Củ sen sinh trưởng bên trong không gian vẫn có sự khác biệt so với sen bên ngoài, mấy thứ như củ sen thường có hương vị nồng đậm, ăn vừa giòn vừa ngọt, nước lại nhiều, độ ngon không kém cạnh mấy so với trái cây nhà họ trồng ra.
Bởi vì đám củ sen kia sau khi rửa sạch nhìn đặc biệt ngon miệng nên Sở Uyên và Bạch Dung quyết định một lần đào nhiều chút đem về, gần như đem số củ sen có thể lần mò ra được xung quanh hồ nước đều mò ra hết. Để che mắt người khác, hai người còn đặc biệt trộm lái xe lên thị trấn, một phần là muốn kiểm tra tình hình làm ăn của hai nhà hàng lớn nhỏ gần đây, một phần là tìm kiếm nơi kín đáo đem củ sen từ trong không gian lấy ra ngoài, sau đó đặt vào thùng xe được che kín phía sau rồi vận chuyển về trong thôn, che giấu tai mắt, Bạch Dung từng nói đùa với Sở Uyên rằng, hai người bọn họ sắp trở thành đặc công đến nơi rồi, đặc công chuyên đi vụng trộm đồ ăn.
Sở Uyên nghe vậy chỉ cười cười không phản bác, chỉ cần là mong muốn của Bạch Dung thì bảo anh đi làm gì cũng được.
Việc làm ăn của hai quán ăn lớn, nhỏ nhà họ trên thị trấn xác thực là vô cùng tấp lập, nhất là nhà hàng lớn mới mở kia, món lẩu gần đây có thể nói là buôn may bán đắt, nhiều người có máu mặt lại thích phô trương, khoe thể diện trên huyện đều tranh nhau tới đặt bàn tại nhà hàng bọn họ, hơn nữa, thằng Thuận còn nói, hiện giờ nhà hàng bọn họ đã bắt đầu mở hình thức đặt bàn cơm tất niên, mà người gọi tới đặt bàn thì nhiều vô kể.
Sau khi Bạch Dung nhìn danh sách đặt bàn do thằng Thuận thống kê lại liền nói với cậu ta:
"Nửa tháng đầu năm có khả năng số lượng dê bị tiêu hao nhà chúng ta sẽ càng nhiều hơn, vốn anh mày còn muốn dùng nó để làm chiêu trò quảng cáo này nọ, bây giờ xem ra đã không cần nữa, lượng dùng cần tính toán chặt chẽ một chút, tránh cho đến lúc đó không đủ bàn lại đắc tội với người ta."
"Em cũng nghĩ vậy." Thằng Thuận gật đầu tán đồng.
Nếu để mấy vị khách kia nghe thấy được cuộc đối thoại này của hai người họ, có khi phải phát sầu tập thể mất thôi, người ta mở nhà hàng, quán ăn đều hận không thể đem hết thứ tốt trong nhà ra khoe khoang, quảng cáo với bên ngoài, nếu như việc làm ăn phát đạt liền tất bật đi chuẩn bị nguyên vật liệu dự trữ cùng hàng tồn kho, nhà này thì hay rồi, có thứ gì tốt là khống chế, là cắt giảm. Còn đưa ra phương thức giới hạn số lượng gì đó nữa, nhà họ kinh danh cái kiểu gì không biết.
Đáng tiếc, Bạch Dung mới lười quan tâm đến suy nghĩ của người khác, cậu chỉ không muốn đến lúc đó chọc phải vấn đề phiền phức gì mà thôi, kế hoạch cho mùa đông năm nay của cậu không hề ít, nào có thời gian xoắn xuýt mấy vấn đề vô bổ đó cơ chứ.
Củ sen đào từ trong không gian mang ra ngoài xong là mấy người trong nhà đều rửa sạch rồi trực tiếp coi như hoa quả mà ăn sống luôn, nhất là bạn nhỏ Lưu Khải Đệ, thằng bé ngày thường được ăn không ít đồ ngon trong nhà anh trai Bạch của nó, thế nhưng chẳng biết có phải do bị cuộc sống khốn khó đói khổ trước đây doạ sợ rồi hay không, mà hiện tại chỉ cần phát hiện ra có đồ ăn ngon là ra sức chuyển vào trong phòng nhỏ của mình giấu đi, nói gì mà phải cất kĩ để ăn dần, chứ không ăn hết rồi là sẽ không còn nữa.
