Sự xuất hiện của mấy người ông cụ Sở khiến cho nhà Bạch Dung náo nhiệt hẳn lên. Có điều, dù cho cậu đã mua căn nhà nhỏ hai tầng hiện tại thì nhiều người cùng ở như vậy vẫn khá là chật chội.
May mắn rằng mọi tâm tư của Tống Hải Trần đều tập trung hết vào đàn dê trên núi, bởi vậy anh ta đã chuyển đến căn ký túc xá bên cạnh chuồng dê để ở từ lâu, ngoài ra còn mang theo hai con chó con nhà họ mới mua về cùng với con chó lớn của nhà bà cụ Dương Tố Phân cùng tới đó để canh đêm nữa. Ba căn phòng ngủ ở dưới tầng một thì thằng Thuận và Mạc Thiên mỗi người chiếm một căn, gian phòng trống còn lại sau khi Bạch Dung và Sở Uyên dọn dẹp kĩ càng sạch sẽ hết một lượt, liền sắp xếp cho ông cụ Sở chuyển vào ở trong đó, dù sao thì tuổi tác của ông cụ đã cao, cũng không thể để ông vất vả leo lên leo xuống cầu thang được, dù cho cũng chỉ có một tầng mà thôi.
Sở Ương, Khanh Hàn Mặc cùng với tài xế Tiểu Tạ chỉ có thể chen chúc ghép phòng ở cùng với người khác, tài xế Tiểu Tạ thì chen chúc cùng một gian phòng với thằng Thuận ở dưới lầu, như vậy sẽ thuận tiện cho việc chăm sóc cho ông cụ Sở hơn, Sở Ương và Khanh Hàn Mặc tạm thời sống trong gian phòng trên tầng hai mà Sở Uyên ở trước đó, còn Sở Uyên thì có thể nhân cơ hội này chuyển vào sống cùng phòng với Bạch Dung.
Sở Ương xin nghỉ phép một tuần để cùng ông cụ Sở đến thăm Sở Uyên, vốn dĩ hai người tính xem xong sẽ cùng nhau quay trở về luôn, thế nhưng Bạch Dung cảm thấy ông nội Sở đã nhiều tuổi rồi, thân thể ông cụ lại có nhiều bệnh cũ nên cậu muốn giữ ông ở lại đây với nhà mình luôn, chỗ cậu có không gian, bên trong không gian lại có nhiều thứ tốt như thế, không hiếu kính ông cụ thì nói sao được chứ.
Ban đầu ông nội Sở cảm thấy nếu mình ở lại sợ là sẽ gây thêm rắc rối cho hai người Sở Uyên và Bạch Dung, hơn nữa ông cũng hiểu rõ tính cách mình, người trẻ tuổi ở cùng một chỗ với ông nhất định sẽ cảm thấy thực nhàm chán và rất không thoải mái, vậy nên vốn dĩ ông cũng chỉ tính tới đây thăm hai người một lúc liền quay trở về, thế nhưng sau khi ở cùng và tiếp xúc với Bạch Dung được vài ngày thì suy nghĩ của ông cụ đã có sự thay đổi, đặc biệt là khi vào ở bên trong gian phòng hiện tại, nó khiến ông cụ có thể ngửi thấy được hương vị của rất nhiều loại rượu, điều này cũng là nguyên do chủ yếu khiến ông cụ khó lòng rời đi được.
"Loại rượu này cháu ủ có nồng độ không cao, đều được dùng để bán cho người già uống bồi bổ thân thể, ông nội à, ông cũng có thể uống một chút đấy." Bạch Dung vừa mới niêm phong kín miệng của một vò rượu thuốc xong liền thấy dáng vẻ ông cụ tò mò nhìn qua đây, cậu liền lấy một bình rượu thuốc có công dụng bồi bổ thân thể chuyên sử dụng cho người già ra nói với ông, dược liệu sử dụng để ngâm bình rượu này đều được lấy từ trong không gian ra cả, loại rượu này có công dụng cường gân kiện mạch, lưu thông máu và tan bầm tiêu thũng, đồng thời còn hỗ trợ cho việc bồi bổ và điều dưỡng cơ thể nữa, rượu trắng sử dụng ngâm cùng cũng là được dùng loại khá đắt đỏ. Hai ngày gần đây Bạch Dung đã tìm hiểu kỹ càng về tình trạng sức khỏe của ông nội Sở thông qua Khanh Hàn Mặc, bởi vì thời còn trẻ ông cụ từng tham gia chiến tranh nên cơ thể đặc biệt rắn chắc, các cơ quan nội tạng cũng không có vấn đề gì, hiện giờ trên cơ thể ông cụ nghiêm trọng nhất chính là những vết thương từng ảnh hưởng tới gân cốt khi xưa, để lâu dần dà trở thành bệnh cũ khó trị. Thế nên loại rượu này vô cùng thích hợp với tình trạng sức khỏe của ông cụ Sở, có điều vẫn không được phép cho ông cụ uống quá nhiều như cũ.
