Ngày hôm sau Duệ Cẩn quả nhiên qua tìm Dương Dương cùng chơi, chỉ là đi cùng còn có cha mẹ cậu bé, xách theo đồ vật tới coi như quà ra mắt hàng xóm mới.
Gia đình Sở Uyên tiếp đón nồng nhiệt, đem thật nhiều đồ ăn ngon trong nhà ra mời mọi người thưởng thức. Anh bạn nhỏ Duệ Cẩn cũng mang theo một phần quà nhỏ tới tặng riêng cho bé Dương Dương, là bức tranh màu nước tả cảnh Sở nhỏ đứng bên cạnh hàng rào đầy hoa chơi lái xe ô tô cùng với bãi cỏ xanh mướt bên cạnh do cậu bé tự mình vẽ.
Từ bé Hú Dương nhỏ đã nhận được rất nhiều quà, thế nhưng đây là lần đầu tiên bé nhận được quà tặng từ bạn bè cùng trang lứa, hơi ngượng ngùng, nhưng sau khi nhận được cái gật đầu đồng ý từ cha, cậu vẫn vươn tay cẩn thận đón lấy món quà ấy.
Bạn nhỏ Duệ Cẩn lớn hơn so với Sở Hú Dương hai tuổi, dáng vẻ lúc này còn ngượng ngùng hơn cả nhóc con, tặng đồ xong hai má liền đỏ bừng e thẹn.
"Dương Dương ngoan, nhận được quà của bạn thì phải làm sao ấy nhỉ?" Bạch Dung thấy dáng vẻ hai đứa nhỏ bắt đầu phát triển mối quan hệ bạn bè thuần khiết đặc biệt đáng yêu, mỉm cười trêu chọc nhóc con nhà mình.
Dương Dương nhỏ nào hiểu hết được mấy lời này, nhóc biết quà là cái gì, thế nhưng cái khác đều không nghe hiểu nha, chỉ có thể ngơ ngác nhìn về phía cha mình. Bạch Dung vươn tay nhéo má cậu nhóc, buồn cười nói:
"Tất nhiên là phải nói lời cảm ơn với anh trai rồi, còn có thể tặng quà đáp lại anh trai nữa."
"Anh anh, cán cán." Sở Hú Dương nghiêng đầu nhìn ông bố nhà mình, mắt chớp chớp, miệng nhỏ bập bẹ nói.
"Là Anh trai, cảm ơn mới đúng." Bạch Dung sửa lại cách phát âm cho con trai, sau đó đẩy khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc hướng về phía Duệ Cẩn nhỏ nói:
"Phải nói với anh trai, bởi vì người tặng quà cho con là anh trai mà."
Sở Hú Dương chớp chớp mắt nhìn Duệ Cẩn, sau đó học theo câu nói của cha nhỏ nói: "Anh ơi, cảm ~ ơn ~."
Phát âm vẫn ngọng ngịu như cũ, dù sao cậu nhóc cũng mới có một tuổi, có thể ngoan ngoãn hiểu chuyện và làm theo đến bước này đã rất giỏi rồi, sẽ không ai bắt bẻ gì thêm nữa, Duệ Cẩn ngại ngùng lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói:
"Em trai Dương Dương không cần khách sáo."
"Hú Dương nhỏ nghe lời quá, vừa ngoan vừa đáng yêu thế!" Mẹ Duệ Cẩn thấy hai đứa bé đáng yêu không chịu được, nhích qua bế bổng Sở Hú Dương lên, vừa khen vừa niết nhẹ đôi má mềm mại của cậu nhóc. May mắn Sở Hú Dương không có sợ người lạ, để mặc cô ôm bế nhào nặn, không khóc cũng chẳng nháo, thậm chí còn có hơi vui vẻ nữa.