"Thứ này không cất giữ được mấy ngày, để lâu sẽ bị hỏng." Bạch Dung đang bế Hú Dương phơi nắng, nhìn bộ dáng này của thằng bé liền cảm thấy buồn cười.
Cậu nhóc Lưu Khải Đệ vẻ mặt rối rắm, có chút đồ ngon mà cậu nhóc còn không được cất giấu là sao, rõ ràng trẻ con nhà khác giấu đồ đều là hết rương này lại đến rương khác cơ mà, thực khiến người ta buồn bực không thôi.
"Vậy, anh Bạch Dung nghĩ biện pháp giúp em với đi." Lưu Khải Đệ nhăn mặt, cực kì đáng thương nhìn về phía Bạch Dung cầu cứu, thằng nhóc này chẳng khác nào con sóc nhỏ, hành động giấu đồ ăn đã thành bản tính trời sinh.
"Có biện pháp nào nữa, ăn xong lại tới nhà anh lấy thêm là được rồi." Bạch Dung không cách nào lý giải được hành vi cất giấu đồ ăn kia của cậu nhóc.
"Nhưng mà, nhưng mà..." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lưu Khải Đệ nhăn tít lại, nhưng không thể nói ra được nguyên cớ tại sao.
"Nhưng cái gì nữa mà nhưng, nếu em nói ra được một cái nguyên nhân hợp lý anh liền nghĩ biện pháp giúp cho." Bạch Dung vừa ôm nhóc Hú Dương vỗ nhẹ sau lưng vừa mỉm cười trêu đùa Lưu Khải Đệ.
"Thế nhưng, anh trai vẫn chưa được ăn mà, còn cả Dương Dương nữa, hai người họ đều chưa ai ăn cả." Lưu Khải Đệ buồn buồn nói.
"Ồ, nhóc giấu đi là muốn để dành cho hai người họ ăn đấy hả?" Bạch Dung buồn cười liếc cậu nhóc một cái, chẳng ngờ thằng bé này còn rất có tâm nha.
"Vâng." Lưu Khải Đệ gật đầu đáp.
"Vậy được, chúng ta cùng giúp đệ nghĩ cách, chớ có buồn rầu nữa chứ, tạm thời không cần ôm củ sen về nhà giấu nữa đâu, để lâu sẽ bị hỏng mất đấy."
"Anh Bạch Dung nghĩ ra được biện pháp nào chưa?" Lưu Khải Đệ trợn tròn mắt nhìn về phía cậu, trong suy nghĩ của cậu nhóc, anh Bạch Dung giống như siêu nhân vậy, có thể thường xuyên biến ra thật nhiều đồ ăn ngon cho nhóc, trước khi anh Bạch Dung tới đây cậu nhóc chưa bao giờ được ăn những thứ ngon lành đến vậy đâu.
"Ừ, đơn giản lắm, chúng ta đem củ sen mài thành bột sau đó phơi khô, như vậy liền có thể cất trữ được rồi, lúc nào muốn ăn cũng có, đảm bảo đến lúc anh trai đi học trở về cũng có thể ăn được, còn Dương Dương thì vẫn là thôi đi, em bé còn quá nhỏ, không ăn được thứ này." Bạch Dung vỗ nhẹ đầu cậu nhóc nói.
Mùa hè năm rồi Lưu Khải Tề đã thuận lợi đỗ vào trường cấp ba Nhất Trung trực thuộc thành phố Giang Thành với thành tích cực cao, đó là một trong những trường cấp ba trọng điểm, bắt đầu từ năm lớp mười thì lượng bài vở đã rất nặng nề, một tháng chỉ có thể trở về nhà hai chuyến, cũng bởi vậy mà thời gian Lưu Khải Đệ gặp mặt với anh trai mình ngày càng ít, mỗi lần có đồ ngon cậu nhóc đều muốn cất giữ một phần cho anh trai cùng ăn, giờ thì hay rồi, cậu nhóc không chỉ cần bận tâm cho anh trai, mà còn phải bận tâm cả bé con Hú Dương nữa, đúng là thằng nhóc mệnh lao lực mà.
