Lúc này, Lương Đại Lang băm xong cỏ cho heo, từ chuồng heo đi ra, nghe bọn họ nói, chỉ nói: “chỉ là mèo mù vớ được chuột chết, đâu có lợi hại như mọi người nói vậy.”
“Nhưng ta muốn làm mèo mù a, ta ngày ngày đi loanh quanh trong rừng, cũng không gặp được chuột chết a!”
Sau khi một tiểu tử hơn hai mươi tuổi mở miệng, mọi người đều cười.
Người này tên Cát Lại, bởi vì trên đầu bị chốc đầu đã lâu, mọi người đều kêu hắn Cát Lại Tử (chứa trẻ bị chốc đầu – ghẻ lở trên đầu).
Nhà bọn họ tổ tiên là thợ săn, có chút của cải, người này từ nhỏ đã muốn làm thợ săn, đáng tiếc thực lực không cao, cũng không may mắn, mỗi lần vào núi đều tay không mà về.
Theo đạo lý mà nói, nhà hắn có tiền, đi trấn trên tùy tiện mở tiệm mua bán vẫn tốt hơn cái này, nhưng Cát Lại Tử đã quyết tâm phải làm thợ săn.
Ai cũng không nói được hắn.
Có một thời gian, nội dung tán gẫu sau khi ăn xong của mỗi nhà chính là: Cát Lại Tử hôm nay có săn được con mồi không?
Cát Lại Tử cũng không giận, càng thua càng hăng.
Thấy thú vị, Bạch Lê Hoa ở trong bếp, cũng không khỏi bật cười.
Trong sân có một tiểu hài tử bốn năm tuổi, nhìn lên thấy nàng ở đàng kia, liền lớn tiếng kêu: “Mau xem, cọp mẹ kìa!”
Mọi người theo ngón tay nhìn qua.
Tiểu hài tử lại kêu lên: “Chạy mau, lão hổ muốn ăn thịt người.”
Nghe soạt một cái, tiểu hài tử chạy không còn một mảnh.
Bạch Lê Hoa sững sờ ở tại chỗ, thật lâu không nói được gì. Chỉ cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười, không ngờ mình ở trong mắt hài tử lại dọa người như vậy.
Nàng lại không biết, có một đoạn thời gian, mỗi ngày trước khi ngủ, có hài tử không thành thật, mọi người liền hù dọa nói: “Mau ngủ đi, không ngủ ta đem con đưa cho Lương gia, làm cho mẹ lão hổ bọn họ trừng trị con.”
Nhóm tiểu hài nhi cũng không dám hồ nháo nữa, ngoan ngoãn ngủ.
Nhìn Bạch Lê Hoa ngây ngốc đứng ở đó, Cát Lại Tử vui vẻ, “Giờ cô biết mình thật đáng sợ chưa? Thân là một cô nương, lại làm cho mình giống như một người đàn ông hoang dã.”
Cũng không biết là đang nói đến việc nàng một mình đi vào núi, hay là nói đến việc nàng hành hung nhóm béo hổ.
Bạch Lê Hoa tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, “Ngươi tức giận ta bắt được gà rừng, trong lòng không thoải mái, cố ý tìm ta à.”
Cát Lại Tử cũng không tức giận, tiến đến trước mặt Bạch Lê Hoa, “Đúng đúng đúng, vậy ngươi dạy cho ta đi?”
Mọi người lại cười vang một trận.
Bạch Lê Hoa không để ý tới hắn: “Kỳ thật Đại Lang ca nói đúng, ta lần này chỉ do mèo mù vớ được chuột chết. Ta vào núi, thực ra cũng không phải vì săn thú, ta đi tìm một loại thảo dược, ai ngờ lạc đường, đi tới đi tới liền đi đến trong núi Đại Lương.”
Trách không được, một nữ nhân lại dám đi núi Đại Lương.
“Về phần gà rừng, là bị nhốt ở bên trong bụi gai, ta vừa lúc đi ngang qua, thuận tay nhặt chúng về.”
Người chung quanh đều mồm năm miệng mười mà cảm thán béo nha vận khí tốt (thật may mắn), lại có người chú ý tới nà ng nói thảo dược.
“Béo nha, chẳng lẽ ngươi biết nhận biết thảo dược sao?”
Bạch Lê Hoa ra vẻ cười thần bí, “Biết sơ sơ mà thôi.”
“Nếu không thì làm sao nói cô nương trong thị trấn lợi hại, ai da, Đại Lang ngươi lại may mắn nha, thôn Chu Tiên chúng ta sắp có nữ lang trung rồi.” (Nữ lang trung, đại loại như bác sĩ nữ ấy)
Người trong thôn tính tình thẳng thắn, không nghĩ ra nàng mới vài tuổi đã bị ngu đần, làm sao có thể đọc sách để nhận biết được thảo dược, chỉ biết Bạch Lê Hoa là cô nương trên trấn, không bình thường.
Nói một lúc, Bạch Lê Hoa thấy một bóng người quen thuộc đi về phía này.
Chạy nhanh như chớp vào nhà, cầm lấy cái cuốc:
“Ai da, không được, ta phải đem thứ này đi trồng trước đã.”
Dọc đường, người ta hỏi nàng đây là gì, nàng cũng chỉ nhếch miệng cười, không hé răng.
Làm cho mọi người thật là tò mò.