"Ông nội nếm thử hương vị của vò rượu này giúp cháu đi." Bạch dung thấy ông nội Sở nghe xong những lời này của cậu thì hai mắt liền phát sáng, cậu cười híp mắt rót một ly nhỏ đưa qua cho ông cụ.
Ông cụ Sở vội vàng đón lấy đưa lên mũi ngửi ngửi, sau đó mới nhấp một ngụm nhỏ chậm rãi thưởng thức hương vị của nó.
"Mùi vị như thế nào ạ?" Trong lúc ông cụ Sở thưởng thức ly rượu thì Bạch Dung đã đi vào trong bếp bưng đĩa đậu rang cùng với lạc rang muối tiêu ra cho ông cụ làm mồi nhắm, còn bản thân cậu thì cầm một cốc nước hoa quả ép chậm rãi uống, hai ông cháu ngồi dưới bóng mát của cái cây trước sân, vừa uống vừa nói chuyện phiếm, dáng vẻ vô cùng nhàn nhã.
"Ừ, không tệ."
Ông cụ Sở cũng chẳng biết nói lời khen ngợi dễ nghe, chỉ gật nhẹ đầu nói câu không tệ, vừa nói vừa nhấc đũa gắp lạc rang ăn, món lạc rang này cũng ngon ra phết, hạt lạc giòn thơm bùi bùi, ngon hơn so với lúc ông ăn ở trong thành phố nhiều.
"Ngon đúng không ông, loại rượu này cháu ngâm mấy bình liền, có nhiều người trong thôn tới nhà cháu mua rượu lẻ về uống lắm đấy nhé!" Bạch Dung mỉm cười uống một ngụm nước hoa quả xem như bồi ông cụ, nói chung bây giờ cậu cứ phải tạm gác hết mọi chuyện qua một bên đã, chỉ cần chuyên tâm nịnh nọt dỗ dành, khụ~ à nhầm, phải là bầu bạn với ông cụ trước đã, vả lại Bạch Dung cảm thấy tính cách của ông cụ Sở gần như giống hệt với anh chàng Sở Uyên kia nhà mình, đều thuộc tuýp người khá dễ hiểu, cùng một chỗ khiến người khác cảm thấy thật thoải mái, rất vui vẻ, không giống với một số người, vừa nhìn đã tạo cho đối phương cảm giác không được tự nhiên lại cực kì giảo hoạt.
"Làm đúng lắm, có thứ tốt không nên chỉ biết ích kỷ nghĩ cho riêng mình."Ông cụ vô cùng đồng ý với cách làm của Bạch Dung, đồng thời trong lòng cũng thầm nghĩ, ánh mắt nhìn người của cháu trai mình đúng là không tồi, loại người chỉ biết ích kỷ tư lợi cho bản thân mình thì sao xứng bước chân vào cửa lớn nhà họ Sở được chứ.
Bạch Dung vẫn híp mắt cười tươi như cũ, Sở Nhị chạy vòng quanh dưới chân cậu hai vòng, vừa chạy vừa ư ử ư ử kêu lên. Ông cụ nhìn thấy liền giơ đũa gắp một hạt lạc ném tới trước mặt nó, nhìn qua có vẻ ông cụ cũng thực thích chú chó này.
Khoảng thời gian gần đây Sở Nhị lớn rất nhanh, giờ nó đã to hơn một vòng so với lúc mới được mua về, tiếng sủa cũng càng ngày càng ra dáng hơn, không biết có phải do Bạch Dung nuôi dưỡng tốt hay không mà bộ lông đen tuyền ngày càng mượt mà òng ả, hai mắt long lanh tràn đầy sức sống, đôi tai dựng thẳng trên đầu, dáng vẻ đặc biệt oai phong lẫm liệt.