"Bột củ sen ăn có ngon không?" Lưu Khải Đệ mắt to tròn nhìn cậu hỏi.
"Ừ, ngon, em nhất định sẽ thích, nó rất tốt cho thân thể người già cùng trẻ nhỏ, bây giờ nhà chúng ta có nhiều trẻ nhỏ, mà người già cũng không ít, làm xong không chỉ có anh trai nhóc được ăn, đến ngay cả mấy người ông nội và bà nội cũng có thể ăn, yên tâm đi." Bạch Dung gật đầu với cậu nhóc nói.
"Hoan hô, vậy thì quá tốt." Lưu Khải Đệ vui vẻ tới gật đầu liên tục, bà nội Dương Tố Phân nhà họ nhìn có vẻ cứng rắn khoẻ mạnh, là trụ cột trong nhà vậy thôi, chứ thực ra nhiều năm làm việc vất vả cực khổ khiến cơ thể bà cụ cạn kiệt sức lực từ sớm, có thật nhiều thứ tốt bà cụ không thể ăn được, một năm gần đây Bạch Dung dựa theo số kinh nghiệm mà ông cụ Diệp Hồng Nho đã dạy mình để diều chỉnh khá nhiều công thức dược thiện, mới khiến sức khỏe của bà cụ tốt lên không ít, sắc mặt bà cụ đã không còn khô héo vàng vọt như hồi mới gặp lại nữa, tinh thần quắc thước hơn nhiều.
Bạch Dung muốn làm bột củ sen, tiếc là khu vực công xưởng gia công vẫn chưa được hoàn tất, bản vẽ của ông cụ Dương Bác cũng chưa ra nên cậu chỉ đành tạm hoãn công việc này lại.
Không mất bao nhiêu thời gian thì ông cụ Dương Bác đã mang bản vẽ khái quát qua cho Bạch Dung xem xét, dựa theo diện tích mặt bằng nhà Bạch Dung mua lại là tổng cộng có đến mười căn nhà, mỗi căn vào khoảng một trăm mét vuông, mười căn là tầm một ngàn mét vuông, tính ra thì mặt bằng như vậy đã được coi là rất lớn.
Khoảng đất này cách phía sau nhà Bạch Dung không xa, một nửa trong số đó dùng để xây dựng kho trữ đồ, hai phần ba trong số nửa diện tích còn lại là xây xưởng chế biến, số còn lại xây một tòa kí túc xá, phần đất trống bên ngoài ngoại trừ thiết lập một cái hồ chứa nước ra thì đều để trống lại hết, giữ lại để dùng làm sân, thuận tiện cho số nhân công nhà họ mời tới làm việc có địa phương để vừa phơi nắng vừa làm việc bên ngoài.
Bởi vì là năm đầu tiên nên tất cả những thứ mà Bạch Dung nuôi trồng đều chỉ dùng để tích lũy kinh nghiệm, đến đầu xuân năm thứ hai, mọi dự án trong tay cậu đều dự tính mở rộng ít nhất là gấp đôi, cho nên diện tích kho chứa này không được nhỏ quá mức, đến lúc ấy, mấy thứ như ngô, khoai lang không cần phải nói, còn có thảo dược trồng trên núi cùng với số thành phẩm sau khi chế biến xong nữa, đều cần thật nhiều không gian cất chứa, cũng không thể tùy tiện chất trong nhà như trước được, không chỉ chiếm chỗ, còn chẳng ngăn nắp thuận tiện chút nào cả, nhỡ đâu có người tố cáo nhà cậu sản xuất chế biến trái phép thì sẽ càng rắc rối hơn.
