Ngày hôm sau Bạch Dung cần đến Giang Thành xem thiết bị, ban đầu cậu tính tự mình lái xe tới đó, để Sở Uyên ở nhà trông coi công việc. Thế nhưng quyết định này lại khiến Sở Uyên không vui, bản thân anh chàng lại không dám tùy ý rời nhà đi theo cùng, biểu cảm khuôn mặt cũng bởi vậy mà trở lên cực kì rối rắm. Ông nội Sở nhìn thấu sự lo lắng của cả hai, xua tay nói:
"Đều đi cả đi, cục cưng để ở nhà ông chăm là được, không kẻ nào dám động tới nhóc con đó đâu mà lo."
"Vậy được rồi, ông nội à, thời tiết hai ngày nay càng ngày càng lạnh lẽo, ông mà có muốn đi ra ngoài thì nhớ mặc thêm quần áo dày dặn vào kẻo cảm lạnh đó nha." Bạch Dung ngồi bên cạnh mỉm cười dặn dò ông cụ.
"Biết rồi, tôi biết rồi, hai anh cũng vậy, hiện giờ nghiêm cấm tất cả mọi người trong nhà đều không được để bản thân bị cảm lạnh, bị cảm rồi thì không được phép đến gần Dương Dương nhỏ." Ông nội Sở không nhịn được bật cười giơ tay qua gõ đầu cậu mắng.
"Vâng ạ." Bạch Dung cười híp mắt gật đầu đáp, Sở Uyên ôm nhóc Sở con ngồi một bên nhìn hai ông cháu cười, cũng không biết anh đang cười cái gì, bộ dáng trông thực ngốc nghếch.
Bởi vì ngày hôm sau cần lái xe ra ngoài nên vào đêm hôm đó Sở Uyên đặc biệt khắc chế bản thân trong chuyện ân ái giữa hai người. Cả hai đang trong độ tuổi thanh xuân, còn đều là đàn ông nữa nên khá thoái mái trong vấn đề quan hệ đôi lứa, nhất là Bạch Dung, ngay từ khi đang có bụng bầu cậu đã dám quyến rũ Sở Uyên, hai người thỉnh thoảng còn chà xát, quấn lấy cùng giúp nhau giải tỏa cơn thèm ấy chứ. Bây giờ cả hai đã không còn gánh nặng nào nữa, thế nên đời sống sinh hoạt về đêm cũng càng ngày càng điên cuồng, nhiều lúc rục rịch đến nửa đêm còn chưa dừng hẳn, cặp đôi này đã phải kiềm chế hết nửa năm trời, lòng cũng thèm muốn tới khó chịu. Vốn dĩ Sở Uyên khá ngượng ngùng trong chuyện này, thế nhưng bản năng đàn ông lại không dễ gì kìm nén, nhất là khi người yêu thương cứ luôn nằm bên dưới thả thính quyến rũ chính mình, nhiều khi Sở Uyên còn chẳng cưỡng lại nổi một ánh nhìn của Bạch Dung nữa là, khẳng định sẽ lập tức biến thành sói trung thành nhảy vồ qua, ước gì có thể nuốt chửng con người dưới thân vào trong bụng mình.
Trước đây bời vì Bạch Dung không muốn lưu lại người thừa kế cho nhà họ Bạch nên cậu chưa từng kiếm bạn gái yêu đương, lại thêm khoảng thời gian đó cậu chỉ biết chuyên tâm vào việc làm sao để đối phó với cha Bạch, nên càng không có tâm trạng suy nghĩ tới vấn đề này. Thế nhưng kì thực Bạch Dung cũng là người có khát vọng khống chế mãnh liệt, mặc dù Sở Uyên là một người vừa chung tình lại có tính cách cực kì đơn giản, còn một lòng một dạ hướng về Bạch Dung nữa, nói thẳng ra là rất dễ khống chế, tuy nhiên, chắc có lẽ vì những chuyện đã từng xảy ra với mẹ của Bạch Dung tạo thành ám ảnh khắc sâu trong lòng cậu, hiện giờ cậu lại thực sự có tình cảm với Sở Uyên nữa, cuộc sống trôi qua yên ổn, vừa có con trai lại có người thương bên cạnh, mọi thứ đều quá mức tốt đẹp, tốt đẹp tới mức không quá chân thật, điều này khiến nơi sâu nhất trong lòng Bạch Dung gợn lên nỗi bất an, cậu sợ một ngày nào đó bản thân sẽ đánh mất những thứ này, cho nên Bạch Dung luôn cảm thấy không đủ, cậu muốn khống chế càng nhiều hơn nữa, muốn đem người này trói chặt vào người mình, nhưng dù cậu có thông minh, có không sợ chơi trò âm mưu lừa gạt với người khác đến đâu thì, cái thứ được gọi là tình yêu này cậu lại không thực sự hiểu rõ được nó, có đôi khi tính toán kỹ lưỡng đến mức nào cũng không tính ra được kết quả.