Nó thấy ông cụ Sở ném lạc cho mình thì vội vàng cuốn lấy hạt lạc vào trong miệng, tíu tít chạy tới gần ông cụ kêu vang hai tiếng, còn biết dùng mũi ủi nhẹ chân ông, giống như đang làm nũng vậy.
"Yah! Ông nội à, ông lại uống rượu nữa rồi!" Sở Ương mới đi dạo một vòng trên núi nhà Bạch Dung chở về liền thấy hai ông cháu nhà này ngồi bên ngoài sân nheo mắt nhâm nhi uống, anh ta vội vàng chạy tới nhặt một hạt lạc trong đĩa ném vào trong miệng.
Ông cụ Sở liếc mắt nhìn anh ta một cái rồi lập tức ngoảnh đầu nhìn đi chỗ khác, ông cụ lười, không thèm để ý đến dáng vẻ cà lơ cà phất này của thằng cháu trai lớn nhà mình.
"Anh cả đã nhìn thấy dê nhà em nuôi trên núi hay chưa?" Bạch Dung đứng dậy lấy ghế cho mấy người vừa mới quay trở lại ngồi, mỉm cười hỏi.
"Nhìn thấy rồi, đàn dê nhà em dâu nhìn sạch sẽ có tinh thần quá nhỉ, không hề bẩn chút nào cả." Sở Ương cho rằng động vật được nuôi dưỡng theo bầy đàn như thế, ăn uống rồi thì đi vệ sinh đều cùng một chỗ, có được chăm sóc tốt đến đâu thì cũng không nên sạch sẽ được như vậy mới phải.
"Sao có thể chứ, có Hải Trần phụ trách quản lý cùng với nuôi dưỡng chăm sóc cho hai trăm con dê đó thì sao có thể bẩn được chứ." Bạch Dung mỉm cười nói.
"Nhà cậu chỉ định nuôi dưỡng hai trăm con dê này thôi sao? Không định nuôi thêm à?" Khanh Hàn Mặc hỏi, vừa rồi anh ta cũng nhìn thấy được số dê và số gà mà nhà Bạch Dung đã nuôi, trong lòng liền có tính toán riêng.
"Tạm thời không nuôi thêm nữa, đang tính mời người tới nuôi dưỡng thêm thứ khác nữa, vẫn chăn nuôi gia súc sạch như cũ, nhà tôi không tính cho ăn thêm các loại cám tăng trọng hay thức ăn gia súc gia cầm gì hết."
"Làm vậy sẽ không được lợi cho lắm nhỉ? Mặc dù quán ăn nhà cậu đang làm ăn rất tốt, thế nhưng quy mô lại quá nhỏ, vậy nên số lợi nhuận kiếm về được cũng sẽ bị hạn chế theo." Khanh Hàn Mặc có đầu óc kinh doanh hơn so với cậu thiếu gia vo âu vô lo Sở Ương nhiều.
"Ừm, bởi vì mới bắt đầu nên hiện tại tôi vẫn còn đang trong tình trạng hao hụt lỗ vốn, dê vẫn chưa đủ lớn, gà thì còn quá nhỏ, còn phải tốn thời gian và nhân lực chuẩn bị đủ các loại thức ăn dùng để nuôi dưỡng nữa, cho nên tạm thời chỉ có thể phát triển tiêu thụ trong nội bộ mà thôi, thế nào, anh muốn hợp tác cùng với tôi à." Bạch Dung cười hỏi.
"Đúng là tôi có suy nghĩ đó đấy, đáng tiếc nơi này cách thành phố A quá xa." Khanh Hàn Mặc có chút bất đắc dĩ nói, thực ra anh ta cảm thấy đáng tiếc cho hai anh em nhà họ Sở nhiều hơn, để mà nói thì hai người này đều chẳng phải là kẻ ngốc gì cả, chỉ hoặc là không có đầu óc nhạy bén trong kinh doanh hoặc là không quá để tâm tới việc làm ăn gây dựng sự nghiệp mà thôi, nếu hai người họ mà thực sự muốn làm thì chỉ cần hợp tác phát triển cùng với Bạch Dung là tương lai sau này khẳng định sẽ có tiền đồ và triển vọng hơn nhiều so với tình trạng hiện tại.
