Edit: loi_nha_tinh
Lương Đại Lang không chút do dự nói, “Ngươi là nương tử của ta.”
Cho nên tất nhiên ngươi nói gì cũng đúng, làm gì cũng tốt.
Bạch Lê Hoa hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, không khỏi có chút kinh ngạc.
Lời này nếu là người khác nói ra, không chừng mặt cô nương sẽ đỏ bừng, thẹn thùng hận không thể trốn đi.
Nhưng là trong lòng nàng luôn cho rằng lúc trước bọn họ không có cảm tình, hơn nữa trong lòng người này còn có một người con gái luôn nghĩ đến, nằm mơ cũng gọi “A Noãn”.
Nàng sẽ không tự mình đa tình.
Nghĩ như vậy, quay đầu nhìn lại, người này vẫn là hình tượng anh nông dân nghiêm trang như cũ.
Theo lý mà nói, bọn họ đúng là phu thê.
Nhưng không dưng lại bị chọc ghẹo, Bạch Lê Hoa có chút bất bình, ngẫm lại, nàng ngọt ngào cười với nam nhân, “Đúng vậy, chúng ta đã ‘ động phòng ’ rồi mà.”
Lương Đại Lang sắc mặt cứng đờ.
Mặt nạ trên mặt bắt đầu tan rã, lỗ tai phiếm hồng, biểu tình cực kỳ mất tự nhiên chỉ vào bồn đựng lòng heo, “Cái này để ta làm đi?”
“Không cần. Chàng rửa giùm ta hai củ khoai tây đi.”
Bạch Lê Hoa cuốn tay áo, dùng một cái thùng lớn để lòng heo vào, bưng tới phòng bếp ở ngoài mương mà rửa sạch.
Chờ vét hết những thứ dơ bẩn ra ngoài, nàng đổ bột mì, thật nhiều nước tương vào xoa bóp.
Ruột già heo này, phiền toái nhất nhưng cũng là quan trọng nhất trong quá trình làm chính lả rủa thật sạch, nếu không biết cách rửa thì lúc xào sẽ có mùi hôi.
Nhưng nếu dùng nước tương và bột mì xoa lên tẩy rửa sạch rồi đem xào, không chỉ không có mùi hôi, mà còn có thể ăn ngon đến nỗi hận không thể nuốt lưỡi vào.
Bởi vậy có thể thấy được rửa sạch là quan trọng nhât, người khác làm không tới.
Bạch Lê Hoa lặp đi lặp lại rửa rất nhiều lần, rồi sau đó dùng dao rạch ruột già, đem sử dụng sau này đao đem lớp mỡ màu trắng bám vào mặt trên kéo ra, rồi trụng qua nước sôi một lần.
Tiếp theo là nấu, nàng đem ruột già đã rửa sạch cùng với một lát gừng, tiêu, bát giác, vỏ quế cùng lúc bỏ vào nồi nấu mười lăm phút rồi vớt lên.
Sau đó bắc chảo dầu lên, thêm tương, rồi ớt cay và tỏi băm, rồi bỏ ruột già vào xào lửa to, đảo đều, rồi đậy nắp, them nước lạnh, hầm lửa nhỏ.
Trong đó có vài loại hương liệu quan trọng đều là do nàng lên núi thấy, nhặt bỏ vào không gian.
Cũng đúng lúc cần tới.
Đến khi nước sôi, mùi hương tràn ngập bay ra, lúc bay tới trong viện, hồn vía mọi người đều bị câu mất.
Nhất là Trình Uyển Thu, từ lúc nàng mang thai đến nay, ăn cái gì cũng không vào, bây giờ ngửi thây mùi cay cay trong phòng bếp, nàng nuốt nước miếng.
Thời gian qua càng lâu, mùi hương càng ngày càng nồng đậm.
Nàng nhịn không được nói vọng về phòng bếp, “Không biết Lê Hoa làm gì trong đó, mà mùi thơm ghê..”
Bạch Diễn Trung lúc này cũng thật tò mò, chỉ nhớ là vừa rồi nàng ta nói là làm lòng heo, chẳng lẽ thật sự làm được sao?
Xem ra nàng đem nó tới thật sự là xuất phát từ một mảnh hiếu tâm.
Bạch Ngọc Lan nhìn biểu tình của cha mẹ, trong lòng càng thêm hận: Không ngờ nàng không đơn giản chỉ là đầu óc tốt rồi, còn trở nên có bản lĩnh như vây.
Chẳng qua chỉ là một bà béo xấu xí, một người mạng cứng sát tinh, nàng tư cách gì mà hưởng thụ tất cả chứ?
Nàng còn nhớ rõ lúc trước, nàng khóc lóc kể lể nương không công bằng, Bạch Lê Hoa có thể chơi đùa, ăn điểm tâm, chính mình lại phải học nữ hồng cả ngày, đánh đàn, cho dù chảy máu tay loang lỗ, vẫn không thể ngừng lại.
Trình Uyển Thu hung hang đánh nàng, cùng nàng nói rất nhiều không được gặp nàng ta, bà chỉ thật lòng với nàng (BNL).
Nàng là phải gả cho người tốt nhất, mà Bạch Lê Hoa, chỉ xứng gả cho người tàn tật hạ đẳng.