Bởi vì lòng luôn lo sợ mất đi tất cả những gì bản thân đang có ở hiện tại, nên Bạch Dung càng thêm cố gắng tìm cách trói chặt người ấy lại với mình, ngoài việc cho đi hết thảy những thứ bản thân có thể cho, cậu chỉ còn nghĩ ra được phương pháp nguyên thủy nhất chính là dùng chính cơ thể này để hấp dẫn cũng như khóa chặt ánh nhìn của Sở Uyên trên người mình, thế nên cậu vô cùng phóng khoáng trên phương diện này, không chỉ vì những cảm giác cực khoái mà bản thân nhận được trong lúc là.m tình với Sở Uyên, mà cậu còn muốn khiến cho Sở Uyên trầm mê say đắm cùng với nó, khiến anh không dễ dàng mất đi hứng thú với mình.
Vì vậy, có đôi khi Sở Uyên thực sự rất muốn kiềm chế xung động của bản thân thì Bạch Dung cũng không có ý định buông tha cho anh, một ánh mắt mời gọi, hay một động tác khiêu khích gợi tình thôi cũng đủ để khiến cho Sở Uyên phát điên. Dần dần, Bạch Dung cũng thuần thục nắm giữ được tiết tấu, đồng thời không ngớt tự hào với chính bản thân mình, cậu thực sự nắm giữ được người đàn ông này, ít nhất thì nửa đầu khoảng thời gian ân ái giữa hai người đều hoàn toàn nằm trong sự khống chế của cậu, còn về sau ấy mà, cả hai đều mất khống chế rồi thì cậu cũng đâu có cách nào khác.
Bởi vậy, vào đêm ngày hôm đó, người vẫn luôn muốn ngày hôm sau Bạch Dung có thể dễ chịu hơn một chút là Sở Uyên, lại một lần nữa mất khống chế.
Mặc dù Bạch Dung có cái nhìn thực phóng khoáng trong vấn đề này, thế nhưng cơ thể khó chịu sau mỗi lần ân ái thì không dễ dàng vượt qua như suy nghĩ, vậy nên, lúc này cậu chàng đang không ngừng dịch qua dịch lại tìm kiếm tư thế ngồi thoải mái nhất trên ghế xe ô tô.
"Dung này, em đang cảm thấy khó chịu lắm có phải không? Hay là chúng ta đi bệnh viện kiểm tra một chút xem sao nhé?" Sở Uyên vừa lái xe vừa lo lắng sốt ruột liếc nhìn về phía cậu không ngừng.
"Không cần đâu, anh lái xe cho cẩn thận vào đi." Bạch Dung xua tay nhắc nhở, đây cũng là cậu tự làm tự chịu, tối hôm qua có nhiều lần Sở Uyên đã muốn dừng hẳn lại, nhưng đều là cậu quấn lấy không chịu buông tha cho anh, có điều, đêm qua đúng là hai người họ làm có hơi kịch liệt thật, cảnh tượng dâm loạn đến mức ban ngày có nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Sở Uyên vẫn không quá yên tâm, nhưng hiện tại anh còn đang phải lái xe, có muốn kiểm tra thân thể Bạch Dung một lượt cũng không có cách nào thực hiện được, cho nên anh chỉ có thể âm thầm sám hối ngàn vạn lần ở trong lòng, lần sau bản thân nhất định không được hành động điên rồ như vậy nữa, nhưng mà Bạch Dung lúc ấy....
Mặt Sở Uyên bỗng đỏ bừng lên trong nháy mắt, sắp sửa bốc khói ra luôn rồi, hình ảnh kia quá mức sắc tình, Sở Uyên đỏ mặt nghĩ.
Hai người đi đến địa điểm hẹn trước tại Giang Thành, Bạch Dung vội vàng xuống khỏi xe, kì thực lúc đi đường cái chỗ kia cũng không có cảm giác gì, cứ ngồi mãi mới khiến người ta càng thêm khó chịu, đặc biệt là ngồi ghế ô tô.
Sở Uyên vẫn luôn lo lắng cho tình trạng cơ thể của Bạch Dung, sợ cậu thấy khó chịu nhưng không lên tiếng, vậy nên ánh mắt anh vẫn không ngừng quét qua quét lại để ý cơ thể cậu.