Nhà kho cùng xưởng chế biến chỉ cần xây dựng khung nhà bên ngoài lớn một chút là được, thiết bị máy móc bên trong Bạch Dung còn phải đặt mua thêm sau, ngược lại việc xây dựng kí túc xá có vẻ hơi rắc rối một chút. Bởi vì năm sau Bạch Dung tính mời thêm vài người tới làm việc dựa theo tình hình sản xuất của nhà cậu, mà những người đó không thể trùng hợp đều là người trong thôn hoặc gần cạnh thôn bọn họ được, nếu tình huống giống với Tống Hải Trần thì không cách nào đi đi về về trong ngày, buổi tối ở lại cũng cần phải có nơi ăn chốn ngủ, cho nên nhất định phải xây một khu kí túc xá cho công nhân viên mới được.
Ông cụ Dương Bác đã giúp người ta xây dựng nhà cửa mấy chục năm nay, trước đó lại từng hợp tác với nhà Bạch Dung không ít dự án lớn nhỏ, bởi vậy Bạch Dung tương đối tin tưởng vào cách làm việc của ông, cậu xem xét bản vẽ xong cảm thấy phương hướng chung không có vấn đề gì liền yêu cầu ông bắt đầu khởi công, ngoài ra, Lưu Tín Xương cũng đã dựa theo yêu cầu vận chuyển nguyên vật liệu cần thiết về thôn từ lâu.
Ngày xưa, các nhà các hộ trong thôn đồng loạt xây nhà hướng về phía trục đường lớn bên kia, ngược lại giúp Bạch Dung thuận tiện hơn không ít, hiện giờ trong thôn trừ nhà cậu ra thì cũng chỉ có nhà bà cụ Dương Tố Phân, nhà bà Lưu, cùng vài hộ gia đình ở phía bên kia là chưa di rời đi, đúng là yên tĩnh thanh bình hơn rất nhiều, trước đó cậu còn tự làm thêm một con đường lớn vào tới tận trong sân nhà mình, giao thông càng thêm thuận tiện.
Bất kể là ở đâu, tiếng ồn trong lúc xây dựng nhà cửa đều rất lớn. Trước đây thì cũng chẳng sao, mọi người nhẫn nhịn chịu đựng một chút rồi sẽ qua, thế nhưng nhà Bạch Dung còn có cục cưng nhỏ cần ngủ nghỉ vào ban ngày, bởi vậy mọi chuyện có hơi phiền phức một chút, giấc ngủ của đứa nhỏ thực sự rất quan trọng, tiếng ồn khiến cậu nhóc không ngủ được nên trong người càng thêm khó chịu, mặc dù cục cưng Sở Hú Dương vốn rất ngoan ngoãn nghe lời, thế nhưng những lúc cảm thấy khó chịu cũng sẽ biết khóc, tiếng khóc đặc biệt khổ sở, đặc biệt ấm ức khiến ông cụ Sở đau lòng không thôi, mỗi ngày, khi trời vừa sáng liền dẫn theo nhóm người đông đúc bảo vệ đứa nhỏ rời nhà đi chỗ khác chơi, đến tận giờ ăn cơm mới quay trở lại, nhóm người này vừa có bảo mẫu vừa có vệ sĩ, vừa ra ngoài đi dạo một vòng liền có người dân trong thôn đi theo hóng náo nhiệt.
Chớ có thấy thường ngày Sở Uyên luôn duy trì vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc mà lầm, người này chính là yêu thương vợ con tận xương tủy, thấy cục cưng nhỏ khóc như vậy anh cũng đau lòng khó chịu, trời mùa đông mà đứa nhỏ không thể ở lại trong nhà đã đáng thương lắm rồi, bên ngoài còn lạnh đến vậy nữa, con trai nhà anh còn rất nhỏ, có thể chịu nổi sao.
"Vậy phải làm sao bây giờ, em cũng không thể lại chạy lên núi xây thêm một căn nhà nữa để ở." Bạch Dung cũng cảm thấy đau lòng cho đứa nhỏ, trong nhà chỉ có một nhóc con như vậy, còn chưa được mấy tháng tuổi, ai mà không xót, không muốn nâng niu yêu chiều nhóc con trong lòng đâu chứ.
"Trên núi à, hay là để mấy người họ ở chỗ Tống Hải Trần một khoảng thời gian đi" Sở Uyên có chút do dự hỏi.
