Sau khi làm xong, Bạch Lê Hoa đứng bên cạnh khoảnh đất lau mồ hôi.
Làm được một lat, nàng mệt đến nỗi mồ hôi đầy đầu, chung quanh đều là phân thúi, một cỗ mùi vị ghê tởm ám trên người, quả thực….
Tuy rằng nàng sớm vén váy lên, nhưng vẫn dính một chút chung quanh giày.
Nàng liền chùi lên trên mặt cỏ.
Lương Đại Lang ở bên cạnh không chớp mắt nhìn nàng chằm chằm, một lúc lâu sau yết hầu chuyển động một chút, hắn nói, “Béo nha, ta cảm thấy nàng đã thay đổi.”
Bạch Lê Hoa trong lòng “Lộp bộp” một chút, trên mặt lại không biểu tình gì, thậm chí còn cười với Lương Đại Lang, “Ta thay đổi chỗ nào?”
Nàng thầm nghĩ, nàng là nàng, không thể học theo cách sinh hoạt của Béo Nha.
Béo Nha kia cái gì cũng không hiểu, phân mà cũng dám bỏ vào miệng ăn thì làm sao nàng bắt chước được? Trở về làm chính mình là chuyện sớm hay muộn thôi.
Chỉ là khi nàng gả đến Lương gia đã là con ngốc rồi, Lương Đại Lang này làm sao biết được nàng thay đổi?
“Ta cũng không rõ ràng lắm, dù sao cũng là cảm thấy nàng đã thay đổi.”
Thay đổi thành cực kì xa lạ.
Hắn chưa từng nghĩ đến việc nương tử của hắn có thể khỏe lại, thậm chí lúc trước cưới Bạch Lê Hoa cũng là vì chân của cha cần mười lượng bạc.
Hắn cũng không nghĩ tới cùng nàng viên phòng gì đó, chỉ xem nàng như muội muội, không có tâm tư khác.
Dù sao điều kiện của mình cũng chỉ có như vây, chỉ đến khi trở về lần này nghe thấy béo nha gọi người khác là “Tướng công”, còn nói “Động phòng”, hắn mới nhớ đây là nương tử của hắn, vì thế mới lừa nàng “viên phòng”.
Trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, Béo Nha ngay thời điểm mấu chốt liền khỏe lại.
Lương Đại Lang không biết, hắn xem Béo Nha là muội muội hay là nương tử. (ôi ôi đại ca đã bắt đầu lung lay rồi ヽ(*⌒▽⌒*)ノ)
Nếu xem nàng là nương tử, A Noãn……
“Được rồi, mau đi về thôi, trên người thúi muốn chết.”
Bạch Lê Hoa nói, vẫn duy trì một khoảng cách với Lương Đại Lang, dù cho người này có phải tướng công nàng hay không, bị một người nam nhân ngửi thấy mùi phân thúi và mồ hôi trên người mình cũng khó mà chịu đựng được.
Rõ ràng là cùng làm giống nhau, tại sao trên người Lương Đại Lang không có mùi gì cả?
Thật là không công bằng.
Về tới nhà, Bạch Lê Hoa di tắm trước tiên.
Nơi này không có nước máy, đều là ra sông mà xách, cũng may nước sông trong vắt thấy đáy, không có dơ như kiếp trước.
Thật ra nàng muốn ra sông tắm, nhưng Lương Đại Lang sống chết không đồng ý, nói một cô nương mà ra sông tắm thật là kỳ quái, dù thế nào cũng phải xách đòn gánh chạy thật xa đi lấy nước cho nàng.
Dù sao thì nàng béo nên dùng nước cũng nhiều.
Lương Đại Lang dưới sông kiên nhẫn giặt sạch quần áo, Bạch Lê Hoa đem quần áo bốc mùi ngâm vào trong bồn gỗ.
Sau đó từ tủ chén bên trong lấy ra đồ ăn thừa mà lương đại nương trước khi ra cửa đã để phần lại.
Hai người ngồi ở trên bàn mỗi người một bên, nhìn nhau không nói gì.
Gạo là gạo cứng, cứng đến rát cổ họng, ăn hai miếng, Bạch Lê Hoa liền ăn không vô.
Cũng may Lương Đại Lang cẩn thận, nhường tất cả rau dại xào còn dư lại cho nàng.
Hắn nói, “Nàng ăn đi, ta không thích ăn rau dại.”
Sau đó ăn một chút canh rau, dùng sức nhai cơm cứng đến đỏ mặt tía tai, sau đó uống liền một ngụm nước nóng to.
Hán tử sống trên núi, ai lại không ăn rau dại.
Bạch Lê Hoa nghe lời nói dối sứt sẹo này, cũng không vạch trần, ăn rau dại xào, uống nước nóng, miễn cưỡng ăn đến lửng bụng.
Tâm tình phức tạp nhìn Lương Đại Lang ăn một chén lớn.
Một lúc sau hai người cùng nhau đi ra ruộng lúa mạch, Lý Tiểu Ngọc cùng Lương Đại Nương mới cắt được một chút, những người đang ở cạnh các nàng đùa: chứ không phải tới tối cắt cũng không xong đi.
Có đôi mắt sắc bén thấy Bạch Lê Hoa đi tới, lại bắt đầu trêu ghẹo, “Béo Nha, ngươi cũng đi cắt lúa mạch à? Cũng được a, nhưng đừng rớt nhiều hơn thu đi.”
Bạch Lê Hoa hô: “Trần bá, bà lo chú ý miếng đất của bà đi, bà mà không thu hoạch nhanh thì chim chóc thu hoạch hết cho bà đấy..”