Sau khi Bạch Dung gặp mặt nói chuyện với ông chủ nhà máy thiết bị xong, mọi người lại đứng trước đám thiết bị cần thiết xem xét hồi lâu, Bạch Dung mới quyết định đặt hàng cùng với đàm phám các dịch vụ bảo hành về sau, để đảm bảo đôi bên còn ký thêm một bản hợp đồng, xong xuôi đâu đấy mới cùng Sở Uyên lên xe rời khỏi, còn thiết bị đặt mua thì nhờ chủ xưởng sản xuất bố trí người vận chuyển và nhân viên kỹ thuật đến lắp đặt chạy thử tại nhà.
Bạch Dung và Sở Uyên vừa rời khỏi liền lái xe tới gặp ông cụ Diệp Hồng Nho một chuyến, tiện thể mang theo quà cáp cùng số thảo dược Mạc Thiên trồng được trong khoảng thời gian một năm gần đây cho ông cụ luôn.
"Mấy thứ này của nhà hai đứa đều rất không tồi, có điều nếu để chúng mọc ngoài hoang dã sẽ càng tốt hơn nữa, không cần thiết tốn công sức chăm sóc quá kỹ lưỡng, thỉnh thoảng tới kiểm tra một chút là được, thấy chúng mọc quá dày đặc hoặc bị nhiễm sâu bệnh thì hẵng xử lý." Ông cụ Diệp Hồng Nho nhận lấy số dược liệu Bạch Dung đưa đến tỉ mỉ quan sát một lượt, nhắc hai người một số vấn đề cần chú ý xong rồi mới cười nói.
"Vâng, hiện tại tất cả vấn đề liên quan đến mảng dược liệu đều do Mạc Thiên phụ trách, cậu ấy hiểu biết hơn so với tụi cháu nhiều lắm." Bạch Dung cười cười đáp.
Diệp Hồng Nho gật đầu, đi vào trong thư phòng cầm một tập sách photo qua đưa cho Bạch Dung, sau đó lại dưới ánh mắt nghi ngờ khó hiểu của cậu giải thích nói:
"Đây là một số công thức dược thiện ông mới sưu tầm và biên soạn thêm cho cháu, hạng mục cần chú ý, kiêng kỵ, cùng với cách dùng và công dụng ông đều ghi chép rõ ràng bên trong rồi, cháu chỉ cần dựa theo đó mà xem thôi, nhỡ kỹ, có chỗ nào không hiểu thì phải trao đổi cùng với Mạc Thiên hoặc là gọi điện thoại hỏi ông chứ không được làm bừa nghe chưa, đồ liên quan đến vấn đề thuốc men như thế này, dùng đúng chỗ thì là thuốc tốt, dùng sai chỗ liền biến thành thuốc độc chứ chẳng chơi."
Khi ông nói những lời này vẻ mặt đặc biệt nghiêm túc, có thể thấy được ông cụ coi trọng vấn đề này đến mức nào.
"Cháu hiểu rồi thưa giáo sư, cháu nhất định sẽ yêu cầu họ nghiêm khắc thực hiện theo những gì ông viết." Bạch Dung vội vàng đứng dậy đón lấy tập sách ông cụ đưa qua, đồng thời nói lời đảm bảo chắc nịch.
"Vậy thì tốt, dù sao bây giờ Mạc Thiên cũng đang ở chỗ hai đứa, có chỗ nào không hiểu cứ tìm nó giải đáp là được." Diệp Hồng Nho vỗ vỗ vai Bạch Dung, nhắc nhở cậu ngồi xuống.
"Vâng, cháu đã hiểu." Gần đây Bạch Dung đã hoàn toàn nắm giữ được kĩ xảo giao tiếp hòa hợp với người lớn tuổi, mấy ông cụ, bà cụ thuộc thế hệ trước đều thuộc kiểu người có tính cách nghiêm cẩn khắt khe, mọi lời nói cùng sự nhắc nhở đều có đạo lý và kinh nghiệm của riêng họ, nếu không xác định chắc chắn những lời nói đó có vấn đề thì đừng nên làm trái ý làm gì cả, nếu đám con cháu mà cứ cố chấp làm trái ý họ, cũng chẳng có được lợi ích gì cho đôi bên.
Lúc đặt quà xuống rồi lái xe quay trở lại nhà thì Bạch Dung liền cảm thấy hơi mệt mỏi, cậu mơ màng ngủ quên ngay trên ghế phụ lái, tối qua hai người điên cuồng tới tận đêm muộn khiến cậu ngủ chẳng đủ giấc. Bây giờ đứa trẻ cũng đã chào đời, cậu ngồi xe đã không còn bị say xe buồn nôn giống như hồi trước nữa. Thế nhưng Sở Uyên vẫn còn nhớ in như cũ, anh sợ cậu ngồi xe lâu khó chịu nên mỗi lần phải lái xe đi đâu đều chuẩn bị sẵn chút đồ ăn vặt mang theo cho Bạch Dung, tùy thời lấy ra cho cậu ăn để giảm bớt cảm giác nôn nao đè nén trong lồng ngực bất cứ lúc nào.