"Duệ Cẩn cũng rất ngoan và hiểu chuyện." Bạch Dung vươn tay xoa đầu cậu bé,
"Những đứa nhỏ tôi gặp được dưới nông thôn bản tính đều thực hoang dã, tự do, lớn bằng Duệ Cẩn đã biết theo người lớn bôn ba khắp nơi, còn biết vẽ tranh làm quà tặng bạn đã là điều hiếm thấy ở một đứa trẻ độ tuổi này rồi."
"Hì hì, con trai tôi không mấy giống so với những đứa trẻ khác, thằng bé nhút nhát lại dễ ngượng ngùng xấu hổ, còn sợ người lạ nữa, đến trường học cũng là kiểu nhàm chán không biết nô đùa, thường rất khó để kết bạn mới, hiếm có được một lần như lần này, nghe nói là thằng bé chủ động bắt chuyện với Hú Dương nhỏ nhà mọi người hả?" Mẹ Duệ Cẩn xoa nắn Sở Hú Dương xong liền chuyển qua xoa nắn con trai cưng nhà mình, khuôn mặt tràn ngập nét cười vui vẻ.
"Ừ, là thằng bé hỏi tên Dương Dương trước." Hiếm khi có người thảo luận chuyện thú vị về bọn trẻ cùng với Bạch Dung, cậu hứng thú ngồi nghe, bắt đầu trò chuyện vui vẻ với mẹ của cậu bé Duệ Cẩn.
"Ầy, này thật đúng là chuyện hiếm thấy à nha, xem ra thằng bé phải thích Dương Dương nhỏ nhà cậu lắm..."
Hai người lớn bắt đầu trò truyện, hai đứa nhỏ được bảo mẫu dì Phùng đưa đến phòng đồ chơi, để hai cậu nhóc tự chơi với nhau.
Phòng đồ chơi này chính là nơi tích trữ nỗi niềm nhung nhớ của Sở Tu Viễn với cháu nội cưng nhà mình, mỗi lần nhớ đến Sở Hú Dương ông lại mua thứ gì đó rồi đặt vào đấy, hi vọng cháu nội sẽ yêu thích mỗi khi đến đây chơi. Sự thật cũng giống những gì ông đã nghĩ, Sở Hú Dương rất thích những món quà ông nội tặng, cậu nhóc trân trọng tất cả mọi đồ vật trong phòng này, chưa từng ném vỡ hay vứt đồ lung tung bao giờ, mỗi lần chơi xong đều nhớ nhờ người khác giúp đỡ cất trở lại vị trí vốn có, lần tiếp theo mà muốn chơi thì lấy ra sau, cực kì cẩn thận chu đáo. Sở Tu Viễn bị chiếc áo khoác bông nhỏ cảm động đến không biết nói năng gì, ôm thằng nhỏ thơm liên hồi.
Buổi chiều, gia đình Duệ Cẩn nhỏ đã về nhà của mình, trước khi rời đi anh trai Duệ Cẩn nhỏ cũng đồng ý với Dương Dương là ngày mai lại qua chơi tiếp.
Lúc Sở Tu Viễn và Sở Ương tan làm trở về liền bắt gặp cảnh Sở Hú Dương đang lưu luyến đứng tiễn bạn ngoài cửa, đợi gia đình khách rời đi Sở Tu Viễn mới bước xuống xe bế bổng cháu nội cưng nhà mình lên, vừa chọc cười cậu nhóc vừa đi vào trong nhà.
Ngày hôm sau chính là sinh nhật của Sở Tu Viễn, trước đó mọi thành viên trong nhà đã thống nhất sẽ chụp ảnh lưu niệm gia đình sau khi khách khứa rời đi hết. Mặc dù hiện tại chính phủ đã cấm tổ chức tiệc tùng cỡ lớn, thế nhưng đến ngày hôm sau không khí trong nhà vẫn rất náo nhiệt, nhóm con cái trong nhà như Bạch Dung, Sở Uyên và Sở Ương bận tới xoay mòng mòng, Sở Tu Viễn thì đi theo tiếp đãi khách khứa, ngay cả ông cụ Sở cũng phải thay đổi thói quen ngồi thư phòng hàng ngày ra trò chuyện với khách.