"Bên chỗ Tống Hải Trần quả thực còn một gian phòng trống, thế nhưng theo sau nó là cả đoàn người lớn thế kia, sao mà ở hết được, ông nội sẽ không yên tâm để bất cứ người nào một mình ở lại đó trông nom thằng bé." Bạch Dung bất đắc dĩ lắc đầu phủ quyết.
Sở Uyên cũng không khỏi thở dài một hơi.
Hai người cha đang phát sầu vắt óc suy nghĩ trong nhà, nhóc con Sở Hú Dương ở bên ngoài lại có vẻ rất vui.
Hình như đứa nhỏ này cũng không thích ở yên một chỗ cho lắm, lúc ở nhà liền chỉ chăm chăm vùi đầu vào ngủ, không ngủ được sẽ biết khóc nháo, thế nhưng vừa được bế ra bên ngoài liền nín ngay tức khắc, còn biết mở to đôi mắt đen láy hiếu kì nhìn ngắm bốn xung quanh nữa, có vẻ thực tò mò với thế giới bên ngoài. Ngược lại lúc này, vừa về đến nhà liền giống như không còn sức sống, chỉ biết đến ngủ.
Ông nội Sở thấy cục cưng nhà mình không chỉ ngừng khóc mà còn đặc biệt hăng hái liền cũng vui vẻ mang nhóc đi chơi, thỉnh thoảng lại đùa vui hoặc là nói chuyện gì đó với cậu nhóc, ngày tháng trôi qua cũng được tính là vui vẻ.
Chính là nhóm bốn người lớn vây quanh một đứa nhỏ cũng thường chọc ra không ít trò cười cho người trong thôn, đám nhỏ trong nhà họ nào có được nuôi dưỡng tỉ mỉ cẩn thận như vậy chứ, đứa trẻ từng vấp ngã, đánh đau mới khỏe mạnh dễ nuôi.
Con trai thích người khác bế bồng đi dạo âu cũng là chuyện tốt, so với việc ở nhà bị tiếng ồn ảnh hưởng tốt hơn nhiều, dù sao trong nhà cũng có rất nhiều người sẵn lòng đưa nhóc đi chơi mỗi ngày. Bởi vậy Bạch Dung và Sở Uyên đều yên tâm không ít.
Lần này ông cụ Dương Bác dẫn theo khá nhiều nhân công, thi công liên tiếp trong hơn nửa tháng mới hoàn thành tất cả lượng công việc, bữa trưa của mọi người đều ăn luôn tại nhà Bạch Dung, trước khi rời đi còn mua thêm không ít đồ nhà cậu nữa, mọi người đều nói đồ nhà cậu ăn ngon, chính là đắt hơn so với giá cả trên huyện một chút.
Nhà kho được xây xong còn phải đặt mua thêm rất nhiều thiết bị khác, chẳng hạn như tủ dông hoặc thiết bị cân bằng nhiệt độ, hay là thiết bị nhằm đảm bảo môi trường bên trong luôn duy trì ở trạng thái khô ráo thoáng khí, cần tiêu thêm một khoản tiền lớn nữa, hiện giờ cậu cũng chưa xác định được mua ở đâu mới tốt.
Hiện tại Bạch Dung không thiếu tiền, ông nội Sở với cha Sở vừa cho cậu không ít, có điều một nửa số tiền đó là của con trai cậu, nếu cậu có dùng cũng phải tính là đi vay mượn. Có điều trước đó Bạch Dung tự mình cũng tích góp được khoản tiền khá lớn, mặc dù một năm nay phần lớn đều là đầu tư ra ngoài, thu về rất ít, thế nhưng hiện tại trong tay cậu vẫn dư kha khá, đứa nhỏ cũng được an toàn sinh ra, đã không cần phải lo lắng giữ tiền đề phòng cho phẫu thuật nữa, tiền trong tay cũng không cần chi tiêu eo hẹp như trước.
Hơn nữa, số dê nhà cậu nuôi vào mùa đông bán ra đặc biệt chạy hàng, đợi sau mùa đông tiêu thụ hết lứa này hẳn là có thể kiếm về không ít.