Sở Uyên thấy cậu buồn ngủ liền giảm tốc độ xe xuống rất nhiều, chậm rãi lái xe vào thị trấn.
Xe vừa về đến thị trấn thì Bạch Dung cũng đã tỉnh táo trở lại, cậu nói muốn đi xem tình hình quán ăn nhỏ của nhà mình trên thị trấn một chút, vậy nên, Sở Uyên lái xe tới phía trước cửa quán ăn rồi mở cửa xe cho cậu nhìn ra ngoài.
"Em cứ nghĩ mở thêm nhà hàng mới sẽ khiến việc kinh doanh của quán cũ giảm xuống một chút, có điều nhìn tình hình, có vẻ cũng chẳng sa sút là bao." Bạch Dung nhìn quán ăn nhỏ tại ngã tư đường trước đó, hiện đang là giờ cơm trưa, bên trong quán ăn nhỏ ngồi chật kín người như cũ, cũng có rất nhiều người không tìm được chỗ ngồi đang đứng đợi bên ngoài cửa, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy giọng nói mạnh mẽ cùng tiếng dọn dẹp, thu thập bát đũa của em gái nhân viên phục vụ từ bên trong truyền tới.
"Giá cả đặt ra cho bên này thấp hơn một chút, khẩu phần đầy đủ, những người kiếm miếng ăn bằng cách bán sức lao động khẳng định đều sẽ lựa chọn qua bên này, những người này không chỉ có lượng cơm lớn, mà còn thực tiếc tiền, cho nên họ sẽ không qua bên phía nhà hàng lớn tiêu phí." Sở Uyên nói.
"Tất nhiên rồi, bên này chỉ có một mình mợ Mai nấu nướng, đồ ăn làm ra đúng là ngon thật, thế nhưng khẳng định không thể nào tinh tế và đẹp mắt như bên nhà hàng lớn bên kia được, mợ Mai là người tốt bụng, sợ để khẩu phần quá ít sẽ khiến họ ăn không đủ no, nên lượng cơm cùng lượng thức ăn nhất định phải vừa đủ, nguyên vật liệu nấu của nhà hàng lớn mặc dù cũng là đồ từ trong nhà mang tới, thế nhưng mấy món ăn bên này đòi hỏi thực nhiều công sức nha, khẩu phần không thể quá lớn, bằng không sẽ khiến thực khách cảm thấy thô thiển, chúng còn phải được bày biện một cách tinh mĩ đẹp mắt, giá cả chắc chắn sẽ cao hơn một bậc rồi, ai thèm quan tâm chứ, người nào không nỡ tiêu tiền thì cứ việc chạy qua quán nhỏ mà ăn, dám bỏ tiền lại muốn đẳng cấp liền qua nhà hàng lớn, cả hai bên đều ăn không được liền chẳng thể trách nổi em nhá." Bạch Dung nhún nhún vai nói với anh.
Sở Uyên nhìn bộ dáng trêu chọc của Bạch Dung không khỏi bật cười thành tiếng, anh thực thích nhìn một Bạch Dung như vậy, dáng vẻ nhẹ nhàng thoải mái.
"Quên đi, chuyện nhà người em cũng lười quản, chúng mình về nhà trông nom đứa nhỏ thôi, gần nửa ngày không được nhìn thấy thằng bé em có chút nhớ nhóc con, à đúng rồi, tối nay cũng đến thời gian cho thằng bé gọi video nói chuyện với cha nhỉ." Bạch Dung mới lười tốn tâm tư đi nghĩ cách phục vụ cho người khác, thằng Thuận tìm không ít nhân viên quản lý cho bên phía nhà hàng lớn, lại thêm không ít nhân viên phục vụ từng được trải qua quá trình đào tạo bài bản nữa, mấy chuyện này để giành cho mấy người họ lo lắng đi, cậu chỉ cần nắm bắt toàn cục là được rồi.
"Ừm, vậy chúng ta về nhà thôi, buổi tối đợi cha tan làm rồi lại gọi." Sở Uyên vừa nghĩ đến con trai thì vẻ mặt cũng ngập tràn dịu dàng cùng thương nhớ, chỉ ước gì bản thân có thể bay nhanh về nhà vây quanh đứa nhỏ.