Ngày hôm nay Sở Hú Dương nhận được rất nhiều bao lì xì đỏ, bên trong không có bao nhiêu tiền, có cái thậm chí chỉ chứa một món quà nho nhỏ, đều là tấm lòng của người đến mừng sinh nhật ngày hôm nay, Bạch Dung mỉm cười nhận giúp con trai, sau đó nhét hết vào túi nhỏ chuẩn bị riêng cho cậu bé từ trước, giữ lại để sau này con trai sử dụng.
Bởi vì ngày hôm nay trong nhà có rất nhiều người qua lại nên Sở Hú Dương cùng Duệ Cẩn chơi ngoài sân dưới sự trông coi của bảo mẫu và vệ sĩ, gần đây ánh mặt trời vừa phải, có vệ sĩ cùng nhiều khách khứa giúp đỡ để ý như vậy sẽ không có chuyện gì xảy ra được.
Bạch Dung tiếp tục hỗ công việc trong nhà bếp, vừa làm việc vừa nói chuyện với những người vào bếp tìm đồ ăn vặt thỏa mãn cơn đói khát. Đúng lúc này, một vệ sĩ trong nhà bước tới, nhỏ giọng thì thầm nói một câu với Bạch Dung. Bạch Dung nghe xong lập tức thay đổi sắc mặt, ánh mắt cũng sắc bén hẳn lên.
"Có chuyện gì vậy Dung?" Sở Uyên vừa làm xong việc trong tay, quay người thấy Bạch Dung thay đổi sắc mặt vội vàng hỏi.
Bạch Dung ngẫm nghĩ vẫn quyết định nói với Sở Uyên:
"Kẻ họ Bạch kia tới rồi."
Sở Uyên ngơ người một xíu, tiếp đó sắc mặt cũng thay đổi theo, hai người ở bên nhau đã được hơn một năm, anh tất nhiên biết người Bạch Dung nói là ai, và người kia đến đây tìm Bạch Dung sẽ có chuyện gì.
"Em, em muốn ra ngoài gặp ông ta hả?" Sở Uyên nhìn Bạch Dung nhỏ giọng hỏi.
Bạch Dung không chút do dự lắc đầu, hôm nay là sinh nhật cha Sở, cậu không muốn vì chuyện của mình mà khiến nhà họ Sở gặp rắc rối.. Truyện Việt Nam
Sở Uyên nhìn cậu một lúc, sau đó vươn tay nắm lấy bàn tay cậu nhẹ nhàng siết chặt, thì thầm an ủi:
"Yên tâm, anh sẽ không để bất cứ người nào quầy rầy đến cuộc sống của gia đình chúng ta."
Bạch Dung ấm áp ngẩng đầu nhìn anh cười, tiếp đó quay qua nói với vệ sĩ:
"Cậu nói với ông ta hôm nay trong nhà không đón khách, hỏi xem có chuyện gì hay không? Nếu không có thì mời người rời đi cho."
"Đã biết." Vệ sĩ gật đầu xoay người đi ra ngoài. Sở Uyên sợ Bạch Dung nghĩ nhiều sẽ khó chịu nên kéo cậu ra ngoài phòng khách nói chuyện cùng với mọi người, thuận tiện đi ra cửa bế con trai về.
Sở Hú Dương cùng Duệ Cẩn đang vui vẻ chơi lái xe trong bãi cỏ bên ngoài cửa lớn, loại cỏ nhà họ Sở trồng trên thảm cỏ ngoài sân này cũng chẳng phải cỏ cao cấp gì, theo cách nói của Sở Tu Viễn thì đây chính là khoảng không gian trống ra cho đám nhỏ trong nhà có chỗ chơi đùa mà thôi, cỏ còn có thể quý giá hơn người được sao. Trong sân có vệ sĩ riêng trông chừng Sở Hú Dương, ngoài ra còn thêm một bảo mẫu chăm sóc mọi việc nữa, không thể xảy ra vấn đề gì được.
