Tiết Thải hạ mắt xuống, thấp giọng nói: “Thược dược thiên ma cập mẫu đan.”
Ý cười trong mắt Hiên Viên Văn Hoán càng rõ ràng.
Trầm mặc một lúc, Tiết Thải xoay người nhìn Bạch Lê Hoa và Lương Đại Lang, cúi đầu thật sâu: “Béo Nha, Lương đại ca, thời gian này thật sự cảm ơn mọi người đã chăm sóc đệ.”
Không chỉ chăm sóc, mà còn biết rõ thân phận của hắn không đơn giản mà vẫn giữ hắn lại.
Bạch Lê Hoa cảnh giác nhìn Hiên Viên Văn Hoán, lại hỏi Tiết Thải, không, là Hiên Viên Thải: “Đệ thật sự quyết định rồi?”
Tiết Thải rầu rĩ nói: “Vâng.”
Vốn dĩ là muốn tự mình trốn đi, nhưng lại muốn biết rõ sức mạnh thần kỳ bắn chết lão hổ của Bạch Lê Hoa từ đâu mà đến, hắn biết rõ thân phận của Bạch Lê Hoa và bí mật trên người nàng nên mới ở lại nhà Lương gia.
Mấy ngày qua nhanh chóng.
Cả ngày ăn ăn uống uống như một hài tử bình thường, suýt chút thì vui đến quên cả trời đất, quên mất chính mình không phải là một hài tử bình thường.
Án tử của gia gia không rõ ràng, bây giờ ông vẫn còn chịu khổ trong lao ngục, sao mình có thể vô sỉ như vậy chứ!
Xuân lai hòa tuân trường mãn sơn, thược dược thiên ma cập mẫu đan.
Bài thơ về dược liệu này là thơ nhập môn mỗi người đều phải học, nếu Hiên Viên Văn Hoán còn nhớ rõ thì chắc chắn hắn tới đây để giúp đỡ.
Cũng đến lúc phải rời đi rồi.
Tuy Hiên Viên Thải đã hạ quyết tâm, nhưng Bạch Lê Hoa vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Không thích hợp, thật kỳ lại, tại sao người này lại đột nhiên có lòng tốt như vậy!
Hơn nữa lại lâu đến như vậy mới lại tới của, còn tra rành mạch chi tiết nhà bọn họ.
Bạch Lê Hoa thật sự không thích loại cảm giác này: “Nếu ngươi là đồ đệ của Hiên Viên Hồng thì tại sao không sớm nói rõ?”
Còn ngụy trang che dấu.
Hiên Viên Văn Hoán nói, “Ta cao hứng, ta vui.”
Thật vô cùng tùy hứng nha. Bạch Lê Hoa nghẹn lời.
Không ngừng lại lâu, người này lại nói, “Bạch cô nương, đã có ai nói với cô là cô rất đặc biệt chưa?”
“Đặc biệt chỗ nào chứ?”
“Đặc biệt béo, đặc biệt xấu, đặc biệt… hung dữ.” Hiên Viên Văn Hoán vươn tay phải ra thành nắm đấm, từng một “ưu điểm” nói ra thì đưa một ngón tay lên, cuối cùng còn tổng kết lại gật đầu, “Đặc biệt hơn Ngọc Lan cô nương nhiều.”
Bạch Lê Hoa: “…”
Nàng có thể không cần loại đặc biệt này không?
Quan trọng là Lương Đại Lang còn ở bên cạnh an ủi, “Ta không thấy nàng dữ chút nào, nàng… thật đáng yêu.”
Vẻ mặt của nàng càng phức tạp.
Nhìn vẻ mặt Bạch Lê Hoa như nuốt phải ruồi, tâm tình Hiên Viên Văn Hoán rất tốt, nữ nhân này thật sự không biết tốt xấu dám uy hiếp hắn, nàng ta không nghĩ tới mình đã ngầm giúp nàng xử lý không ít đuôi rồi.
Ví dụ như mấy tên tiểu tử trong thôn bọn họ.
Hắn chưa đắc ý được bao lâu thì đã nghe tiếng Bạch Lê Hoa vang lên bên tai, “Cảm ơn, còn ta thấy chưởng quầy cũng đặc biệt lẳng lơ, đặc biệt quyến rũ, đặc biệt quyến rũ người!”
Lời nàng nói có có ý tứ khiến sắc mặt Hiên Viên Văn Hoán biến đổi.
Nụ cười vẫn luôn treo trên môi chợt biến mất, cả người tản ra một luồng khí khiến người sợ hãi.
Lòng Bạch Lê Hoa trầm xuống. Xong rồi, nói sai rồi.
Ngay cả Lương Đại Lang cũng cảm giác được sự khác lạ, tay kéo Bạch Lê Hoa ra phía sau.
Hắn cảnh giác nhìn Hiên Viên Văn Hoán.
Nhưng không ngờ người này thay đổi thất thường như vậy, đột nhiên lại nở nụ cười đưa tay vén tóc ra sau tai.
“Đa tạ Bạch cô nương khen, để tỏ rõ tâm ý của ta thì tại hạ đặc biệt chuẩn bị một phần, à không, hai phần lậu lễ, hai vị đừng ghét bỏ.”
Đây không phải là chồn chúc tết gà sao, không có ý tốt.