Lương Đại Lang không nói cho nàng biết, lần trước tên thợ săn to gan đi vào, bị dã thú bên trong gặm đến không còn xương, chỉ còn lại có mấy mảnh quần áo nhỏ và một vết máu dài.
Nếu Bạch Lê Hoa có bị gì, làm sao hắn ăn nói với người ta.
“Cha không phải bị bệnh sao, cả ngày ăn cháo loãng có vài hạt cơm sao được?” Bạch Lê Hoa lẩm bẩm một tiếng, đổi đề tài hỏi Lương Đại Lang: “Ngươi sao lại ra đây?”
Miệng vừa hỏi, liền biết đáp án.
Nơi này cách căn nhà cỏ rách của Lương gia chỉ có một ngã rẽ, sau ngã rẽ đường thẳng tắp khoảng chừng 50 thước.
Vừa rồi hành vi dũng mãnh của nàng không cẩn thận bị Lý Tiểu Ngọc thấy, đoán chừng một hồi cả nhà đều biết, Lương Đại Lang tự nhiên ra đón nàng.
Ngoài việc hai người không ngủ chung giường, Lương Đại Lang vẫn là người chồng mẫu mực.
Lúc về đến nhà, Lý Tiểu Ngọc đang ở trong sân lặt rau dại cùng với Lương đại nương, thấy bọn họ trở về, nàng âm thầm làm dấu cho Lương Đại Nương, “Nương, ngươi cùng đại ca bọn họ nói chuyện đi, ta đi vào trước.”
Sau đó liền hoang mang rối loạn đi vào phòng.
Lương Đại Lang khó hiểu dừng bước, “Nương, làm sao vậy?”
Lương Đại Nương trên mặt không rõ vui buồn, cũng cũng không có trả lời hắn, chỉ hướng về phía Bạch Lê Hoa vẫy tay:
“Con dâu cả, con lại đây.”
Bạch Lê Hoa đi qua.
Lương đại nương nắm tay nàng, nói, “Con dâu, trong nhà quan trọng nhất là phải hòa thuận, nhà của chúng ta tuy nghèo, nhưng lão bà tử ta để tay lên ngực tự hỏi không có lỗi với con, hiện tại ông trời có mắt, con tỉnh táo rồi, hãy quên những chuyện xảy ra trước đây đi, nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện, sống với nhau thật tốt, được không?”
Bạch Lê Hoa gật đầu.
Nàng hiểu Lương Đại Nương nói có ý gì, đơn giản là bảo nàng nén giận, không cần gấp rút tìm phiền toái trong nhà.
Liên tưởng đến động tác vừa rồi của Lý Tiểu Ngọc, nhất định là nàng đã nói gì đó, làm Lương Đại Nương trong lòng nghĩ nhiều.
Lương gia vốn dĩ là gia đình nghèo nhất thôn Chu Tiên, ngay từ đầu đã không được ưa thích, lúc sau lại cưới một con dâu ngốc, hôm qua trộm dưa của Lý gia, hôm nay lại dẫm hư ruộng của Trương gia.
Ai thích cho nổi?
Lương Đại Nương chính là sợ nàng ghi hận người khác, lại gặp phải việc gì.
Thấy nàng gật đầu, Lương Đại Nương cũng chưa thả lỏng, càng thêm dùng sức cầm Bạch Lê Hoa tay, nói, “Các con đều là tim là thịt của ta sinh ra, con đối tốt với người khác, người khác tự nhiên có thể đối tốt với con. Đặt mình trong hoàn cảnh người khác, Tiểu Ngọc kia, ta đi giúp con nói chuyện, nhà của chúng ta không thể tan rá được.”
Trong lòng Lương Đại Nương cũng không chịu nổi, tuy rằng Lý Tiểu Ngọc có chút gian xảo, nhưng sau khi gả đến Lương gia, cũng là cần mẫn chịu làm, một tay làm tốt việc trong nhà ngoài ruộng, giúp trong nhà không ít việc, tuyệt đối không rời đi.
Lúc đầu bà nghĩ con dâu cả không còn ngốc thì cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt, không ngờ vẫn là chướng khí mù mịt.
Vậy mà lại nháo đến muốn chia nhà.
Lương Đại Nương tuy rằng nhiều tuổi, nhưng đã quen làm việc nhà nông, bàn tay to khỏe, sức lực này làm cánh tay Bạch Lê Hoa đau buốt.
Nàng rút tay ra, “Nương, ngươi yên tâm đi, việc có thể làm hay không thể làm, lòng ta hiểu rõ, nếu bọn họ không chạm tới giớ hạn của ta, ta sẽ không làm ẩu.”
Người không phạm ta, ta không phạm người.
Lương Đại Lang đứng ở bên cạnh, nghe bọn họ nói chuyện như đánh đố, vẫn chưa hiểu, “Nương, Lê Hoa, hai người đang nói cái gì?”
Lương Đại Nương nặng nề thở dài, “Lúc ngươi vừa đi, nhị phòng đến tới thương lượng với ta, nói muốn chia nhà.”
Lương Đại Lang ngẩn ra, “Lão nhị đồng ý sao?”
“Cũng không trách.” Lương Đại Nương nói, “Lão nhị nói bọn họ muốn có con, không thể cả ngày cứ lo lắng hãi hùng.”