Sở Hú Dương và Duệ Cẩn chơi đùa vui vẻ, hai đứa nhỏ lái xe chạy vòng quanh khắp trốn, trong sân ngập tràn tiếng cười hồn nhiên trong sáng của hai đứa trẻ, ngay cả đứa nhỏ vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời như Sở Hú Dương cũng đều lái xe đuổi theo sau mông người ta khach khách cười không ngừng, chơi đùa phấn khích. Có điều Sở Uyên vẫn quyết định đi tới, bế con trai ra khỏi xe đồ chơi.
"Cha, cha..." Sở Hú Dương bất chợt bị bế bổng lên không trung kinh ngạc quay đầu nhìn, thấy người bế mình là Sở Uyên lập tức cười toe toét, ghé sát mặt thơm cái chụt lên sườn mặt cha lớn, tặng kèm thêm một hàng nước miếng bóng loáng.
"Dương Dương ngoan." Sở Uyên cũng mỉm cười với bé, ôm con trai ngồi lên cánh tay mình hỏi:
"Mình vào trong nhà tìm cha con có được không?" Vừa nói vừa lau khô những giọt mồ hôi trên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé.
"Ừ, ừ, tìm cha, cha." Sở Hú Dương cười hì hì gật đầu, hai cánh tay mũm mĩm khua khoắng giữa không trung, vừa rồi cậu nhóc vui đùa quá mức vui vẻ, nhà bên dưới nông thôn không có bạn bè cùng trang lứa để chơi đùa cùng bé nên có chút cô đơn, bây giờ bỗng có người chơi cùng nên đương nhiên là phải vui rồi.
"Duệ Cẩn ngoan cùng vào trong nhà ăn chút đồ trước đã nhé." Sở Uyên quay người nói với đứa nhỏ còn lại.
"Vâng, được ạ." Hiển nhiên là Duệ Cẩn nhỏ cũng chơi rất vui vẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn bị hun đến nóng bừng đỏ ửng, trán lấm tấm mồ hôi. Dì Phùng lấy khăn lau mồ hôi cho hai đứa nhỏ, Sở Uyên dặn thím ấy bế Sở Hú Dương vào trong nhà, bản thân thì quay người đi ra bên ngoài.
Các hộ gia đình sinh sống quanh khu vực này phần lớn đều là người có thân phận và địa vị cao, người bình thường không thể tùy tiện tiến vào, hiển nhiên cha Bạch phải tốn không ít công sức mới vào được trong này.
Lúc Sở Uyên đi qua thì cha Bạch còn chưa xuất hiện, ông vẫn luôn ngồi bên trong xe không xuống, xe cũng không có ý định rời đi. Sở Uyên đứng cạnh cửa lớn nhìn hồi lâu, bởi vì cửa xe đóng kín nên anh không thấy được biểu cảm của cha Bạch lúc này, thế nhưng anh tin chắc cha Bạch có thể thấy được mình. Bạch Dung từng kể cho anh nghe những chuyện cậu đã phải trải qua khi còn nhỏ, đến ngay cả một người có trái tim thiện lương như Sở Uyên đều có ấn tượng cực xấu với người đàn ông này, không quan tâm chăm sóc vợ con mình thì cũng thôi đi, còn làm ra loại chuyện táng tận lương tâm với người vợ kết tóc của mình như vậy, loại người này trong mắt Sở Uyên căn bản không xứng làm đàn ông, không xứng làm cha của Bạch Dung.
Sở Uyên đứng trước hàng rào sắt trước cổng thêm một lúc thì cửa xe mới được mở ra, một người đàn ông bước xuống.
Người đàn ông vừa bước xuống xe trông còn khá trẻ, hẳn là không phải cha Bạch, cậu ta đi thẳng về phía Sở Uyên đang đứng.
"Xin chào, cho hỏi anh là Sở tiên sinh sao?" Chàng trai lễ phép hỏi.
Sở Uyên im lặng gật đầu không nói.
