Báo quan.
Bạch Diễn Trung thầm cân nhắc.
Nhiều năm như vậy, hắn đối với Bạch Lê Hoa chỉ có chán ghét, không có thân tình, lúc này theo như tính tình hắn thì thật sự muốn đem hai đứa ngỗ nghịch bất hiếu trói lại, đánh mấy chục đại bản, nhưng nếu như báo quan, thì không phải là cái xấu trong nhà lại lòi ra ngoái sao?
Mắt hắn nhìn loạn ở trên người Bạch Lê Hoa và Lương Đại Lang, nghĩ xem kế hoạch nào tốt.
Nhưng mà, lúc ánh mắt hắn ngừng trên bụng Trình Uyển Thu, hắn đột nhiên hạ quyết tâm, báo quan!
Hắn muốn cho tất cả mọi người thấy con độc phụ rắn rết này, tốt nhất là nháo đến thôn Chu Tiên cho mọi người đều biết rằng Bạch gia nuôi ra một con nghiệt súc, gả đến nhà chồng vẫn còn không an phân, ý đồ muốn hạ độc mẫu thân và muội muội mình.
Hắn muốn cả đời này nàng không thể sống tốt.
Biểu tình của Bạch Diễn Trung biến hóa không tránh khỏi đôi mắt của Trình Uyển Thu, nhớ đến lời uy hiếp, nàng nhanh chân trước một bước nói, “Lão gia, không thể.”
Bạch Diễn Trung lúc này đã quyết tâm, “Chuyện này nàng đừng lo, ta sẽ không cho mẫu tử các nàng chịu ủy khuất.”
Với hắn mà nói, Bạch Lê Hoa động thủ đánh hắn là điều bất hiếu thứ nhất.
Đố kỵ quấy phá, ý đồ về nhà giết Lân nhi của hắn, là điều bất hiếu thứ hai.
Đem sự việc ngỗ nghịch thiên địa bất dung này giá họa cho muôi muội của mình, là điều bất hiếu thứ ba!
Nữ nhi của hắn, hắn nuôi dưỡng, sinh mạng nàng là do hắn cho, dù hắn đánh chết cũng không ai có thể nói gì, nhưng lúc này có tên tiểu tiện nhân giúp đỡ, hắn đánh không lại cho nên chỉ có thể ra chiêu báo quan.
Đối mặt với sự quá đáng của Bạch Diễn Trung, Bạch Lê Hoa bướng bỉnh không nghe, chỉ cười giễu cợt.
Tay Bạch Ngọc Lan nắm chặt thành quyền, trên mặt nhỏ không còn chút máu.
Trình Uyển Thu nhấp khẩn môi, phân phó hạ nhân: “Được rồi, các ngươi dẫn đại phu đi lấy bạc đi!”
Bọn hạ nhân muốn trộm xem náo nhiệt xem chuyện hạ độc này cuối cùng là ai làm, nhưng bây giờ chủ nhân đã mở miệng, cũng không có cách nào.
Đang muốn rời đi, Bạch Lê Hoa lại nói, “Chờ đã, đại phu, phiền ngươi cho phu quân ta dùng dược tốt nhất, bạc thì lấy chỗ Bạch lão gia đi.”
Bạch Diễn Trung càng tức giận, “Súc sinh, một xu ta cũng sẽ không cho ngươi!”
“Thương tích kia chính là do ngài tự mình đánh.” Bạch Lê Hoa trào phúng nói: “Cha, tiếng súc sinh này kêu ngài mới đúng.”
Bạch Diễn Trung cực kỳ tức giận, cởi giày, lại muốn động thủ, bị Trình Uyển Thu ngăn lại.
Nàng khuyên nhủ, “Lê Hoa, con không cần phải chọc cho cha con tức giận, lấy thuốc ở chỗ đại phu đi, sau này ít đến đây đi.”
Bạch Lê Hoa truy vấn, “Sao vậy, di nương không muốn đi gặp quan à?”
Trình Uyển Thu nhìn lướt qua Bạch Ngọc Lan, cố gắng cười nói: “Đều là người một nhà, đừng làm cho người khác chê cười.”
Bây giờ Bạch Lê Hoa có chứng cứ vô cùng xác thực, nếu đi nha môn, tri phủ kết luận là nữ nhi mình làm, lỡ truyền ra ngoài thì đừng nói là gả cho gia đình giàu có, chỉ sợ không ai thèm cưới.
Lúc này Bạch Diễn Trung đang nổi nóng nên phải giải quyết chuyện này càng sớm càng tốt.
Chẳng qua Bạch Ngọc Lan thật sự đã làm nàng quá thất vọng rồi.
Thấy ánh mắt của mẫu thân, Bạch Ngọc Lan lập tức luống cuống, nước mắt quanh tròng, run bần bật.
Bây giờ trong lòng Trình Uyển Thu đã tồn tại hạt giống hoài nghi, nàng chỉ có thể được ăn cả ngã về không: “Nếu nương tin lời nói của tiện nhân này, cho rằng nữ nhi động tay, hôm nay nữ nhi sẽ lấy cái chết chứng minh trong sạch!”
Dù sao, nếu cha biết chính mình động thủ muốn giết hại đệ đệ, có khi nàng sẽ bị bán vào thanh lâu kỹ viện.
So với sống không bằng chết, không bằng làm mạnh tay.
Nàng đột nhiên chạy về phía bức tường.
Bạch Diễn Trung kinh sợ hoảng loạn, nhưng cũng không ngăn nàng lại.
Chỉ nghe một tiếng “ầm”, Bạch Ngọc Lan đập thật mạnh vào tường, máu từ trán chảy xuống, hiện trường hỗn loạn.