Bạch Dung nhún nhún vai, Sở Uyên thì thôi đi, cậu không muốn để anh bận rộn khắp nơi tới mức không cả có thời gian để ở bên cạnh cậu vì chút việc làm ăn như thế này đâu, Bạch Dung hiểu rất rõ tính cách của mình, nếu như Sở Uyên thường xuyên không ở bên cạnh cậu trong khoảng thời gian dài thì bản thân cậu sẽ không thể nào cảm thấy an tâm cho được, cậu sẽ nảy sinh nghi ngờ với anh, như vậy sẽ không có lợi cho sự phát triển về mặt tình cảm giữa hai người họ. Còn về Sở Ương thì cũng thuộc kiểu có thể bồi dưỡng được đấy, có điều người này khiến cậu có cảm giác được chăng hay chớ, sống ngày nào biết ngày đó, thế nên cậu cũng không có ý định tiêu tốn thời gian cùng công sức của mình lên người anh ta.
Lúc này ông cụ Sở vẫn luôn lặng thinh ngồi một bên cũng quay qua liếc nhìn Sở Ương một cái, trong lòng đồng thời dâng lên cảm giác tiếc nuối, đứa cháu trai ngoan ngoãn tốt lành lại bị thằng con trai nhà ông nuôi dưỡng ra thành cái dáng vẻ này, đúng thật là, gia môn bất hạnh mà.
Sở Ương đang được mọi người tiếc hận lại không có chút cảm giác nào, điều mà anh ta suy nghĩ hiện giờ chính là, ở đây có thật nhiều mỹ nhân nha, cậu bác sĩ kia cũng xinh đẹp ra phết, là kiểu lạnh lùng độc mồm độc miệng ấy, đúng gu của anh ta, ừm, hình như cậu trai đó cũng là gay thì phải, Sở Ương sờ cằm suy tính.
Người trong thôn bận rộn hết gần một tháng mới coi như chấm dứt, hai ngày nay đã không còn việc gì mấy nữa, năm nay vì có nhà Bạch Dung thuê máy nông nghiệp loại lớn về hỗ trợ việc đồng áng nên số ruộng của nhà Dương Tố Phân đã được làm xong hết trong hai ngày này, sau hơn một tháng trời dầm mưa dãi nắng thì cuối cùng Sở Uyên cũng đã có thể nghỉ ngơi được rồi.
Bạch Dung nhìn khuôn mặt cùng thân hình rám nắng của anh vừa cảm thấy người đàn ông này càng ngày càng hấp dẫn hơn, lại vừa thấy đau lòng, cũng bởi vì nghe theo yêu cầu của cậu nên anh mới phải chịu nỗi vất vả bán mặt cho đất bán lưng cho trời.
Lúc này Sở Uyên lại chỉ có cảm giác thở phảo nhẹ nhõm mà thôi, cuối cùng thì anh cũng có thời gian để ở bên cạnh vợ yêu nhà mình rồi, không cần phải ngày ngày lo lắng bà xã bị người khác lừa đi mất nữa.
Một tuần trôi qua nhanh chóng, mấy người Sở Ương còn có công việc của chính mình nên đành phải quay trở lại thành phố A, dưới sự trông mong và thuyết phục của Bạch Dung với Sở Uyên thì cuối cùng ông cụ Sở cũng đồng ý ở lại nhà họ, vệ sĩ kiêm tài xế Tiểu Tạ cũng ở lại cùng với ông, thuận tiện cho việc chăm sóc ông cụ mọi lúc mọi nơi.
Ông nội đồng ý ở lại khiến cho tâm trạng Sở Uyên tốt vô cùng, anh biết những thứ bên trong không gian của Bạch Dung đều là đồ tốt cả, nói không chừng chúng có thể dần dần chữa khỏi bệnh cũ cho ông cụ cũng nên.
Đợi nhóm Sở Ương rời đi thì thằng Thuận liền chuyển lên căn phòng cũ của Sở Uyên trên tầng hai để ở, tựa hồ Bạch Dung cũng không hề có ý định để Sở Uyên chuyển qua phòng khác, Sở Uyên liền thuận thế chuyển hẳn qua phòng cậu ở luôn.
