút ngượng ngùng, hiển nhiên là hắn thật sự muốn đi thử thời vận.
Bạch Lê Hoa cười “Phụt”, đột nhiên nhớ tới thành ngữ “Ôm cây đợi thỏ”.
Nàng đành phải nói, “Khu vực đó thì khỏi đi, chắc chắn không có con mồi, nếu huynh thật sự muốn săn thú, quay về chờ lúc vụ mùa không bận rộn chúng ta cùng đi lên núi xem.”
“Được nha!” Nghe nàng nói như vậy, Cát Lại Tử vô cùng cao hứng giống như ngay lúc này hắn bắt được một đống đồ trở về.
Lúc gần đến Lương gia, Bạch Lê Hoa đột nhiên thấy tên Mặt Ngựa trong đám người Béo Hổ, Lâm Linh đang ngồi xổm phía sau tảng đá đối diện nhà Lương gia, lén lút nhìn xung quanh.
Động tác thoạt nhìn quái quái.
Không chờ Bạch Lê Hoa lên tiếng, Cát Lại Tử dùng mười phần khí lực rống lớn, “Trương cẩu tử, ngươi nằm bò ở chỗ đó làm gì đấy!”
Đừng nói là Mặt Ngựa đang không phòng bị ngay cả Bạch Lê Hoa cũng bị hắn làm hoảng sợ.
Một tiếng này trực tiếp dọa hắn nhảy dựng lên, sợ hãi, vừa nhìn thấy Bạch Lê Hoa sau lưng hắn liền hoảng sợ hơn.
Dựa lưng vào cục đá, đôi tay phản xạ che đũng quần lại.