Nhà Bạch gia.
Không giống với nhà cỏ của Lương gia, cũng không giống với nhà đất của người khác, nhà của Bạch gia là làm từ ngói phong cách Tây, nhà người khác thổ phòng, bạch gia nhà ở, là từ phong cách tây ngói kiến tạo, đá xanh trắng, gạch hoa, có khắc đồ án cát tường tinh xảo.
Trước cửa có hai con sư tử đá uy phong lẫm liệt, ở giữa là đường lót gạch đen, cửa bốn tấm, màu đỏ sậm có khắc hoa văn, cửa sổ khép hờ, mơ hồ lộ ra đồ gia cụ tinh xảo đẹp đẽ.
Trong sân có không ít hoa cỏ rực rỡ, bướm bay từng đàn, mà trước hành lang này, có ghế mây và bàn gỗ đằng, ở trên mặt bàn có bày các loại điểm tâm tinh xảo.
Cách bàn gỗ đằng ba thước, Bạch Diễn Trung đang ôm nương tử nhà mình, trăm phương nghìn kế bắt nàng ăn điểm tâm.
“Nương tử tốt của ta, nàng ăn một chút đi, đừng để nhi tử bảo bối của ta bị đói.”
Trình Uyển Thu bây giờ mới hơn ba mươi tuổi, vẻ ngoài vẫn còn diễm lệ, lúc này làm tổ ở trong lồng ngực Bạch Diễn Trung làm nũng, “Trong lòng chàng chỉ có bảo bối nhi tử của chàng thôi.”
Thầy bói nói cái thai này có điềm tốt, Bạch Diễn Trung ngay cả làm ăn cũng không làm, mỗi ngày bám riết ở bên người nàng chăm sóc, sợ nàng va chạm.
Có thể thấy được hắn chờ mong nhi tử này đến mức nào.
Mà Trình Uyển Thu cũng gây khó dễ, đòi không ít vàng bạc ngọc thạch.
Tâm tư của hai người cứ như vậy mà không còn ở trên người Bạch Ngọc Lan nữa.
Bạch Ngọc Lan thấy một màn như vậy, khăn gấm trong tay càng nắm chặt.
Lại trưng lên gương mặt tươi cười, tiến lên vài bước, “Đúng vậy, nữ nhi còn chưa có chúc mừng phụ thân mẫu thân đâu.”
Bạch Diễn Trung cười to, nếp gấp trên mặt đều dồn ở một chỗ, chỉ vào điểm tâm: “Lan Nhi cũng ăn đi.”
Bạch Ngọc Lan ngoan ngoãn tiếp nhận điểm tâm, không chút để ý mà mở miệng: “Ta hôm nay lên phố, nhìn thấy tỷ tỷ đó.”
Quả nhiên, lời này vừa nói ra, nhiệt độ không khí chung quanh nháy mắt thấp xuống.
Bạch Diễn Trung vẻ mặt không vui, “Con nói tới nó làm cái gì.”
Bạch Ngọc Lan thật cẩn thận nói, “Tỷ tỷ đầu óc khỏe rồi, nói muốn về bái kiến phụ thân mẫu thân đó.”
“Nếu khỏe rồi……”
Nghĩ tốt xấu gì cũng là nữ nhi của mình, nếu về đây không phải là để moi tiền trong nhà thì cũng không có gì, đáng tiếc lời chưa ra khỏi miệng đã bị Trình Uyển Thu chen vào.
“Tướng công, người đó xúi quẩy, lỡ như va chạm thai nhi của chúng ta ……”
Sớm không về, trễ không về, cố tình đúng lúc này lại về, ai biết nó muốn làm gì.
Cũng may bây giờ trời đất bao la, bụng nàng là lớn nhất.
Quả nhiên lời kia vừa thốt ra, Bạch Diễn Trung liền nhíu mày.
Bạch Ngọc Lan thấy tình thế không ổn, nhanh chóng mở miệng, “Hiện giờ nương mang thai, tỷ tỷ đầu óc lại đột nhiên khỏe lên, đây là song hỷ lâm môn, huống hồ người đã tới cửa mà không gặp, người ngoài nhìn thấy……”
Trình Uyển Thu hung hăng trừng mắt liếc nàng, ngoài miệng lại nói theo: “Cũng đúng, nói không chừng gả cho người ta giải sát khí thì sao.”
Dù sao kia con đê tiện ấy đã gả chồng, có muốn cũng không gây nên song to gì, còn không bằng để đầu óc nàng tỉnh táo lại.
Sau khi hàn huyên một chút thì nghe thấy có người tới thông truyền, “Đại tiểu thư và Cô gia cùng nhau về.”
Người nọ nghĩ nghĩ, lại nói: “Còn mang theo không ít đồ vật đấy!”
Bạch Diễn Trung tuy rằng không vui khi đại nữ nhi trở về, nhưng là lại muốn giữ mặt mũi, không muốn bị nói xấu, bây giờ nghe thấy nàng còn mang theo đồ tới, càng không thể đuổi người đi, chỉ có thể nhàn nhạt phân phó: “Mời bọn họ vào nhanh đi.”
Không bao lâu sau thì thấy Bạch Lê Hoa và Lương Đại Lang tiến vào.
Tuy rằng quần áo hai người đơn giản, nhưng trong tay mang đầy đồ vật.
Không khỏi có chút cảm động, nàng còn có hiếu như thế.
Bạch Ngọc Lan nhìn thấy thì rất tức giận, không một tiếng động hỏi mẫu thân nhà mình: Đây là mẫu thân nói không cho nàng sống tốt đó sao?