Buổi tối, Bạch Dung xoa thuốc lên những vùng da bị cháy đỏ trên lưng Sở Uyên, cậu để anh nằm úp sấp trên giường, còn mình thì ngồi bên cạnh nói chuyện phiếm với anh.
"Lì xì ông nội cho dày thật đấy, ông cụ cũng thực là có tiền, mỗi cái lì xì để sáu trăm sáu mươi ngàn tệ, lục lục đại thuận*." Bạch Dung vừa nói vừa vươn tay lấy hai bao lì xì từ trong ngăn tủ ra xé mở, lấy hai cuốn sổ tiết kiệm từ bên trong ra, mỉm cười đưa cho Sở Uyên.
(*)六六大顺: Lục lục đại thuận vốn dùng để chỉ ngày mùng sáu tháng sáu âm lịch. Thường được dùng như một lời chúc phúc cho gia đình hạnh phúc, công việc thuận lợi, sự nghiệp thành công cùng với thân thể khỏe mạnh.
Nó được bắt nguồn từ, ý nói về sáu mối quan hệ thuận lợi, tốt đẹp trong trong gia đình và xã hội:
"Quân nghĩa, thần hành, phụ từ, tử hiếu, huynh ái, đệ kính, thử số giả luy vị lục thuận dã."
Giải nghĩa: Quân hành sự công chính hợp lý, thần phục tùng mệnh lệnh, phụ thân nhân từ yêu thương nhi tử, nhi tử hiếu thuận với phụ thân, anh trai che chở bảo vệ em trai, em trai kính trọng anh trai, đây là sáu việc thuận mà người ta vẫn thường nói.
Sở Uyên cầm lấy nhìn qua một cái liền đặt trở lại vào tay Bạch Dung, "Đây là quà ông nội cho em với đứa nhỏ thì em cầm lấy mà dùng."
Bạch Dung cũng không tranh cãi hay phản bác gì, đây chính là tấm lòng của ông cụ, cậu tìm một chỗ rồi cất chúng đi, sau đó lại quay trở về bên cạnh giường ngồi xuống, cúi đầu nhìn Sở Uyên hỏi:
"Vậy em có lên tặng quà đáp lễ cho ông nội không nhỉ? Tặng gì mới được bây giờ."
Trước đây Bạch Dung từng nhận không ít các loại lễ vật, lấy địa vị của nhà họ Bạch thì việc nhận được lễ vật cũng là chuyện bình thường, thế nhưng khi đó bản thân Bạch Dung chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ trân trọng với đồ vật người khác tặng mình như hiện tại, đồ người khác tặng khi ấy cậu thậm chí còn chẳng buồn nhìn lấy một cái đã ra lệnh cho người làm đem chúng cất vào trong nhà kho rồi, tất nhiên là cũng không có ý nghĩ cẩn thận giữ gìn cất kĩ như bây giờ.
"Không cần đâu, ông nội cũng không thiếu thứ gì cả, chúng ta chỉ cần chăm sóc thật tốt cho ông là được rồi." Sở Uyên cầm lấy tay Bạch Dung, sau đó đưa lên bên môi nhẹ nhàng hôn hết một lượt quanh lòng bàn tay cậu.
Bạch Dung bị nụ hôn của anh làm cho có chút buồn buồn ngứa ngáy, cậu nhịn không được mà bật cười thành tiếng, thấy Sở Uyên ngẩng đầu nhìn về phía mình liền trực tiếp nằm xuống bên cạnh anh, nghiêng người áp sát qua hôn lên khóe miệng anh một cái.
Sở Uyên đuổi theo cướp lấy đôi môi cậu theo bản năng, cảm giác môi chạm môi ngọt ngào khiến trái tim anh đập thình thịch như muốn nảy lên trong lồng ngực, đợi đến khi Sở Uyên lấy lại được ý thức của mình thì anh đã lật người nằm bò lên trên người Bạch dung tự bao giờ mất rồi, tuy nhiên, ngay cả khi bản thân đang đắm chìm trong cơn mê đắm động tình, thì anh vẫn nhớ rõ phải quỳ một chân xuống để chống đỡ lấy trọng lượng cơ thể mình, cố gắng không để bản thân trực tiếp đè lên bụng Bạch Dung, khiến cho cậu cảm thấy khó chịu.