Hai người tay trống trở về, không giống với những thôn dân khác, mỗi lần lên phố đều mua đủ các loại đồ ăn vặt hoặc trái cây về cho đám nhỏ trong nhà, mấy thứ này nhà họ có nhiều mà còn tốt hơn so với bên ngoài không biết bao nhiêu lần, đồ dùng cần thiết cho nhóc Hú Dương trong nhà càng không thiếu.
Nhắc đến đống quà cho Hú Dương nhỏ nhà họ, Bạch Dung chợt nhớ đến trận mưa lớn mấy ngày trước, mưa nguyên một ngày trời không tạnh, làn da nhóc Hú Dương nhà cậu quá mức mỏng manh, mỗi lần mặc quần tã đều có hiện tượng dị ứng mẩn đỏ, cho nên trong nhà thường chỉ quấn tã vải cho cậu nhóc, dán thêm quần tã bên ngoài để tránh rò rỉ, hôm đó bảo mẫu trong nhà phải ngồi giặt cả một chậu tã lót lớn, phơi hồi lâu còn chưa khô, lại không thể dùng lửa trực tiếp sấy khô, nếu không sẽ bị khói lửa quấn thân, vậy nên bảo mẫu suýt chút nữa khiến cho toàn bộ căn nhà bị bao phủ bởi tã lót. Sau đó Bạch Dung chính là người moi ra được chiếc máy sấy điện bên trong đống đồ vật chất đống do ông nội Sở với cha Sở mua về, lúc này mới giải quyết được vấn đề khẩn cấp về tã lót của Hú Dương nhỏ, trải qua sự kiện này Bạch Dung mới dậy lên được hứng thú với đám đồ hai vị trưởng bối mua về, không dọn dẹp không biết, động vào mới nhận ra hai vị trưởng bối thật có tầm nhìn xa trông rộng, chỉ có thứ mà họ chưa nghĩ ra chứ không có thứ gì là họ không có.
Cũng bởi vậy Bạch Dung có thêm một nhận thức sâu sắc, việc nuôi dưỡng đứa nhỏ đối với những gia đình khác là công việc tốn kém, với gia đình cậu lại giống như kiếm về không ít.
Hai người trở về đến nhà, Sở nhị vui vẻ vẫy đuôi chạy tới đón từ xa, quấn quít chạy vòng quanh xe.
Bạch Dung xuống xe dẫm nhẹ lên cái bụng mềm mại của Sở nhị đang nằm ngửa mừng hai người họ dưới đất, nói:
"Ngoan lắm, sao mày không trông nhà mà lại chạy ra đây?" Năm anh em khác của Sở nhị đều trưởng thành những chú cho to lớn, thân hình cường tráng, mạnh mẽ, một cục đen trắng đặc biệt uy nghiêm ngồi bất động ở đó, giờ đây đám trộm vặt quanh thôn đến ngay cả cửa cổng nhà họ cũng không dám bén mảng tới, chỉ sợ bị đám chó nhà Bạch Dung nhắm tới.
"Gâu gâu." Sở nhị quấn quanh chân cậu lăn lộn làm nũng, nhỏ giọng kêu lên.
"Được rồi, được rồi, mau đứng dậy còn đi về nhà nào, bao lớn rồi còn học đòi làm nũng." Bạch Dung giơ chân đá đá nó, tiếp đó liền dẫn theo chó nhà mình đi về.
"Nhóc nhà họ Bạch ơi." Bạch Dung chưa đi được mấy bước liền nghe thấy có người gọi mình từ phía sau, cậu ngờ ngợ quay đầu nhìn qua, thấy người đến là một thím trong thôn thì vội vàng dừng bước đợi người đi qua.
"Có chuyện gì không thím?"
"Oầy, theo bối phận thì thằng nhóc cậu không thể gọi tôi bằng thím được đâu nhé, phải gọi là bác gái mới đúng, khà khà." Người nọ nghe thấy cách gọi của cậu liền bật cười nói, người già thuộc thế hệ trước khá cố chấp với bối phận, cách gọi.
"Vậy bác gái có chuyện gì không ạ?" Bạch Dung cũng cười theo, phần lớn các hộ dân trong thôn đều cùng một họ, họ hàng dây mơ rễ má cũng nhiều, cậu chưa bao giờ hiểu rõ được hết mối liên hệ trong đó.
"Chuyện là thế này, nhà bác gái có thằng nhóc khoảng hai mươi tuổi hơn, mấy năm nay đều tất bật kiếm sống bên ngoài, aishh, một năm nay cả nhà bác mới gặp được nó được có một lần, còn chưa ở nhà được mấy bữa đã sắp phải đi, về đến nhà nó vẫn luôn kể cuộc sống bên ngoài vất vả ra sao, mỗi lần nó rời đi lòng bác đây lại khó chịu khôn cùng." Người phụ nữ vừa nói vừa thở dài, vẻ mặt âu sầu buồn bã.