Tết nguyên đán đang đến gần, các hộ gia đình đều bắt đầu bận rộn chuẩn bị mua sắm hàng hóa cùng với quà tết. Số rượu trái cây; hoa quả sấy; mứt trái cây cùng với những thứ khác trong nhà Bạch Dung đã có thể lấy ra được rồi, những thứ này rất thích hợp dùng làm quà tết, cuối năm nhà nào nhà nấy đều có một khoản tiền dư dả trong tay, Bạch Dung tính nhân cơ hội này kiếm lại một ít tiền vốn trở về.
Cũng bởi vậy mà xưởng chế biến cần phải được xây dựng nhanh chóng, cậu còn muốn nhân khoảng thời gian trước tết làm thêm ít sản phẩm nữa đâu.
Để mua được thiết bị họ vẫn phải đi một chuyến lên huyện hoặc tỉnh để xem hàng, nhà họ không quen biết ai phía bên tỉnh lỵ, thế nhưng tại Giang Thành lại có không ít, ví như giáo sư Diệp, Trình Dật, Lâm Vũ Tiêu hay Vương Hàn Giang.... Bạch Dung suy ngẫm một hổi mới lấy điện thoại liên hệ với Vương Hàn Giang, hỏi thăm chú ta các vấn đề liên quan và thiết bị cần thiết, quy mô nhà hàng của phía họ khá lớn, chắc chắn phải thường xuyên mua sắm đủ các loại thiết bị máy móc, vậy nên tìm chú ta hỏi chuyện này là hợp lý nhất.
Vương Hàn Giang chỉ phụ trách việc mua bán nguyên vật liệu nấu ăn trong bếp, không liên quan đến mảng Bạch Dung cần hỏi, có điều ông chủ của chú ta khẳng định hiểu rõ, huống hồ ông chủ nhà họ thực có hứng thú với đồ ăn thức uống nhà Bạch Dung chế biến ra, bởi vậy, sau khi nhận được cuộc gọi của Bạch Dung, chú ta lập tức chuyển qua cho ông chủ nhà mình, mặc dù Bạch Dung từng tiếp xúc với ông chủ nhà họ vài lần, thế nhưng không có trao đổi số điện thoại với đối phương.
"À, cậu muốn tôi giới thiệu một vài nhà sản suất uy tín ấy hả, được thôi, tôi còn có thể đảm bảo khiến họ đưa ra mức giá ưu đãi nhất cho nhà cậu nữa." Ông chủ của Vương Hàn Giang tên là Dư Khang, vừa nhận cuộc gọi liền đồng ý ngay tức khắc, giọng nói mang theo nét cười tủm tỉm.
Bạch Dung ở đầu dây bên này cũng nghe ra được phía sau ông ta nhất định còn lời chưa nói hết, cậu mỉm cười hỏi:
"Vậy chỉ đành phiền hà tới ông chủ Dư rồi." Cậu cũng không chủ động đề cập tới.
"Phiền hà gì chứ, hai ta cũng coi là cùng ngành nghề, giúp đỡ lẫn nhau là điều nên làm, cậu nói có đúng không?" Dư Khang mỉm cười nói, bắt đầu vòng vo gợi chuyện.
Khuôn mặt Bạch Dung tươi cười như cũ, trong lòng lại thầm mắng lão già gian xảo bên kia đầu dây không ít, cậu nói:
"Ông chủ Dư nói đúng lắm, đúng là nên giúp đỡ lẫn nhau mới phải."
"Hầy, quên đi, vòng vo với cậu cũng chẳng có nghĩa lý gì, chúng ta có gì liền thẳng thắn luôn nhé," Dư Khang thấy Bạch Dung không mắc bẫy của mình chỉ có thể thở dài nói rõ tất cả, "Nghe giám đốc Vương nhà tôi nói, năm nay cậu bán không ít rượu trái cây cùng mứt hoa qua cho thằng nhóc Lâm Vũ Tiêu kia, thế nào, cũng bán cho nhà tôi một ít đi."
"Không phải nhà chú mở nhà hàng khách sạn à, cần mấy thứ kia làm cái gì."
"Thì dùng để làm quà tết đó, khách hàng lâu năm tất nhiên là cần có ưu đãi, quà cáp tri ân rồi, cũng không thể chỉ biết kiếm tiền từ chỗ người ta mà không có gì đáp lễ chứ." Dư Khang cười nói.