Cánh tay Bạch Dung vòng ra sau gáy Sở Uyên, cậu ngẩng đầu thở hổn hển nhìn thẳng vào anh, khóe miệng câu lên thành nụ cười xinh đẹp mà quyến rũ hỏi: "Muốn tiếp tục không?"
Nói sao thì Sở Uyên cũng là một thanh niên với thân thể cường tráng tràn đầy sức sống, bây giờ người yêu nằm dưới thân mình hỏi còn muốn tiếp tục hay không thì làm sao anh có thể chịu nổi chứ, vậy nên không chút suy nghĩ liền cúi đầu tiếp tục chiếm lấy đôi môi cậu, bàn tay cũng lần mò dần di chuyển xuống khu vực phía dưới.
"Chờ một chút" Bạch Dung cắt ngang động tác của anh.
Sở Uyên vội ngẩng đầu lên nhìn cậu, cảm giác đau nhói từ trái tim truyền tới khiến anh khó chịu tới nghẹt thở, anh muốn tiếp tục, muốn hoàn toàn chiếm hữu người dưới thân, thế nhưng Bạch Dung lại kêu anh dừng lại, anh cố gắng kìm nén tiếng kêu gào đòi hỏi phát ra từ cơ thể mình để dừng lại, anh không muốn và cũng không nỡ làm tổn thương tới cậu.
Bạch Dung vỗ vỗ nhẹ lên cánh tay Sở Uyên, vươn tay chỉ về phía ngăn tủ đầu giường ý bảo anh mau mở nó ra.
Sở Uyên cố nén cơ thể khó chịu vươn người kéo mở ngăn tủ đầu giường, thứ bên trong khiến anh giật mình ngơ ngác nhìn về phía Bạch Dung.
Bạch Dung thấy dáng vẻ buồn cười này của anh liền trêu ghẹo nói:
"Ngẩn ra đó làm gì đấy, mau mang đồ qua đây đi."
"Nhưng mà" Sở Uyên chần chừ nhìn về phía cậu.
Bạch Dung nhếch khóe miệng mỉm cười, cố ý hỏi: "Anh định không nghe lời em đấy hả?"
Sở Uyên chỉ đành lấy đồ bên trong ngăn tủ ra, vẫn có chút do dự nhìn về phía Bạch Dung: "Nhưng mà sẽ khiến em bị thương mất, còn cả đứa bé nữa." Nói xong liền cúi đầu nhìn chằm chằm vào bụng Bạch Dung, vẻ mặt đầy rối rắm.
Ánh mắt Bạch Dung dừng lại trên trái yết hầu đang trượt lên trượt xuống trên cuống họng Sở Uyên, cánh tay đang vòng ra sau câu lấy cần cổ của Sở Uyên cũng được cậu dần di chuyển về phía trước nhẹ nhàng vuốt ve trái cổ to rõ của anh, vừa sờ vừa thì thầm nói:
"Đã hơn bốn tháng rồi, không có vấn đề gì đâu."
Sở Uyên bị cậu đụng chạm cho toàn thân nóng như lửa đốt, vừa nghe cậu nói không thành vấn đề liền không nhịn thêm được nữa, vội vàng cúi đầu hôn lên môi cậu, bàn tay lần mò bắt đầu giúp Bạch Dung cởi bỏ quần áo trên người.
Không khí ấm áp trong phòng ngủ được đốt cháy lên một cách nhanh chóng, hơi thở của hai người không ngừng hòa quyện vào với nhau, quần áo vương vãi khắp trên giường cùng với mặt đất.
Bạch Dung xoay người nằm úp ra trên giường, bên dưới bụng được đệm bằng một chiếc gối lớn mềm mại mà thoải mái, đôi gò má không biết đã trở nên đầy đặn hơn tự bao giờ đang bị hun tới đỏ ửng, hai mắt ướt át quay đầu nhìn về phía Sở Uyên, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười tinh nghịch, ác ý thúc giục anh:
"Mau lên, em khó chịu."
Lúc này Sở Uyên đang chuyên tâm giúp cậu nới lỏng phía sau, vốn dĩ tay anh còn đang run lẩy bẩy không ngừng, giờ lại bị cậu thúc giục cộng thêm động tác câu dẫn khiến người khác điên cuồng của Bạch Dung lúc này nữa, càng khiến anh khó lòng kiềm chế nổi, gân xanh nổi dày đặc trên trán do quá phấn khích.