Bạch Dung không tiếp lời, im lặng đợi bác ta nói tiếp phần còn lại.
Người nọ thấy Bạch Dung không tiếp lời liền có hơi xấu hổ, chỉ đành phải nói tiếp,
"Khoảng thời gian trước bác nghe nói Lưu Dực chuẩn bị ở lại trong thôn làm việc cho nhà cháu, còn được trả lương, ta liền nghĩ, thằng nhóc nhà bác cũng chẳng thua kém người ta điểm nào, cứ ở bên ngoài làm công cho người ta mãi cũng không phải cách, cháu xem có thể hỗ trợ tìm một công việc thích hợp cho thắng nhóc đó giúp bác được không, nhà bác cũng chẳng dám đòi hỏi mức lương quá cao, nhà cháu trả người khác ra sao cứ trả cho nó như vậy là được, cháu trai Bạch là người xuất sắc, có bản lĩnh, về thôn chưa tới một năm việc kinh doanh đã phát đạt đến như vậy, hiện tại quy mô càng ngày càng lớn, chắc hẳn cũng khuyết thiếu nhân lực phải không?"
Bạch Dung lặng thinh nghe xong ý đồ tới đây của vị bác gái này, cậu mỉm cười nói:
"Đúng lúc nhà cháu cũng đang có ý định tuyển thêm người, có điều con trai nhà bác biết làm những gì? Có kỹ năng sở trường nào không? Đến nhà cháu liệu có chịu đựng nổi khó khăn vất vả khi làm mấy công việc kia?" Đám thanh thiếu niên thời nay đều quen được chiều chuộng, làm việc dưới sự che chở của cha mẹ, Bạch Dung sắp xếp công việc cho thằng nhóc nọ, nó không làm được lại về nhà phàn nàn oán trách với cha mẹ thì việc tốt cậu làm còn chẳng phải biến thành việc xấu hay sao, đến lúc đó cậu lại trở thành người xấu trong miệng người nhà họ.
"Làm nổi, khẳng định có thể làm được, gia đình bác cũng không quan tâm nó có thể kiếm được nhiều ít, chỉ muốn nó tôi luyện chính mình, đây cũng được coi như một con đường có thể lựa chọn trong tương lai, đi mấy công xưởng nhà máy sản xuất kia có thể làm được bao nhiêu năm chứ, tuổi tác lớn rồi cũng không có lấy một cái nghề hẳn hoi, sau này biết làm gì kiếm sống." Người phụ nữ nói với vẻ mặt buồn bã, tựa hồ thật sự lo lắng cho tương lai con em mình.
Bạch Dung suy nghĩ một chút mới nói:
"Vậy được, đến lúc đó để cậu ấy qua nhà cháu thử trước xem sao, thế nhưng có lời này cháu cần phải nói với bác gái trước, nếu con trai bác mà không làm nổi thì chúng cháu cũng không cách nào giữ người lại làm tiếp, ngược lại có khả năng lãng phí thời gian của cậu ấy, tất nhiên, nếu cậu ấy làm tốt thì tiền lương chắc chắn sẽ không thể thiếu."
"Được, được chứ, tất nhiên là cần phải thử trước rồi, chúng ta cứ quyết định thế nhé, đến lúc đó bác gái trực tiếp dẫn người qua nhà cháu." Người phụ nữ thấy Bạch Dung nhận lời lập tức vui vẻ hẳn lên, lại sợ cậu hối hận, vội vàng cất tiếng hi vọng cậu đưa ra một lời đảm bảo.
"Được, đợi cậu ấy trở lại cứ qua nhà cháu một chuyến trước, thằng nhóc Lưu Dực cùng với bạn gái nhỏ nhà nó còn chưa đủ hai mươi tuổi, chẳng phải vẫn làm rất tốt đó sao, về phần tiền lương cũng sẽ tăng dần cho họ." Bạch Dung nói.
"Được, quyết định vậy đi."
Người phụ nữ nhận được lời khẳng định từ cậu không khỏi thở phào nhẹ nhõm, lập tức vui vẻ xoay người rời đi.
Bạch Dung về tới nhà liền thấy Sở Uyên ôm con trai ra ngoài sân phơi nắng, còn không ngừng vươn đầu ngó về phương hướng cậu sẽ trở về ngóng trông, Bạch Dung lập tức đi tới trêu trọc nhóc con nhà mình.