"Tôi là thư ký của ông Bạch, tôi nghĩ anh hiểu rõ ông Bạch mà tôi nhắc tới chính là cha của cậu Bạch Dung cũng chính là cậu nhà, ông cụ muốn gặp cháu trai của mình, tôi nghĩ anh nên tạo điều kiện hoàn thành ước mong này của ông ấy."
Việc ông nội muốn gặp cháu trai nghe có vẻ thực đúng lý hợp tình, nhưng hai hàng lông mày của Sở Uyên lại chẳng cách nào thả lỏng, bời vì người này không hề nhắc đến mâu thuẫn giữa Bạch Dung và cha Bạch dù chỉ một câu, chuyện Dung nhà họ năm đó bị chính cha ruột mình vứt bỏ thì nên tính toán sao đây? Sở Uyên lạnh lùng nhìn cậu ta một hồi mới mở miệng nói:
"Thực xin lỗi, tôi xin từ chối với đề nghị của các vị, Hú Dương là con cháu nhà họ Sở chúng tôi, không có chút quan hệ gì với người nhà họ Bạch các vị hết, mong các vị đừng tới đây quấy rầy sinh hoạt của nhà họ Sở chúng tôi thêm bất cứ một lần nào nữa. Ngoài ra, nhờ cậu chuyển lời đến ông chủ của cậu rằng, nếu ông ấy còn cố chấp làm phiền bất cứ thành viên nào trong gia đình chúng tôi, chúng tôi sẽ nhờ đến pháp luật can thiệp, ông ta sẽ phải tự mình gánh chịu mọi hậu quả."
"Sao anh lại nói như vậy? Lẽ nào anh không công nhận mối quan hệ vợ chồng giữa mình với cậu Bạch Dung, cùng với thiếu gia Hú Dương không phải con trai ruột của hai vị hay sao?" Dường như người thanh niên nọ không định để Sở Uyên rời đi một cách dễ dàng, bắt đầu khiêu khích mối quan hệ giữa hai người họ.
Sở Uyên chỉ liếc cậu ta một cái liền xoay người rời đi.
Thanh niên nọ còn muốn nói gì đó, nhưng nhân viên quản lý khu vực đã tới và lịch sự yêu cầu họ rời khỏi nơi này. Cậu ta thấy nói thêm nhiều cũng vô ích, lại quay đầu nhìn nhóm vệ sĩ đứng trước cửa lớn của nhà họ Sở, cau mày ngồi lên xe rời đi.
Sở Uyên vào đến trong nhà liền thấy Bạch Dung đang tiến về phía mình, cậu kéo anh vào trong phòng tránh đi ánh nhìn của người khác rồi mới nhỏ giọng hỏi:
"Anh vừa đi gặp người kia rồi hả?"
"Ừ." Sở Uyên cũng nhỏ giọng đáp, vốn anh chỉ thấy người đó không đáng mặt đàn ông thôi, bây giờ mới phát hiện đối phương còn cực kì vô liêm sỉ nữa.
"Hai người đã nói những gì?" Bạch Dung cau mày hỏi.
"Không có gì? Chỉ yêu cầu họ nhanh chóng rời đi thôi, anh, anh không muốn để Hú Dương gặp mặt ông ta." Sở Uyên thủ thỉ nói, anh thực sự không muốn con trai, hay thậm chí là Bạch Dung có bất cứ quan hệ gì với con người đó, thời khắc xoay người rời đi trước cổng chính lòng anh đã đưa ra quyết định này.
"Ừ, anh làm đúng lắm." Bạch Dung nghe vậy mỉm cười kéo người qua hôn một cái xem như phần thưởng, sau đó mới kéo anh đi trở lại gian ngoài.
Đến ngày thứ hai mới xem như toàn bộ khách khứa đã rời đi hết, mọi người dành phần lớn thời gian còn lại để nghỉ ngơi, ngày thứ ba sửa sang dung mạo về trạng thái tốt nhất cùng đi tới studio chụp ảnh đã hẹn từ trước.