Thật không dễ gì mới hoàn thành các bước kích thích cùng thả lỏng ban đầu cho người dưới thân, Sở Uyên nhẹ thở phào ra một tiếng, anh nằm úp người lên trên người Bạch Dung rồi từ từ tiến nhập vào sâu trong cơ thể cậu.
Lúc mới đầu cả hai đều không cảm thấy dễ chịu gì cho lắm, nét mặt đỏ ửng do động tình trước đó của Bạch Dung dần trở bên trắng bệch, Sở Uyên cũng bị cậu kẹp tới khó chịu, tâm lý thì lo sợ bản thân sẽ làm Bạch Dung bị thương không thôi, vậy nên, lúc này hai người chẳng có chút nào giống như đang làm chuyện khiến cho người ta cảm thấy thăng hoa thoải mái gì, mà ngược lại càng giống với chịu tội hơn.
Ngay khi Sở Uyên đã có suy nghĩ chuẩn bị lùi bước thì Bạch Dung lại nhất quyết không đồng ý, cậu quay đầu qua nhìn anh nói:
"Đừng rút, sớm muộn gì cũng phải trải qua một bước này, Sở Uyên à, lúc anh nói rằng anh muốn được kết hôn cùng với em thì em đã rất vui mừng đó." Khi cậu nói những lời này thì bản thân vẫn đang ở trong tình trạng hít thở không thông như cũ, thậm chí khóe mắt còn vương vài giọt lệ, không biết là do sinh lý hay là do nguyên nhân nào khác, thế nhưng trong đôi mắt ấy lại hiện lên ý cười vui vẻ, tựa như bản thân đang thực sự hạnh phúc giống như những gì cậu mới nói trước đó vậy.
Sở Uyên nghe cậu nói như vậy liền vô cùng kích động, nhịn không được cúi sát người xuống hôn lên khóe mắt cậu, hôn đi tất cả những giọt lệ còn đang đọng lại trên đôi mắt ấy, dùng cơ thể to lớn rắn chắc của mình bao trọn lấy thân thể cậu, một tay di chuyển về phía trước cố gắng làm cho cậu thoải mái hơn.
Một đêm hoàn toàn thuộc về hai người bọn họ, họ thân thiết quấn quýt hòa quyện vào với nhau, động tác không quá kịch liệt, mà chỉ chậm rãi vuốt ve cọ xát, hai cơ thể dính sát, trùm lên nhau không một kẽ hở, tựa như muốn mượn động tác này để hòa vào làm một.
Khi căn phòng rốt cuộc cũng có thể yên tĩnh trở lại thì đã là nửa đêm, lúc này Bạch Dung đã vừa mệt lại còn vừa buồn ngủ, sau khi bình tĩnh lại cậu rất nhanh liền ngủ thiếp đi, nhưng khóe miệng vẫn được nhếch lên thành thành nụ cười mỉm như thường ngày. Sở Uyên nhìn dáng vẻ mệt mỏi này của cậu lại cảm thấy đau lòng, anh giúp cậu lau sạch lớp mồ hôi tinh mịn trên trán và đắp kín chăn lại, sau đó mới đi xuống nhà tắm dưới tầng bật nước nóng.
Bởi vì không muốn quấy rầy tới giấc ngủ của Bạch Dung nên Sở Uyên không bế cậu vào trong nhà tắm để tẩy rửa, mà bưng nước nóng vào trong phòng rồi dùng khăn lông mềm mại lau thân thể giúp cậu.
Thân thể Bạch Dung vốn rất gầy, gần đây mới có da có thịt hơn được một chút, nhưng nhìn qua thì vẫn còn khá gầy yếu, Sở Uyên vừa lau cơ thể giúp cậu vừa xót xa trong lòng, dùng tốc độ nhanh chóng lau sạch sẽ cho Bạch Dung xong anh liền nằm xuống bên cạnh cậu, ôm trọn người bên cạnh vào trong lòng mình, nhẹ nhành thơm cậu vài cái rồi mới nhắm mắt, thỏa mãn chìm vào giấc ngủ.
