Khuyên mãi, Trần quả phụ cuối cùng mới chịu nhận lấy khối thịt kia.
Bà đem toàn bộ bình muối nhà mình cho nàng, lại còn cho nàng thêm một chút bột mì, mấy cây củ cải.
Nàng nói, “Đều là đồ không đáng tiền, nếu con khách khí với thẩm, ta đây cũng không dám nhận đồ của con đâu.”
Bạch Lê Hoa đành phải nhận đồ.
Mà Trần quả phụ cũng là mệnh khổ, tướng công bà là thợ rèn, tay nghề tốt vô cùng, đáng tiếc không may mắn, chưa có con đã mất.
Cũng may nàng cũng thông hiểu, một mình sống nhờ vào ruộng cũng qua ngày.
Bạch Lê Hoa cùng nàng hàn huyên một chút thì đi về.
Nàng dùng bột mì và trứng gà rừng lấy từ sáng sớm bỏ thêm chút nước trong không gian nấu thành cháo, cắt thịt thành khối, ướp gia vị, bọc lại, rồi bỏ vào chảo dầu chiên lên.
Chiên đến lúc vàng óng thì vớt ra, đó là món thịt chiên giòn.
Thịt hầm củ cải.
Nấm xào thịt cắt lát.
Rau dại trộn.
Cháo thịt nạc.
Vậy là xong bữa tối, chỉ chờ bọn lương Đại Lang trở về là có thể ăn.
Bạch Lê Hoa bỏ đồ ăn vào trong nồi hầm, tránh cho mọi người trở về thì đã nguội, vừa đậy nắp nồi lên, một tiếng nói truyền tới: “Ai, Béo Nha, ngươi làm đồ ăn ngon gì đó? Ta từ xa đã ngửi thấy mùi rồi.”
Là Trần bá, chở lúa mạch của bọn họ về.
Vừa vui tươi hớn hở dỡ hàng, vừa trêu chọc nàng.
“Đâu có gì ngon đâu, chẳng qua chỉ là chút cơm nhà thôi, bá trở về có thấy nương ta chuẩn bị về chưa?”
Trần bá nói, “Ở ngay đằng sau chúng ta thôi.”
Lại nói vài câu chuyện nhà, Bạch Lê Hoa đem thịt tươi đã sớm chuẩn bị tốt đưa cho Trần bá.
Dù sao họ cũng ăn không hết, muối để ướp cũng không đủ, không bằng tặng cho ông, thu một cái nhân tình.
Trần bá gia cảnh không tồi, ngày thường cũng có thể mua thịt ăn, tất nhiên là không nhận.
Nhưng nghe Bạch Lê Hoa nói đây là thịt hổ, trong lòng lại ngứa ngáy, đây là thứ tốt đây.
Hắn suy nghĩ: Ai cũng nói lão hổ núi Đại Lương ăn thịt người, nếu giờ ta ăn thịt hổ, không phải là lúc khoác loác cùng người khác cũng có thể giỡn giỡn ra oai?
Nhưng lại thật sự ngại ngùng nhận lấy.
Mãi đến lúc Bạch Lê Hoa nói: “Bá cầm đi, dù sao ta cũng may mắn thôi, đúng lúc đi qua thấy nó đã tắt thở rồi, nhà của chúng ta ăn không hết.”
Lúc này mới chịu nhận.
Chờ bọn họ vừa đi, Lương Đại Nương bọn họ cũng đã trở lại.
Vừa nhìn thấy một bàn đầy thịt, đồ ăn, tròng mắt đều như muốn rớt ra, sau khi nghe đó là thịt hổ càng kinh hồn bạt vía.
Bạch Lê Hoa lại đem vừa rồi lý do thoái thác với Trần bá nói lại một lần, tóm lại là may mắn, vừa lên núi liền đụng phải một con lão hổ bị thương sắp tắt thở, nàng bị dọa sợ, cả nửa ngày không dám đi qua, sau khi xác định lão hổ đã chết, mới xẻ chút thịt đem về.
Miệng lưỡi lưu loát, miêu tả cảnh tượng giống như tự mình tới, hoàn toàn làm lơ vẻ mặt phức tạp của Tiết Thải.
Lúc nghe, tim mọi người như treo trên cổ họng.
Cuối cùng, Lương lão cha lòng còn sợ hãi, nói: “Về sau đưng đi nữa, người một nhà cùng ở bên nhau mạnh hơn tất cả.”
Miệng nàng đáp lời, rồi mời ăn cơm.
Tuy rằng ai cũng sợ lão hổ, nhưng bây giờ thịt đều đặt ở trong chén, Lương gia quanh năm suốt tháng không được ăn thức ăn mặn, đều nhịn không được nuốt nước miếng.
Mắt trông mong nhìn Lương lão cha.
Lương lão cha gắp một đũa rau dại bỏ vào miệng, “Ăn đi.”
Bạch Lê Hoa gắp một khối thịt hầm bỏ vào trong chén ông, “Nhiều lắm đấy, cha ăn nhiều một chút.”
“Con cũng ăn đi, con cũng ăn đi.”
Mọi người nhường nhau đang muốn động đũa, đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến một tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Bạch Lê Hoa lập tức buông đũa chạy ra, khóe miệng thật rõ ràng cong lên.