Lý Tiểu Ngọc trợn trắng mắt, gầy cái gì mà gầy, bộ dáng bây giờ của nàng so với bộ dáng xanh xao vàng vọt trước kia ở nhà tốt hơn không biết bao nhiêu.
Nhìn dáng vẻ làm bộ làm tịch của hai mẹ con, nếu còn không hiểu bọn họ muốn gì thì Lý Tiểu Ngọc nàng quá ngu.
Nghĩ đến trước đây, nàng lạnh nhạt nói, “Không cần, nương, ta và Nhị Lang bây giờ chỗ ở cũng không có nên đang chuẩn bị đi xem nhà đây.”
Nghe nàng nói như vậy, hai mẹ con liếc nhau có chút hung phấn, xem ra lời đồn là sự thật, không uổng công bọn họ ở chỗ này đợi lâu như vậy.
“Muội tử, ca và nương đặc biệt đến đón các người đó?” Lý Đại Lực cười nói, “Đi thôi, chúng ta về nhà đi.”
Nương Lý Tiểu Ngọc cũng kéo nàng đi.
Nếu không phải trên mặt bà đang cười thì ngược lại thực sự có cảm giác cưỡng ép.
Nhìn thái độ bọn họ, Lý Tiểu Ngọc vốn dĩ lòng có chút thấp thỏm không yên, xụ mặt giãy ra khỏi tay nương nàng, “Ta tự đi được.”
“Cái con chết…… Hài tử, con đang có thai không thể mệt được, nương là muốn tốt cho con.”
Nương nàng phản xạ muốn kéo lỗ tai nàng, nhưng nghĩ đến tiền thì tay giơ lên lại biến thành gãi đầu mình, lời chửi rủa nha đầu chết tiệt kia cũng phải nuốt vào.
Trên mặt Lý Đại Lực cũng là vẻ mặt chân thành: “Đúng vậy, muội tử, dù là xây nhà hay mua nhà thì cũng phải có chỗ ở trước, đây là nhà mẹ đẻ muội mà còn lo gì nữa?
“Hay là chúng ta về đó ở vài ngày?”
Lúc này, lời xu nịnh của người Lỹ gia khiến lòng Lương Nhị Lang như bay bổng.
Bởi vì Lương gia nghèo, cho nên hắn rất mất mặt với Lý gia, người Lý gia nói chuyện với hắn đều rất cao ngạo lạnh lùng, cuối cùng cũng biết lấy lòng hắn.
Tuy rằng biết tâm tư bọn họ nằm ở trên tiền của mình nhưng bọn họ cũng không thể cướp đi a.
Nghĩ đến lúc này bọn họ thật sự không có chỗ ở, Lý Tiểu Ngọc do dự đồng ý.
“Được rồi.” Hai chữ này vừa ra khiến người nhà mẹ đẻ nàng cao hứng hỏng rồi, vui mừng hớn hở vây quanh hai người đi về.
Chưa đi được hai bước, nương nàng liền hiện nguyên hình, bắt đầu kể khổ:
“Ngọc Nhi, con không biết chứ nóc nhà của chúng ta bây giờ bị dột ghê lắm, thau thùng gì trong nhà đều lấy ra hứng…”
Lý Đại Lực sợ lúc này Lý Tiểu Ngọc bọn họ không muốn quay về nữa, xụ mặt quát lớn, “Nương, ngươi nói cái này làm gì?”
Hắn còn trông cậy tiểu tiện nhân này lấy bạc ra trả nợ cho hắn đó.
Nương hắn tự vả miệng mình pha trò, “Ai nha, con xem ta đãng trí này, về nhà ta nấu đồ ăn ngon cho các con.”
Mẫu tử này từ khi nào lại cẩn thận như vây? Rõ ràng muốn dụ dỗ lừa gạt bạc của họ.
Nghĩ đến bạc, lương Nhị Lang sờ ngực căng phồng của mình, bình tĩnh lại mỉm cười.
“Nương, người yên tâm, ta cũng biết trong nhà khó xử, mấy năm nay các ngươi nuôi dưỡng Tiểu Ngọc vất vả, ta sẽ tận tình báo đáp người.”
Mắt mẹ con Lý Đại Lực sáng lên.
Lại nghe thấy Lương Nhị Lang nói, “Bây giờ chúng ta liền đi chợ mua mười hay hai mươi cân thịt ba chỉ ăn cho đã.”
Một chút thịt ba chỉ, làm sao có thể tống cổ Lý Đại Lực?
Chẳng qua bây giờ thà ít còn hơn không có, bọn họ cũng không thể nói gì.
Đôi mắt nheo lại không nhị được liếc ngực của Lương Nhị Lang, ai không biết còn cho là hắn ham muốn muội phu a.
Lý Tiểu Ngọc liếc Lương Nhị Lang, trong lòng không hẹn mà cùng nghĩ: Sau khi trở về, nhất định phải đem bạc giấu cho kĩ.
Rồi xong đời 2 người này...