Thôn Đại Lưu bận rộn xong công việc gieo trồng vụ xuân thì hầu như không còn việc gì khác nữa, Bạch Dung bắt đầu tính toán thời gian để sắp xếp công việc của nhà mình.
Nửa sau tháng năm là thời gian thích hợp nhất để trồng khoai lang, dưới sự giúp đỡ của người nhà bà cụ Dương Tố Phân, trước đó Bạch Dung đã chuẩn bị xong hơn mười mẫu đất dự tính dùng để trồng khoai lang, tiếp đó là mời người có thời gian rảnh trong thôn tới giúp đỡ chuyện trồng khoai.
Sở Uyên mới vừa giúp đỡ việc đồng áng cho nhà Dương Tố Phân hơn một tháng xong, Bạch Dung có hơi không nỡ để anh tiếp tục vất vả làm việc bên ngoài đồng thêm nữa nên đã sắp xếp cho anh đi lên núi gieo trồng đủ các loại hạt giống dược liệu, mặc dù vẫn là phải đi làm việc, thế nhưng hiển nhiên là ở dưới tán cây ăn quả thì ánh nắng mặt trời sẽ không còn quá mức gay gắt như vậy nữa, sẽ mát mẻ hơn nhiều.
Khoai lang được trồng đan xen bên trong khu vực ruộng ngô trước đó, lúc trồng ngô thì nhà cậu để khoảng cách giữa các luống rất rộng, hiện giờ cây ngô đã mọc cao lên khá nhiều, đây là thời điểm thích hợp để trồng khoai lang vào vị trí trống giữa các luống với nhau, cũng bởi vậy nên khi thuê người về làm việc thì cần tìm người có tính cách cẩn thận tỉ mỉ một chút, chứ nếu tay chân mà thô bạo là rất dễ làm hại tới cây ngô non, như vậy liền lỗ nhiều hơn lãi mất.
May mắn người trong thôn họ phần lớn đều là những người cần cù chăm chỉ, làm việc tỉ mỉ cả, đặc biệt là nhóm phụ nữ của thôn, hơn nữa người còn có thể chịu được vất vả cực nhọc nữa. Bạch Dung nghe theo lời chỉ bảo của bà Dương Tố Phân thuê vài người về giúp nhà cậu trồng khoai lang.
Những người này cũng thường đi làm thêm ít việc lặt vặt cho nhà khác khi có thời gian rảnh rỗi, mặc dù tiền lương không cao nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với ở không trong nhà, sau khi Bạch Dung thương lượng vấn đề tiền công với họ xong, cậu còn hứa sẽ cung cấp thêm ngày hai bữa cho họ nữa, chỉ có một yêu cầu duy nhất chính là phải làm việc thật cẩn thận cho nhà cậu.
Mọi người đều cảm thấy mức lương mà Bạch Dung trả cho bọn họ rất hợp lý, hơn nữa còn được nuôi hai bữa cơm, tự nhiên là không muốn để vuột mất công việc này rồi, vậy nên đều nghiêm túc đồng ý với yêu cầu của Bạch Dung.
Bây giờ bụng Bạch Dung đã càng ngày càng lớn, đã không có cách nào che giấu mỗi khi đi ra bên ngoài nữa, lại thêm nhiệt độ ngoài trời cũng ngày càng cao, cái nắng gay gắt khiến người ta cảm thấy khó chịu, vậy nên cậu dứt khoát liền ở lì trong nhà không đi đâu cả, thỉnh thoảng lại cùng ông nội Sở ngồi híp mắt nhâm nhi chén rượu hay trò chuyện vui vẻ gì đó, cuộc sống trôi qua đặc biệt thanh thản dễ chịu.
Sở Uyên nhìn cái bụng càng ngày càng lớn của Bạch Dung mà cảm thấy nơm nớp lo sợ, dù sao thì chuyện đàn ông sinh con cũng rất là nguy hiểm, không chú ý một cái là có khả năng mất hết tất cả, chỉ riêng nghĩ thôi anh cũng không dám nghĩ tới.
Bạch Dung thấy được nỗi niềm lo lắng thấp thỏm trong mắt anh, cậu chỉ đành dành nhiều thời gian để ở bên cạnh anh nhất có thể mà thôi, thỉnh thoảng còn trêu chọc cho anh vui vẻ lên nữa, còn đối với những vấn đề như ý trời thì có ai làm chủ được cơ chứ.