"Ồ, ông chủ Dư đúng là người giàu có phóng khoáng nha, loại rượu có giá trị trên ngàn tệ một vò như của nhà chúng tôi cũng nỡ bỏ tiền ra mua làm quà biếu." Bạch Dung cũng mỉm cười với chiếc điện thoại, lời nói không hề có ý định giảm giá cho bất cứ ai.
"Cái gì, cậu vừa nói một bình rượu nhà cậu có giá bao nhiêu cơ?" Dư Khang chớp chớp mắt, có chút bối rối hỏi.
"Thế nào, Lâm Vũ Tiêu không nói với chú giá một hũ mứt hoa quả hai cân rưỡi nhà tôi là một ngàn tệ, rượu trái cây cũng là một ngàn tệ một vò, còn có kiwi sấy chín mươi tệ nửa cân, nếu chú mà cần thì ở đây tôi vẫn còn chút hàng tồn kho đấy, đang tính đợi cuối năm bán hết ra ngoài một thể, để đầu xuân năm sau tiếp tục làm hàng mới." Bạch Dung hỏi.
"Một ngàn tệ một vò đó em giai, sao cậu không đi cướp tiền luôn đi, tiền đó kiếm về nhanh hơn đấy." Dư Khang vừa nghe Bạch Dung báo giá xong liền gần như nhảy bật dậy khỏi ghế, chú ta dự tính mua mấy thứ đó về làm quà biếu, cũng không thể chỉ đơn điệu tặng mỗi một thứ thôi đi, khẳng định còn cần kết hợp với những thứ khác nữa, này hay rồi, một khách hàng tiêu phí ít nhất từ một đến hai ngàn tệ, khách sạn có đến cả trăm khách hàng VIP cao cấp, tính ra cũng phải hết cả trăm ngàn đến hai trăm ngàn tệ ấy chứ, ai tặng nổi cái mức ấy chứ, nhà họ kiếm còn chả kiếm nổi mức ấy chứ đừng nói làm quà tặng.
"Đúng vậy, không tin chú cứ đi hỏi Lâm Vũ Tiêu mà xem, năm nay cậu ấy lấy không ít hàng từ chỗ tôi đâu, cũng có quán bar trên huyện của chúng ta đặt hàng trước đó, nhà tôi đều báo giá này cả, dễ tính." Bạch Dung cười híp mắt nói, một ngàn tệ một vò cực dễ tính toán, còn không cần bị người ta trả giá, đòi bớt số lẻ gì đó, cực kì tiện lợi.
Dư Khang hít sâu một hơi, hồi lâu mới khôi phục lại bình tĩnh nói:
"Đồ nhà cậu bán với giá đắt đỏ như thế chắc chắn phải có chỗ tốt của nó chứ nhỉ? Bằng không cậu nói cho tôi nghe xem tôi có thuyết phục được bản thân mình bỏ tiền ra mua không nào."
"Tất nhiên là phải có chỗ tốt của nó rồi, chú có biết giáo sư Diệp không? Chính là thầy của cậu thanh niên Trình Dật vẫn thường đi cùng với Lâm Vũ Tiêu ấy, mấy thứ nhà tôi làm ra đều từng tặng quà cho ông cụ sử dụng và xem qua cả. Chú mà có cảm thấy nghi ngờ hay khó hiểu gì thì cứ việc đi hỏi thăm, tôi chỉ muốn làm anh nông dân chân chất mà thôi, đảm bảo không đối trá lừa lọc." Bạch Dung hiền lành lương thiện nói.
Hai người quanh co lòng vòng hồi lâu, cuối cùng Dư Khang vẫn không có cách nào thuyết phục Bạch Dung giảm giá bán cho mình một chút, thay vào đó lại để Bạch Dung đào ra mất số điện thoại của nhà bán thiết bị kia mất rồi, Dư Khang đến là buồn bực nha, anh nông dân chân chất cái gì chứ, cái tên nhóc này chính là đồ mưu mô xảo trá trong số những kẻ gian xảo thì có.
Bạch Dung ngắt cuộc gọi, cậu lên kế hoạch cho những thứ bản thân cần mua liền gọi điện vào số điện thoại vừa lấy được từ chỗ của Dư Khang.
