Đáng tiếc người đó cũng không biết rõ.
Chỉ có thể đi xem xét chung quanh.
Đường phố cửa hàng san sát, phần lớn là bán tạp hoá, nông cụ, nguyên liệu vải thô, cũng có trà lâu, quán ăn vặt, buổi sáng người họp chợ nhiều, ở cửa hàng nào cũng đông người ra vào, trừ một nhà này
Trước cửa quạnh quẽ, ngay cả cờ để thu hút khách treo ở cửa cũng đầy bụi.
Lương Đại Lang và Bạch Lê Hoa đi vào, bên trong không một bóng người, cẩn thận tìm, mới phát hiện có một người trẻ tuổi mặc trường bào, ngồi trên quầy xem sách.
Bên cạnh là một cái gã sai vặt đang ghé vào trên bàn ngủ.
Người trẻ tuổi là chưởng quầy cửa hàng này, gọi là Lâm Từ Văn, gã sai vặt bên cạnh gọi là Trụ Tử.
Bạch Lê Hoa ho nhẹ một tiếng.
Trụ Tử lập tức giật mình nhảy dựng lên, hô, “Mời khách quan vào trong, khách nhân muốn ăn gì?”
Tốc độ nói cực nhanh như bị ma đuổi.
“Chúng ta không ăn cơm.” Bạch Lê Hoa nói, “Xin hỏi cửa hàng này có muốn chuyển nhượng không?”
Không đợi gã sai vặt nói chuyện, Lâm Tù Văn liền phất tay mời bọn họ đi, “Cửa hàng này không bán, các ngươi đi nhanh đi!”
Gã sai vặt nghe xong, nhìn hắn muốn nói lại thôi, biểu tình có chút uể oải.
Bạch Lê Hoa kỳ quái, người này rõ ràng là người đọc sách, nhìn bàn ghế bên trong bụi bặm, rõ ràng là đã lâu không có khách, giữ một cái cửa hàng như vậy, không buốn bán thì thật là khó hiểu.
Không đợi nàng nói chuyện, Lương Đại Lang mở miệng, “Chúng ta ăn cơm ở đây, chỗ này của các người có món gì?”
Lâm Từ Văn nhìn về phía gã sai vặt.
Gã sai vặt vẻ mặt rầu rĩ, “Thiếu gia, Phúc thúc hôm trước đã đi rồi, không có ai đứng bếp cả.”
Lâm Từ Văn thở dài, “Các ngươi đi đi thôi, cửa hàng của chúng ta sẽ không bán, đây là sản nghiệp cha ta để lại cho ta, không thể để nó hủy hoại trên tay của ta được.”
Bạch Lê Hoa rất muốn sặc nước, tiệm như bây giờ không phải đã bị hủy hoại rồi sao?
“Vậy ngươi đem cửa hàng này cho chúng ta thuê được không?”
Người này vẫn cứ lắc đầu, không muốn nhiều lời với bọn họ, đồng thời phân phó gã sai vặt lấy cái chổi đuổi người, chính mình lại cầm sách lên, nửa ngày lại buông xuống, biểu tình mờ mịt bất lực……
Bạch Lê Hoa và Lương Đại Lang bị gã sai vặt cầm chổi đuổi ra, không cẩn thận đụng phải một người.
“Ngươi không nhìn……”
Bạch Ngọc Lan bị đẩy té, đang muốn nổi cáu, sau khi thấy rõ người, biểu tình trên mặt thay đổi liên tục, ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng không nói được, “Ngươi…… Ngươi…… Ngươi……”
Nàng đánh giá cẩn thận Bạch Lê Hoa.
Một thân quần áo vải bố tuy rằng cũ nát nhưng sạch sẽ, trên mặt không có nước bùn hay bụi bẩn, tóc cũng không lộn xộn giống như lúc trước, không khỏi kinh ngạc, “Ngươi…… Ngươi đã khỏe rồi?”
Bạch Lê Hoa nhìn thoáng qua cái bụng nhỏ của nữ tử trông như mới gặp quỷ, bằng phẳng, eo nhỏ tinh tế, không nhìn ra đang có thai.
Nhớ tới đêm đó ở trước cửa Trình đại phu nhìn thấy một màn kia, Bạch Lê Hoa hơi mỉm cười, “Đúng vậy, ta đã khỏe thật rồi, muội muội.”
Nhìn đến bà béo xấu xí đối diện trắng trợn táo bạo đánh giá mình, Bạch Ngọc Lan quả thực ghê tởm muốn chết, ra vẻ cười giả lả: “Tỷ tỷ khỏe rồi cha mẹ nhât định sẽ cao hứng, cũng nên về nhà một chuyến chứ?”
Bạch Ngọc Lan nhỏ hơn hai tháng so với Bạch Lê Hoa, từ nhỏ đã thích trang điểm, hai tay không dính nước, cả ngày nũng nịu, hơn nữa được cha mẹ nàngyêu thương, bảo bọc như một thiên kim tiểu thư, một long muốn bay lên đỉnh làm phượng hoàng.
Bây giờ mời Bạch Lê Hoa về nhà, đơn giản chỉ là thấy nàng không tốt, muốn mượn cớ khoe khoang.
Đầu óc tốt rồi thì thế nào, chẳng phải đã gả cho người sa cơ thất thế, cả đời này kết cục đã định?
Nghĩ như vậy, Bạch Ngọc Lan lại cao hứng.
Cuối cùng nhà họ Bạch cũng sắp lên sàn, sắp gay cấn nữa rồi đây =))