"Dung này, đợi nhà kho xây xong cũng đến lúc thuê người về làm việc rồi nhỉ?" Từ trước đến giờ Sở Uyên đều thuộc kiểu Bạch Dung chỉ đâu anh đánh đó, sai làm gì thì làm nấy, hiếm khi cần lo lắng đến chuyện khác, khó lắm mới có được một lần chủ động hỏi chuyện như lần này.
"Ừ, đúng là cần thuê thêm người thật, số người hiện tại căn bản là không đủ dùng." Bạch Dung nói.
Sở Uyên gật đầu coi như đã biết, sau đó cũng không hỏi thêm gì nữa.
"Sao thê?"
"Không có gì," Sở Uyên nhếch miệng cười, "chỉ là nhân tiện em thuê thêm một người về xỷ lý sổ sách đi, chớ để bản thân quá mức mệt mỏi."
"Không cần, sổ sách trong nhà hàng cứ để cho thằng Thuận xử lý là được rồi. Trong nhà không có bao nhiêu sổ sách cần tính toán cả, một mình em có thể làm xong được, thực sự không được thì chẳng phải vẫn còn anh đó sao." Bạch Dung hiểu rõ anh đang lo lắng cho mình, bất giác an ủi anh một tiếng.
"Ừ, cũng đúng." Sở Uyên cũng mỉm cười gật đầu với cậu.
Ông nội Sở ngồi đối diện cả hai cũng đang híp mắt phơi nắng, Bạch Dung bất chợt quay qua nói với ông cụ:
"Ông nội ơi, số rượu gần đây nhà chúng ta ngâm thế nào rồi."
"Ừm, không tồi," ông nội Sở vừa nghe đến chữ "rượu" là khí chất toàn thân lập tức có chút thay đổi, gật gật đầu đáp, sau đó ông cụ suy nghĩ thêm một chút liền bổ sung nói: "Rượu cẩu kỉ tử và rượu tỳ bà cháu ngâm đều rất ngon, chỉ là độ cồn có hơi thấp."
Bạch Dung vừa nghe liền biết ông cụ muốn nói cái gì, cậu tươi cười đáp:
"Độ cồn quá cao sợ là không tốt cho thân thể ông nội, rượu thuốc nhà chúng ta ngâm vừa hay thích hợp cho ông nội thưởng thức, còn tốt cho thân thể, có điều ông nội vẫn nên uống ít thôi."
Ông nội Sở nghe xong liền trầm mặc, nhắm mắt tiếp tục phơi nắng, không để ý tới cậu nữa.
Sở Uyên với Bạch Dung trao đổi ánh mắt một cái, Bạch Dung nhún nhún vai liếc anh như muốn nói: Hồi trẻ ông nội chắc chắn là một tên quỷ nghiện rượu mà.
Sở Uyên không hiểu được ý nghĩa biểu đạt phức tạp như thế thông qua ánh mắt cậu, chỉ có thể mỉm cười ngốc ngếch nhìn Bạch Dung, trong mắt lại tràn đầy vẻ mờ mịt.
||||| Truyện đề cử: Cuồng Long Vượt Ngục |||||
Bạch Dung bất đắc dĩ lắc đầu buông tha, đứng dậy đi làm việc của chính mình.
Ngày hôm sau thiết bị cùng người lắp đặt đã tới nơi, mấy người họ phải mất nguyên một ngày mới lắp đặt đồng thời chạy thử và điều chỉnh thông số xong cho số thiết bị mang tới.
Bạch Dung nhìn căn nhà kho rộng rãi sáng sủa của nhà mình thầm thỏa mãn không thôi, ban đầu mặt bằng nơi đây quả thực là rất rộng lớn, thế nhưng chưa có bất cứ kết cấu hạ tầng nào cả, hiện tại cuối cùng cũng ra hình ra dáng, có quy hoạch kha khá rồi, trừ khu vực chế biến sản xuất ra còn có nơi lưu trữ hàng hóa nữa, như vậy mới hoàn chỉnh chứ.
Sau khi kho hàng được chuẩn bị xong xuôi, số khoai lang đỏ cùng bắp ngô trồng trên mười mẫu đất trước đó đã có thể vận chuyển trở về, nhà Bạch Dung không đủ người nên chỉ đành tìm thuê người trong thôn, người dân trong thôn khoảng thời gian này nếu không phải đã ra ngoài tìm việc vặt làm thêm cũng là rảnh rỗi trong nhà không có việc gì làm, nghe nói nhà Bạch Dung cần thuê người liền chạy qua đây không ít.
Lần này Bạch Dung không chỉ chuyển toàn bộ khoai lang đỏ với bắp ngô qua kho hàng lưu trữ, cậu tính toán một chút thấy đã sắp đến tháng mười hai âm lịch, liền có suy nghĩ trồng khoai tây vào khu vực đất trồng khoai lang trước đó.