Đối phương cũng là người làm ăn, chỉ cần có sinh ý tìm đến cửa khẳng định sẽ tiếp nhận, Bạch Dung vừa nói là Dư Khang giới thiệu, đối phương lập tức báo giá qua cho cậu.
Bạch Dung cầm được báo giá liền đem ra so sánh với số tiền đã bỏ ra trong đợt xây dựng và mua sắp thiết bị cho chuồng dê trước đó một chút, quả thực rẻ hơn được không ít, cậu liên hệ với bên đó yêu cầu tự mình qua xem thiết bị, đối phương cũng sẵn lòng tiếp đón.
Bạch Dung cầm theo đơn báo giá cùng với điện thoại đi vào trong phòng, thấy Hú Dương nhỏ đã quay trở về, lúc này Sở Uyên đang bế và chọc cho nhóc con cười vui vẻ, nụ cười trên mặt cậu không nhịn được càng đậm thêm một chút, cũng nghiêng người qua chơi đùa cùng hai cha con.
Bảo mẫu chăm sóc cho Hú Dương nhỏ rất tốt, đứa bé được cô chăm tới trắng trẻo mập mạp, thân thể thơm tho sạch sẽ, một chút mùi nước tiểu cũng không ngửi thấy, hôm bữa Bạch Dung và Sở Uyên tắm rửa cho nhóc con, tay chân cục cưng nhà họ mập mạp tròn vo gần giống như củ sen vậy, chọc một cái liền lún sâu thành cái hố, Bạch Dung đặc biệt thích chọc chơi như thế.
||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||
"Hai cái lúm đồng tiền trên má Sở bé nhà chúng ta là xinh đẹp nhất, giống hệt của anh luôn." Bạch Dung chơi trò chọc thịt cục cưng nhà mình xong liền quay qua cười híp mắt chọc má Sở Uyên, Sở lớn rất ít khi cười, nhưng mỗi lần cười lên thì bên má cũng sẽ có hai cái lúm đồng tiền nho nhỏ, cực kì mê người.
Sở Uyên nghe cậu nói xong liền đỏ mặt xấu hổ, Dung nhà anh cũng rất đẹp trai, thực ra Hú Dương nhỏ càng có nét giống cậu nhiều hơn một chút, đặc biệt là đôi mắt to tròn đẹp đẽ kia, mỗi lần cười lên đều cực kì xinh đẹp hấp dẫn, hiện giờ Hú Dương nhỏ còn chưa biết cười, đợi sau này lớn lên liền có thể tưởng tượng được sẽ đẹp đến mức nào rồi. Thực ra trong lòng Sở lớn vẫn luôn cảm thấy may mắn không thôi, may mà Bạch Dung sinh cho anh là một đứa con trai, chứ nếu mà là con gái, chỉ cần nghĩ tới cảnh sau này sẽ có thằng nhóc thối tha nào nịnh nọt vây quanh khuôn mặt xinh đẹp giống hệt với Bạch Dung của con gái nhà mình thì lòng anh liền cảm thấy buồn bực khó chịu muốn chết.
Bạch Dung thấy Sở lớn nhà mình đỏ mặt ngượng ngùng liền càng thêm dùng sức chọc mạnh lên má anh, khuôn mặt Sở Uyên nóng bừng, vội vàng né tránh, Bạch Dung vẫn không chịu buông tha tha cho anh, đuổi theo người ta tiếp tục giơ ngón tay chọc mặt, không có cách nào cả, người có má lúm đồng tiền thực khiến người ta vừa nhìn đã muốn dùng ngón tay chọc nó vài cái mà, cực kì ngứa tay nha.
Mạc Thiên vừa từ trên núi về tới trong nhà liền thấy hai người lớn ôm theo một đứa nhỏ đùa nghịch đuổi đánh nhau chẳng khác nào đứa trẻ ba tuổi, cậu thực có xúc động muốn liếc trắng mắt Bạch Dung một cái, hai tên này thực không có ý thức của người trưởng thành gì cả, đều đã là cha đứa nhỏ hết rồi, giữ chút hình tượng có được hay không.