Ông cụ Sở tựa hồ đặc biệt vui mừng, sắc mặt hồng hào bừng sáng, cũng không khó hiểu, năm nay ông cụ Sở đã ngoài tám mươi, thân thể khỏe mạnh, tinh thần phấn chấn, hiện tại có thể coi là gia đình tứ đại đồng đường, con cháu hiếu thảo, gia đình hòa thuận, ông cụ còn không vui vẻ được sao.
Ngoài những bức ảnh gia đình đầm ấm ra thì các trưởng bối trong nhà còn lưu trữ ảnh của riêng mình nữa, đám con cháu cũng chụp thêm thật nhiều ảnh, nhất là gia đình ba người Sở Uyên, Bạch Dung cùng với Sở Hú Dương, ảnh trong nhà, cảnh thật ngoài trời của gia đình nhỏ đều đủ để lấp đầy vài cuốn album rồi. Ban đầu hai người cũng không định chụp nhiều đến thế, nhưng không chịu được anh cả thuyết phục nên mới chụp thêm, huống hồ anh cả nhà họ là người thích xem trò cười của người khác nhất, sao có khả năng buông tha cho cặp đôi chồng chồng nhà họ một cách dễ dàng cơ chứ.
Trừ gia đình ba người Sở Uyên ra thì cặp đôi chụp nhiều thứ hai chính là ông cháu nhà Sở Tu Viễn và Sở Hú Dương, Dương Dương nhỏ kế thừa toàn bộ ưu điểm của gia đình họ, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp hết nấc, cũng không biết ngại ngùng trước ống kính, thoải mái tạo dáng theo chỉ dẫn của người chụp.
Thực ra chụp ảnh lưu niệm là một việc khá mệt mỏi, vừa phải tạo dáng, vừa phải trang điểm, rồi còn thay quần áo thường xuyên nữa, không có một việc nào là không giày vò người ta cả, may mà cả gia đình có được khoảng thời gian vui vẻ bên nhau nên dù có mệt đến mấy thì cũng không ai kêu ca hay oán thán điều gì. Đợi đến khi tất cả mọi người hài lòng rời khỏi studio về nhà, Bạch Dung cảm thấy thắt lưng đau nhức muốn chết, cậu chợt nghĩ, mấy cái trò này khiến người ta tốn sức không kém so với công việc đồng áng dưới quê, tóm lại chính là, Mệt!
"Ngày mai nhà mình đi khu vui chơi không?" Hiển nhiên là tâm trạng Sở Uyên lúc này cực kì vui vẻ, ngồi bên mép giường vừa mát xa eo cho Bạch Dung vừa đề nghị. Bạch Dung ngước đầu ra khỏi chăn, trợn trắng mắt nhìn trời nghĩ, còn muốn đi nữa hả?
"Đi không?" Sở Uyên thấy Bạch Dung không đáp lời mới thận trọng hỏi lại.
"Tại sao lại muốn đi chỗ đó?" Bạch Dung bất đắc dĩ hỏi. Đối diện với Sở Uyên cẩn thận từng chút một đối xử với mình, dù cậu có nghĩ ra trăm ngàn lý do để từ chối thì cũng không cách nào nói thành lời được.
"Dẫn Dương Dương đi thăm quan một lượt." Sở Uyên chớp chớp mắt nói.
"Thằng bé còn nhỏ như vậy, dẫn đi có thể chơi được cái gì chứ?" Bạch Dung nhớ lúc còn nhỏ mình cũng được mẹ dẫn tới khu vui chơi vài lần, thế nhưng lúc đó cậu còn quá nhỏ nên không nhớ được gì nhiều.
Sở Uyên chớp chớp mắt không nói gì.
"Thôi được rồi, đi thì đi." Bạch Dung thầm thở dài trong lòng, Sở con nhà họ chính là một bản sao của cái tên Sở cha trước mặt mà, nhìn thì có vẻ dễ nói chuyện, thực chất lại cố chấp muốn chết, việc mà anh đã quyết định muốn làm thì nói sao cũng nhất định muốn làm, có mất chín trâu hai hổ cũng chẳng kéo lại được.