Nhân lực gieo trồng khoai tây cần thuê cho đủ, không chỉ cần có người chuyên môn ở lại trong nhà lựa mầm cắt củ giống khoai tây, trong lúc trồng còn cần có người đào rãnh, thêm người dựa theo khoảng cách nhất định đặt miếng khoai giống, ngoài ra còn cần rắc phân bón và lấp đất nữa, một người căn bản là không làm hết được.
Bạch Dung không muôn sử dụng phân bón hóa học bên ngoài để trồng nhiều loại thực phẩm, vậy nên cậu chuyển mục tiêu qua các loại phân nhà tự ủ.
Nhà cậu hiện giờ chăn nuôi lợn, gà, còn có dê nữa, lương phân do đám súc vật thải ra hàng ngày cũng thực không ít, tuy nhiên, phân gà và phân dê đều cần trải qua quá trình ủ lên men rồi mới có thể sử dụng, trong số đó phân bón ủ làm ra từ phân dê là thích hợp để trồng khoai tây nhất.
Bạch Dung nhớ tới số phân dê trước đây nhà họ thu thập được đều do một tay Tống Hải Trần xử lý, cậu liền đi qua hỏi thăm anh ta vấn đề ủ phân bón có thể thực hiện được không.
"Chuyện này không khó, chỉ cần cho tôi thêm vài người hỗ trợ là được." Tống Hải Trần vẫn ít nói như thường lệ, nói thẳng luôn vào vấn đề Bạch Dung muốn tìm hiểu.
"Thật tốt, ban đầu tôi còn tính tìm Ngô Hữu Vi hỗ trợ đâu, để anh ta dạy anh cách làm, nếu anh đã nắm rõ phương pháp thì càng tốt, phía anh cần thêm bao nhiêu người, để tôi còn đi thuê."
"Ba đến năm người là đủ, cần người không sợ bẩn sợ vất vả, ngoài ra còn cần chuẩn bị thêm mùn cưa và rơm rạ nữa." Tống Hải Trần ngắn gọn nói ra yêu cầu của mình.
"Được, không thành vấn đề." Bạch Dung nói chuyện với anh ta xong liền đi xuống núi.
Anh bạn Tống Hải Trần này đúng là một tên lập dị, mỗi ngày chỉ thích ngẩn người bên trên núi, trừ thời gian ăn cơm ra Bạch Dung rất ít khi thấy được bóng dáng đi xuống núi của anh ta.
Bạch Dung đi xuống núi đúng lúc gặp được Mạc Thiên cũng đang đi trở về nhà, Mạc Thiên đoán được cậu mới từ chỗ Tống Hải Trần trở về liền đi qua hỏi một tiếng:
"Người nọ không phải bị câm hay sao? Tôi đến đây lâu vậy rồi hình như chưa thấy anh ta mở miệng nói chuyện lần nào, lần trước đi ngang qua đó trùng hợp gặp được còn chào hỏi anh ta một tiếng, đối phương lại chỉ gật đầu coi như chào lại chứ không phát ra bất cứ âm thanh nào, làm tôi vẫn luôn cho rằng anh ta không thể nói chuyện được chứ."
"Chẳng biết nữa, có lẽ tính cách bẩm sinh đã như vậy rồi, cũng có thể liên quan đến những trải nghiệm trước đây." Bạch Dung tùy tiện đáp.
Mạc Thiên nhún nhún vai.
"Đúng rồi, tự dưng cậu đi qua bên đó làm gì, tôi nhớ rõ cậu đi thẳng lên núi sẽ nhanh hơn, cũng dễ đi hơn mà." Bạch Dung chợt hỏi.
Mạc Thiên sửng sốt hơi ngây người trong chốc lát, đáp:
"Không có gì, đi lòng vòng xem địa hình ra sao thôi, cho nên mới lượn qua bên đó xem thử."
Bạch Dung im lặng liếc cậu ta một cái không nói.
"Đi nào, nhanh về nhà ăn cơm thôi, đói chết mất rồi, đúng rồi, hôm nay nhà mình nấu món gì thế?" Mạc Thiên hỏi.
"Chỉ biết ăn là giỏi, tôi có bỏ đói cậu bao giờ chưa?" Bạch Dung cạn lời liếc cậu ta một cái, tại sao tự dưng nhà cậu lại biến thành căn cứ cho đám tham ăn tục uống này rồi chứ? Kẻ đến sau tham ăn hơn người tới trước.
"Thì đúng là không có bị bỏ đói bao giờ, chỉ luôn có cảm giác ăn không đủ mà thôi." Mạc Thiên thành thật bày tỏ suy nghĩ trong lòng.